Chương 19

Bàn chân trần trụi bị một nam nhân nắm lấy, còn bị nắm đến vững chắc, cảm giác quái dị này làm Cố Nguyên Bạch nháy mắt trầm mặt, y muốn rút chân ra, lại không thắng nổi lực đạo của Tiết Viễn.

Tiết Viễn hoàn toàn cố ý.

Cố Nguyên Bạch nâng lên một chân khác còn mang long ủng, dùng lực đá lên người Tiết Viễn, nhưng Tiết Viễn đã có phòng bị, hắn thành thành thật thật mà nhấc chân này lên, còn nâng lên mí mắt, hướng tới Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng cười.

“Cho trẫm……” sương mù tiến vào yết hầu, làm Cố Nguyên Bạch sặc một cái liền ho khan. Chân nắm trong tay Tiết Viễn cũng theo y ho khan mà run rẩy, Thánh Thượng ho khan đến lợi hại, nhưng Tiết Viễn dù vậy vẫn ung dung mà đem long ủng cởi ra, ném xuống vớ gấm, mắt cá chân tinh xảo kia của Thánh Thượng cũng rơi vào lòng bàn tay hắn.

Điền Phúc Sinh đã sớm không ở nơi này, nơi này cũng không có người khác. Tiết Viễn nhìn tiểu hoàng đế ho đến đôi mắt đều đỏ, nhìn chính mình đem hai chân tiểu hoàng đế khống chế làm y không thể động đậy, có một cổ tâm thái thỏa mãn kỳ dị dâng lên. Nơi này không có người khác, mà tiểu hoàng đế rõ ràng không thắng nổi thân cường thể tráng của Tiết Viễn. Tiết Viễn cười gằn, cơ hồ có loại cảm giác chính mình đang khi dễ hoàng đế.

Tiếng ho khan dần dần ngừng, ngực phập phồng, Cố Nguyên Bạch ánh mắt càng ngày càng bình tĩnh, chờ khi bình phục hô hấp, lời nói đầu tiên chính là: “Rất tốt, Tiết Viễn.”

Là câu nói ngày ấy khi phạt Tiết Viễn.

Tiết Viễn tươi cười không ngừng, hắn cố ý xẹt qua gan bàn chân hoàng đế, chậm rãi nói: “Thần sợ Thánh Thượng bị lạnh, chính là một mảnh trung tâm.”

“Trung tâm,” Cố Nguyên Bạch gật gật đầu, khóe môi cười lạnh, ngay sau đó liền cao giọng nói, “Người tới.”

Trong điện chợt xông vào mười mấy tên thị vệ, đi đầu đúng là trưởng thị vệ. Hắn bước nhanh đi đến trước mặt Cố Nguyên Bạch, trầm giọng nói: “Có thần.”

Cố Nguyên Bạch muốn từ trong tay Tiết Viễn rút chân ra, nhưng lúc này Tiết Viễn còn dám không buông tay, Cố Nguyên Bạch cười, “Buông tay ngươi ra cho Trẫm.”

Tiết Viễn lúc này mới cười tủm tỉm mà buông lỏng tay ra.

Thánh Thượng đi chân trần bước tới bên cạnh ao, xoay người mắt lạnh nhìn khuôn mặt mang ý cười của Tiết Viễn, “Đem hắn ném xuống nước.”

Bọn thị vệ chưa từng có phần ngưng lại, tiếp theo nháy mắt liền động, bọn họ đem Tiết Viễn ném tới trong nước, trong đó lại có bốn người nhảy xuống trong ao, đè Tiết Viễn lại phòng ngừa hắn chạy trốn.

Tiết Viễn mảy may không giãy giụa, còn thẳng tắp mà nhìn Cố Nguyên Bạch, giống như việc Cố Nguyên Bạch có thể làm ra trong dự đoán.

Cố Nguyên Bạch có thể làm ra.

Nhϊếp Chính Vương tương lai bị đè nặng đầu trầm ở trong nước, thẳng đến hô hấp không nổi mới bị kéo mạnh lên. Qua mấy lần, trong điện chỉ nghe được âm thanh dòng nước kịch liệt đong đưa, tóc trên đầu Tiết Viễn tản ra, hô hấp thô nặng, thẳng đến Cố Nguyên Bạch cảm thấy đủ rồi, mới cho người ngừng lại.

