Chương 16

Đại môn (cửa lớn) phủ Hòa Thân Vương đóng chặt, Cố Nguyên Bạch được đỡ xuống xe ngựa, sai người đi lên gõ cửa.

Trước cửa Vương phủ có hai con sư tử bằng đá, nhớ trước đó đây chính là phủ Cố Nguyên Bạch ban thưởng, đoạn đường lớn nhỏ đều là ngàn dặm mới tìm được một. Chung quanh chính là phủ tông thân quyền quý, Cố Nguyên Bạch đãi ngộ tông thân vô cùng tốt, bởi vì y không nghĩ muốn mất mặt bị viết thành trảm hoàng thân quốc thích.

Mà ở trên đường phố an tĩnh, sạch sẽ, quyền quý này, Hòa Thân Vương có thân phận tôn quý nhất.

Thị vệ gõ vang đại môn, một lát sau, thanh âm người gác cổng ở bên trong cánh cửa vang lên: “Vương gia thân thể ốm bệnh, mấy ngày gần đây không tiện gặp khách. Chư vị mời trở về đi.”

Cố Nguyên Bạch chậm rãi nói: “Phá cửa.”

Phía sau thị vệ từ bên cạnh vọt tới, Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu nhìn bảng hiệu vương phủ phía trên viết “Hòa Thân Vương phủ”, bốn chữ này viết đến rồng bay phượng múa, như là sắp bay ra khỏi bảng hiệu. Bên trong đại môn người gác cổng phát ra một tiếng kinh hô, Cố Nguyên Bạch lấy lại tinh thần, đại môn đã bị phá mở, người gác cổng té ngã lộn nhào mà chạy đi.

Cố Nguyên Bạch giơ tay, trở người tiếp tục hướng vào trong đi. Y giữ lại cho Hòa Thân Vương một chút mặt mũi cuối cùng, mang theo người đứng ở trước cửa vương phủ chờ, Điền Phúc Sinh chuyển ghế dựa đến cho y.

Không lâu, liền có một đám người vội vội vàng vàng mà đi tới, dẫn đầu chính là Hòa Thân Vương phi sắc mặt mỏi mệt, bọn họ nhìn thấy Cố Nguyên Bạch trên mặt liền đầy khϊếp sợ, vội vàng chạy tới quỳ xuống hành lễ, chỉ duy nhất Hòa Thân Vương phi còn đứng hành lễ xong câu nệ nói: “Thánh Thượng vạn an, Vương gia ngày gần đây bệnh vô cùng nặng, thϊếp lén làm chủ, từ chối tiếp khách.”

Hòa Thân Vương không cho ngự y bắt mạch, ngự y suy đoán Hòa Thân Vương mắc phải tâm bệnh, Cố Nguyên Bạch tin một nửa, hiện giờ Hòa Thân Vương phi nói như vậy, trên mặt y không lộ thanh sắc, thở dài nói: “Trẫm phái ngự y đến vì Hòa Thân Vương trị liệu, nhưng Hòa Thân Vương lại giấu bệnh sợ thầy. Hòa Thân Vương ôm bệnh mấy ngày, trong lòng trẫm cũng rất là lo lắng. Hắn hiện giờ ở nơi nào? Trẫm đi coi hắn một chút.”

Hòa Thân Vương phi muốn nói lại thôi, xoay người mang theo Thánh Thượng hướng tới phủ uyển đi đến, nàng dừng ở phía sau, quản gia ở bên dẫn đường, Hòa Thân Vương phi nói: “Thánh Thượng, Vương gia nhiễm phong hàn, ngài chớ có thân cận quá, vạn nhất không để lây bệnh.”

Cố Nguyên Bạch cười cười, “Trẫm sẽ.”

Điền Phúc Sinh khách khách khí khí thỉnh Hòa Thân Vương phi đi, sau khi chủ tử duy nhất trong phủ Hòa Thân Vương ở chỗ này rời đi, dư lại nô bộc nơm nớp lo sợ, Cố Nguyên Bạch nhìn bộ dạng quản gia căng thẳng đứng một bên, mặt mày đè nén, “Dẫn đường.”

*

Hòa Thân Vương lần trước dầm mưa to về nhà, toàn bộ người trong Hòa Thân Vương phủ đều bị hoảng sợ.

Ngày ấy mưa to đánh vào trên mặt đều đau rát, Hòa Thân Vương chật vật cực kỳ, búi tóc bị đánh tan, càng dọa người hơn chính là phía trên vạt áo Hòa Thân Vương còn dính máu tươi.

Hòa Thân Vương phi sợ tới mức trước mắt tối sầm, lúc sau biết được Hòa Thân Vương không có bị thương mới thở dài nhẹ nhõm, nhưng cuối cùng, Hòa Thân Vương phi phát hiện mình thở dài nhẹ nhõm hơi sớm.

Sau khi Hòa Thân Vương quay về liền trở nên dễ giận dữ, tâm tình bất định, nô bộc trong vương phủ không đoán được đã làm gì chọc giận Vương gia, mà Vương gia khi nổi nóng so với dĩ vãng càng thêm không thể hiểu. Sắc mặt thâm trầm, đáng sợ giống như Diêm La Vương gϊếŧ người.

Vương phi khuyên không được Vương gia, cũng không dám khuyên.

Nhưng trừ bỏ mấy ngày mới vừa hồi phủ, lúc sau Hòa Thân Vương tựa hồ đã khôi phục bình thường. Nhưng sau khi Hòa Thân Vương bắt gặp được hai gã sai vặt vùi đầu thân mật nói chuyện, lại chợt nổi trận lôi đình.

Phủ Hòa Thân Vương đã bị bầu không khí áp bức mười mấy ngày.

Trước cửa phòng ngủ chính, gã sai vặt thanh âm run rẩy trước tiên chạy vào thông báo, nhỏ giọng đối với kẹt cửa nói: “Vương gia, Thánh Thượng tới rồi.”

Trong phòng truyền đến tiếng đáp lại nặng nề, cửa bỗng chốc bị mở ra, đi ra là một thư sinh hào hoa phong nhã.

Thư sinh này chính là môn khách trong vương phủ, họ Vương, Vương tiên sinh nói: “Cung nghênh Thánh Thượng.”

*

Bỏ qua đám người quỳ đầy đất, Điền Phúc Sinh tiến lên đi mở cửa, cửa phòng vừa mở ra, mùi thuốc nồng nặc bay ra. Cố Nguyên Bạch đối với mùi thuốc này thập phần quen thuộc, y nghe thấy mùi này liền biết được đây là thuốc chữa phong hàn.

Cố Nguyên Bạch hướng tới bên trong cánh cửa kêu lên: “Hòa Thân Vương?”

Trong phòng ngủ tối om không đốt đèn, ánh sáng nhàn nhạt nặng nề chiếu sáng một góc trên đất, Cố Nguyên Bạch kêu lên một tiếng, lát sau mới có một thanh âm khàn khàn vang lên: “Thánh Thượng chớ có tới gần.”

Chỉ nghe thanh âm này, liền cảm thấy Hòa Thân Vương đây là bệnh thật sự.

Cố Nguyên Bạch giáo huấn nói: “Ngươi ôm bệnh mười mấy ngày, lại không lâm triều. Trẫm phái ngự y đến trị liệu cho ngươi, ngươi lại đóng cửa không cho ngự y tiến vào.”

Hòa Thân Vương trầm mặc một hồi, “Thánh Thượng quan tâm thần?”

Nhưng những lời này vừa dứt lời, Hòa Thân Vương lại nói: “Thôi, thần không muốn biết.”

Cố Nguyên Bạch: “……”

Hòa Thân Vương này có tật xấu gì?

Cố Nguyên Bạch nhướng mày, nhấc chân hướng trong phòng đi đến. Trong phòng Hòa Thân Vương hẳn là nghe được tiếng bước chân, lại nói: “Thần nhiễm phong hàn, Thánh Thượng hẳn phải bảo trọng long thể, cách thần xa chút, chớ có vào.”

“Vậy được,” Cố Nguyên Bạch dừng lại chân, thuận thế mà làm, “Trẫm mang theo ngự y tới, Hòa Thân Vương là đại thần Đại Hằng, một lần phong hàn liền kéo lâu tới mười mấy ngày, chung quy là đối thân mình không tốt. Hiện giờ để bọn họ tiến đến chuẩn trị cho Hòa Thân Vương một phen, trẫm cũng có thể yên tâm.”

Tiếng nói vừa dứt, ngự y liền từ phía sau y đi vào bên trong phòng ngủ. Cố Nguyên Bạch chậm rãi đi ở cuối cùng, Điền Phúc Sinh muốn nói lại thôi, muốn khuyên Thánh Thượng chớ có đi vào, lại không dám ngăn cản quyết định của Thánh Thượng.

Bên trong phòng ngủ quả nhiên không có đốt đèn.

Hòa Thân Vương nằm ở trên giường, từ đầu đến chân đắp một chiếc chăn dày, hắn từ bên trong chăn vươn một bàn tay ra, để ngự y tiến hành bắt mạch.

Ba vị ngự y từng người bắt mạch, cùng Cố Nguyên Bạch nói: “Thánh Thượng, Hòa Thân Vương đúng là triệu chứng phong hàn.”

Cố Nguyên Bạch nheo lại mắt.

Y từ trong ra ngoài, nơi nào cùng đều cảm thấy không đúng.

Thánh Thượng không nói lời nào, ngự y cũng không dám ngẩng đầu, Hòa Thân Vương trong chăn hình như là cảm giác được không đúng, đệm chăn phập phồng một chút, Cố Nguyên Bạch chợt đi nhanh tiến lên, bắt lấy đệm chăn liền mạnh mẽ xốc lên, đem người dưới chăn lộ ra ngoài.