Cố Nguyên Bạch đi đến bên cạnh ao ngồi xuống, chậm rãi nói: “Tiết Viễn, thoải mái sao?”

“Thoải mái,” Tiết Viễn hô hô thở hổn hển, hắn hai mắt phiếm hồng tơ máu, khóe miệng hơi giật, “Tuyên trì Thánh Thượng dùng để tắm, thần tự nhiên cảm thấy thoải mái.”

Cố Nguyên Bạch sắc mặt trầm xuống, Tiết Viễn chính là cố ý làm y cảm thấy ghê tởm.

Tiết Viễn đương nhiên là cố ý, sờ soạng chân y một chút liền sinh khí như vậy, đều là nam nhân sờ một chút thì làm sao? Tiết Viễn hắn cũng không thích nam nhân được không?

Tiểu hoàng đế không thích bị người sờ, cố tình Tiết Viễn hắn cũng nhịn không nổi.

Bọn thị vệ sắc mặt lửa giận thật mạnh, lực đạo đè nặng Tiết Viễn tăng thêm, Tiết Viễn không rên một tiếng, chỉ là ngẫu nhiên nhìn chung quanh ánh mắt bốn thị vệ âm trầm dọa người.

Cố Nguyên Bạch sắc mặt khó coi nói: “Buông ra hắn.”

Bốn thị vệ không tình nguyện mà buông Tiết Viễn ra, Tiết Viễn ở trong nước đứng thẳng, nước trong bể tắm cũng chỉ đến phần hông hắn, hắn xoa cổ tay, tươi cười lộ ra một cái răng nanh.

“Thánh Thượng,” hắn ôn tồn nói, “Thần hầu hạ ngài tắm?”

“Cút đi,” Cố Nguyên Bạch nói, “Đi ra bên ngoài quỳ, bồi tội cho tuyên trì của trẫm.”

Hắn bị chôn ở trong ao, rất nhiều lần đều không thở nổi, kết quả còn muốn hắn bồi tội cùng cái ao này.

Tiết Viễn nâng người ra khỏi ao, theo bọn thị vệ cùng nhau ra ngoài. Tòa điện này là tuyên trì Hoàng Thượng dùng, tự nhiên không chỉ có một cái, khi sắp ra tới cửa, Tiết Viễn thừa dịp chỗ ngoặt dư quang thoáng nhìn liền nhìn thấy hình ảnh tiểu hoàng đế đứng dậy hướng một chỗ khác đi tới.

Vệt nước trên mặt đất một đường theo tiểu hoàng đế, tiểu hoàng đế vẫn là đi chân trần, đôi chân như ngọc đi trên mặt đất so với bạch ngọc còn muốn sạch sẽ hơn. Tiết Viễn cũng một thân dính nước, hắn nghĩ, thân thể tiểu hoàng đế ốm yếu như vậy, mặc y phục mỏng manh lại đi chân trần, có thể sinh bệnh hay không?

Tiết Viễn không nhịn được cười.

Người sao có thể yếu đến vậy?

*

Chờ sau khi Cố Nguyên Bạch từ trong điện đi ra đã thay một thân áo trong sạch sẽ ngăn nắp.

Mặt khác quần áo được các cung hầu cầm ở trong tay, chờ y ra điện liền nhất nhất giúp y mặc vào, cung nữ giúp y lau nước trên tóc, nói: “Thánh Thượng, tân khoa tiến sĩ đã khen quan xong, trên đường thật náo nhiệt.”

“Hôm nay là ngày lành của nhóm tân khoa tiến sĩ,” Cố Nguyên Bạch hơi hơi mỉm cười, “Kim bảng đề danh, hẳn là vui vẻ.”

Triều đình mỗi lần tổ chức kỳ thi đều sẽ tiêu rất nhiều tiền, chính là vì cho tân khoa tiến sĩ một giấc mộng đề danh kim bảng, triều đình càng làm rạng danh tiến sĩ, người đọc sách trong thiên hạ liền sẽ càng hướng tới khoa cử.

Cố Nguyên Bạch đối với loại trường hợp này thấy vui mừng, “Qua hai năm nữa tiến hành võ cử, đến lúc đó sẽ càng náo nhiệt.”

Đại Hằng võ cử 5 năm một lần, võ sinh được tuyển chọn cùng tân khoa tiến sĩ có đãi ngộ tương đồng. Học sinh tham gia võ cử ra tới cũng không phải chỉ cần chỉ khảo kỹ năng cùng thể lực cá nhân, còn cần thuần thục binh thư, hiểu biết tình thế địa lý bất đồng, còn cần khảo sa bàn, dựng trại đóng quân, sạn đạo lương thực, tập kích bất ngờ phòng công cùng các loại vấn đề.

Triều đình hiện tại muốn làm đại sự, vẫn sẽ bị quốc khố hạn chế, nhưng lương thảo tiền bạc tốt nhất đều tăng cường cho binh lính Đại Hằng, lương thực phụ của bộ binh thêm bánh, lương khô có thể chắc bụng, trọng bộ binh cùng kỵ binh ngẫu nhiên còn có thể ăn thức ăn mặn. Nhưng như vậy còn chưa đủ, nếu muốn làm binh lính Đại Hằng khổng võ hữu lực, cao lớn cường tráng, nhất định phải ăn thịt cùng trái cây bổ sung mới được.

Mùa đông này, Cố Nguyên Bạch nguyên bản là tính toán thừa dịp thời điểm dân tộc biên du mục quan thiếu lương thiếu du mở ra chợ chung ở biên quan, đi đả thông con đường nuôi dưỡng trâu ngựa trong dân tộc thiểu số, dùng giá thấp mua vật nuôi tốt, sau đó một phần đến nơi Đại Hằng giàu có và đông đúc buôn bán với giá cao, một phần lưu làm quân lương nuôi quân dưỡng mã.

Nhưng y lại mắc phong hàn kèo dài hết mùa đông, chỉ có thể chờ đợi cơ hội tiếp theo.

Cố Nguyên Bạch coi trọng binh, nguyện ý tiêu tiền nuôi quân, binh lính Đại Hằng đương nhiên cũng biết. Đông còn chưa tới, trong mùa thu liền có quần áo mùa đông Thánh Thượng phát xuống dưới. Chưa bao giờ khất nợ bạc, ấn nguyệt phân hướng, binh lính chủ động đi lãnh, nhất định đem bạc phân đến mỗi người trong tay. Trong quân có giám thị, để ngừa có người tư lợi nuốt bạc vào trong túi hoặc là ức hϊếp binh, thời điểm phân phát bạc, tướng lãnh trong quân vô luận mưa gió đều phải tự mình tọa trấn.

Người Giám Sát Xử Xếp vào trong quân cũng rất biết điều, bọn họ đã sớm đem giáo dục tẩy não của Cố Nguyên Bạch khắc thật sâu vào trong đầu, cũng không lơi lỏng chút nào mà cùng quân hữu chung quanh an lợi một mảnh tâm tình hậu đãi binh lính của Thánh Thượng.

Việc phát lương bạc này, tuy rằng Cố Nguyên Bạch không thể hiện, nhưng trong lòng binh lính nhớ kỹ trong miệng nhắc mãi đều là “Thánh Thượng nhân đức”, bọn họ cảm thấy chính mình là vì Thánh Thượng đánh giặc, mà không phải vì tướng quân đánh giặc. Mặc kệ những tướng quân đô úy đó nghĩ như thế nào, dù sao người Giám Sát Xử đều vì thế cảm thấy kiêu ngạo cùng tràn đầy ý chí chiến đấu.

Liền bởi vì Thánh Thượng ưu đãi bọn họ, bọn họ mới càng có nhiệt tình. Trong cung cấm quân cũng cần cù chăm chỉ, nửa phần không dám lơi lỏng. Lần trước xử trí mấy cấm quân bị Lý Hoán lừa dối, binh lính trong cung so Cố Nguyên Bạch còn muốn sinh khí hơn.

Tiết Viễn không phải lần đầu tiên tiến cung, nhưng vẫn là lần đầu tiên cùng bọn thị vệ trong cung tiếp xúc gần gũi. Bọn họ vừa đi đến ngoài điện, những thị vệ đó liền dùng ánh mắt nặng nề trừng hắn, tựa hồ hận không thể ngay tại chỗ liền gϊếŧ Tiết Viễn.

So với chó bảo vệ chủ còn khoa trương.

Trương Tự trưởng thị vệ lạnh lùng nói: “Tiết công tử nếu vào cung, thành thủ vệ của Thánh Thượng, vậy tất nhiên lấy Thánh Thượng làm chủ. Ý của Thánh Thượng chính là mục tiêu của ta, mệnh lệnh Thánh Thượng chính là ý nghĩa tồn tại của ta.”

Tiết Viễn một thân ướŧ áŧ, y phục thị vệ ướt đẫm dính sát thân hình cường tráng hữu lực, sức lực trong cơ bắp không thua mấy thị vệ này, cả người giống như dã lang vận sức chờ phát động, tìm kiếm cơ hội bạo khởi.

“Trương đại nhân nói đúng,” Tiết Viễn treo lên nụ cười ôn hòa, chầm chậm nói, “Thần cũng là quan tâm thân mình Thánh Thượng.”

Trương Tự thị vệ cũng không biết bọn họ trong điện đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng không tin lời Tiết Viễn giờ phút này, hắn hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Tốt nhất là như vậy.”

Bọn thị vệ bên cạnh Trương Tự nhìn Tiết Viễn ánh mắt không tốt, nhưng đều không có ai dẫn đầu mở miệng. Tiết Viễn tìm một chỗ quỳ xuống, đem tóc tán loạn một lần nữa cố định, chờ quần áo trên người đều nhanh chóng bị trời nắng hong khô, trong điện rốt cuộc truyền đến động tĩnh.

Tiết Viễn quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy sắc mặt tiểu hoàng đế hơi hơi hồng nhuận, so với tái nhợt lúc trước hiện tại vẻ khỏe mạnh hơn nhiều. Tiết Viễn cúi đầu, trên chân tiểu hoàng đế không mang long ủng màu minh hoàng mà thay thế bằng một đôi giày bó thêu hoa văn hình rồng màu trắng như trăng non, nói vậy đôi ủng lúc trước hắn chạm qua, về sau định là không thấy được.

Đồ vật Hoàng đế dùng các đều là đồ vật tốt nhất, nếu là trên tóc dính nước, tức khắc có thể từ trên quần áo chảy xuống giống như hạt châu.

Cố Nguyên Bạch vừa đi, cùng tiểu thái giám bên người nói chuyện, Điền Phúc Sinh được y cho đi nghỉ ngơi, hiện tại tùy hầu bên người chính là tiểu đồ đệ Điền Phúc Sinh, “Chờ khi trẫm ngủ giữa trưa, ngươi triệu Lại Bộ thượng thư tới cùng tham tri chính sự, lệnh bọn họ một canh giờ sau đến Tuyên Chính Điện gặp trẫm.”

“Vâng” tiểu thái giám tinh tế ghi nhớ, muốn nói lại thôi nói, “Thánh Thượng, ngài còn chưa dùng bữa……”

“Trẫm không đói bụng,” Cố Nguyên Bạch mày nhăn lại, nghĩ nghĩ dạ dày chính mình, vẫn là thở dài một hơi thỏa hiệp, “Truyền thiện đi, làm Ngự Thiện Phòng làm ít mấy món, thanh đạm dưỡng dạ dày, không cần tốn nhiều tâm tư.”

“Vâng.”

Nói là không tốn nhiều tâm tư, nhưng gần đây tới Thánh Thượng dùng đồ ăn càng ngày càng ít, đầu bếp trong Ngự Thiện Phòng đã tâm sinh thấp thỏm, lo âu đến hận không thể lấy ra tài năng một đời, căn bản không dám không để tâm.

Thánh Thượng muốn ăn thanh đạm, chờ cuối cùng dâng thiện, Cố Nguyên Bạch liền thấy được một phần đậu hủ như ngưng chi bạch ngọc. Đậu hủ trắng nõn ấm áp, không có nửa điểm hoa ngân, thật sự giống như làm từ ngọc, mặt trên là mì cùng nước canh, múc một muỗng, vào miệng là tan.

Trừ bỏ đậu hủ bạch ngọc, Ngự Thiện Phòng còn làm sủi cảo tinh tế nhỏ xinh, một ngụm cắn xuống nước ở trong miệng chảy ra, da mỏng cơ hồ như là trong suốt, đĩa dấm đặt ở một bên, kích thước sủi cảo này mặc dù là hài đồng cũng có thể một ngụm một cái, Cố Nguyên Bạch ăn ăn, còn ăn không ít.

Cung hầu chung quanh hầu hạ y trên mặt đều mang theo ý cười vui sướиɠ, Tiết Viễn dù sao cũng là nhi tử Tiết tướng quân, hắn cùng Trương Tự đều tùy hầu ở hai bên Cố Nguyên Bạch, giờ phút này bọn họ đứng ở trong điện, nhìn Thánh Thượng dùng đồ ăn.

Trương Tự thị vệ yên lặng nhìn trong chốc lát, trên mặt cũng không khỏi có điểm khắc chế ý cười.

Đến khi ăn cơm xong, Cố Nguyên Bạch được hầu hạ rửa tay súc miệng, tiến vào nội điện nghỉ ngơi.

Trong điện cửa sổ đóng lại, hôn hôn trầm trầm, thân thể bởi vì ngâm nước nóng mà cực kỳ lười nhác, không qua bao lâu, Cố Nguyên Bạch liền hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

*

Cố Nguyên Bạch khó chịu tỉnh giấc.

Y nửa ngồi dậy, giọng nói nghẹn thanh khó nhịn, trong đầu óc cảm giác choáng váng không ngừng không giảm bớt, ngược lại càng thêm trầm trọng, giống như bị rót đầy nước, trầm đến không dám ngẩng đầu.

“Người tới……” Trong cổ họng phát đau, ngực khó chịu, Cố Nguyên Bạch nắm chặt khung giường, từng ngụm từng ngụm hô hấp.

Y hẳn là còn không có ngủ đủ một canh giờ, giờ phút này bên trong nội điện không ai. Cố Nguyên Bạch nhắm mắt, hoãn sức lực lúc sau, liền cầm lấy ngọc bội bên giường nặng nề quăng ở trên mặt đất.

Sau một lát nội điện liền đi vào một nhóm người, trong điện chợt xâm nhập ánh sáng, Cố Nguyên Bạch nghiêng đầu nhíu nhíu mày.

“Thánh Thượng!”

Trưởng thị vệ vừa nhìn thấy sắc mặt Cố Nguyên Bạch chính là cả kinh, hắn quay đầu liền hướng phía ngoài chạy đi kêu ngự y. Cố Nguyên Bạch thấp giọng ho vài tiếng, cung hầu đều có chút luống cuống tay chân, đổ nước đổ nước, lấy khăn lông lấy khăn lông, chậu than nhất nhất bưng tới, vì Thánh Thượng chuẩn bị tốt.

Tiết Viễn đứng ở một bên, nhìn cái dạng này của Cố Nguyên Bạch, không nghĩ tới y thật sự sinh bệnh.

Này cũng thật sự là…… Quá mức kiều quý.

Cố Nguyên Bạch bị đỡ đứng dậy, hai chân dò ra ngoài giường, tiểu thái giám đang muốn giúp y mặc vào giày vớ, đã có người chạy tới một bên.

Tiết Viễn quỳ một gối xuống đất, thuần thục tự nhiên mà cầm chân Cố Nguyên Bạch, mày nhíu chặt lại, thật sự giống như trung thần, lo lắng sốt ruột nói: “Như thế nào lại lạnh như vậy?”

Lòng bàn tay hắn nóng bỏng, nhiệt khí truyền đến thoải mái cực kỳ, ít nhất so với mặc vào giày vớ thoải mái hơn.

Cố Nguyên Bạch phủ thêm áo lông chồn, ngồi ở trên giường còn bọc kín chăn, từ trong chăn lộ ra một khuôn mặt vô biểu tình nhìn Tiết Viễn, ánh mắt giống như đang nhìn một con súc sinh da lông còn hữu dụng. Thanh âm tắc nghẽn mệnh lệnh nói: “Vậy ngươi liền ủ ấm cho Trẫm.”

Tiết Viễn nâng mí mắt lên nhìn hắn một cái, hắn đem một đôi chân ngọc của tiểu hoàng đế nhét vào trong lòng ngực, bụng nhỏ trước mặt, sau đó đưa tay áo rộng tầng tầng đắp lên, nói: “Thần tuân chỉ.”