Hòa Thân Vương đáy mắt một mảnh tối, cánh môi khô nứt, ẩn ẩn máu khô. Hắn lúc này đột ngột bị xốc chăn lên, bên trong ánh mắt tất cả đều là kinh ngạc, trở tay không kịp mà nhìn Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch trên tay buông lỏng, chăn dày nặng rới trên người Hòa Thân Vương. Sắc mặt y không thay đổi, sau khi thấy rõ sắc mặt Hòa Thân Vương liền nhíu mày nói: “Hòa Thân Vương hà tất che miệng mũi? Việc này không có lợi cho bệnh tình của ngươi.”

“……” Hòa Thân Vương tránh mắt đi, trầm giọng nói, “Thần sợ lây bệnh cho Thánh Thượng.”

Cố Nguyên Bạch trầm mặc một hồi, cho Điền Phúc Sinh đem ghế dựa đặt bên giường, y ngồi ở một bên, thở dài nói: “Hòa Thân Vương, ngươi phải bảo trọng thân thể.”

Hòa Thân Vương đem tay mới vừa bắt mạch xong đặt sang bên cạnh, Cố Nguyên Bạch vỗ nhẹ hai cái xuống mu bàn tay hắn, Hòa Thân Vương bỗng chốc run lên, tay nắm thành quyền.

Điền Phúc Sinh đánh bạo nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thánh Thượng, Hòa Thân Vương hẳn là nên nghỉ ngơi nhiều hơn, ngài mau ra ngoài, tránh để lây bệnh.”

Trưởng thị vệ cũng ở một bên khuyên, cuối cùng Cố Nguyên Bạch vẫn đứng dậy, y cầm lấy chăn, đắp lên người Hòa Thân Vương đến kín mít.

Thân mình hơi cúi, tóc đen trên lưng lắc lư trước mắt, mùi huân hương cung đình quý giá truyền đến, thần sắc trong mắt Hòa Thân Vương tối sầm.

Dơ bẩn, thâm sâu, hắc ám.

Giống như một mảnh lầy lội.

Hắn áp lực mà nghiêng đầu qua, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Thánh Thượng ngồi dậy, nhìn thấy bộ dáng này của hắn, cái gì cũng chưa nói, nhẹ nhàng bước ra cửa.

Không biết qua bao lâu, thanh âm ngoài cửa cuối cùng an tĩnh. Cửa phòng bị đóng lại, tội nghiệt tứ tán bên trong phòng ngủ, chợt cửa phòng bị một lực đạo đẩy ra, Vương tiên sinh đi đến, chắp tay nói: “Vương gia, Thánh Thượng đã rời đi.”

Hòa Thân Vương nói: “Rời đi thì tốt.”

“Thánh Thượng thực quan tâm ngài,” Vương tiên sinh nhẹ giọng nói, “Vương gia hà tất tự làm chính mình bị thương, nửa đêm chạy đi tắm nước lạnh.”

Hòa Thân Vương hừ nhẹ một tiếng, cảm thấy buồn cười, hắn lắc đầu, từ trên giường ngồi dậy, “Ngươi biết cái gì?”

Cố Nguyên Bạch này chỗ nào quan tâm hắn.

*

Trên xe ngựa hồi cung, Cố Nguyên Bạch nhắm mắt dường thần, để cho ngự y bắt mạch, lại tinh tế nhìn sắc mặt y, biểu tình thả lỏng, “Thánh Thượng không đáng ngại.”

“Ân,” Cố Nguyên Bạch lên tiếng, làm như thuận miệng hỏi, “Có khả năng nhìn ra Hòa Thân Vương đã bệnh mấy ngày?”

Ngự y khó xử mà lắc lắc đầu.

Cố Nguyên Bạch không hề khó xử hắn, mà nghiêng đầu một mình nghĩ vài chuyện.

Thánh Thượng đã từng quy định, trên phố xá sầm uất không thể phóng ngựa hành hung, tốc độ xe ngựa cũng có hạn chế, bởi vậy người đánh xe đi cực chậm, tiếng vó ngựa lẹp xẹp lẹp xẹp vang, giác cảm xóc nảy bị tầng tầng thảm lông chặn lại, trong xe ngựa vững như đất bằng.

Sau một lúc lâu, Cố Nguyên Bạch đột nhiên mở mắt ra, y nhấc bức màn lên nhìn ra bên ngoài liền thấy sâu trong một ngõ nhỏ đang có một đám người đối với góc tường đấm tay đá chân.

“…… Kỳ kỹ da^ʍ xảo ……”

“Thợ mộc vô dụng……”

“…… Uổng công ngươi đọc sách.”

Từng lời nói đứt quãng rơi vào lỗ tai Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch quét một vòng, ánh mắt dừng ở một bên mảnh gỗ đã bị đập chia năm xẻ bảy, xem bộ dạng đó, hẳn là cung nỏ tự chế.

Cố Nguyên Bạch nhanh chóng quyết định nói: “Dừng ngựa. Trương Tự, đem người kia mang lại đây cho trẫm.”

*

Từ Ninh cảm thấy chính mình sắp chết.

Hắn gắt gao che chở đầu cùng tay chính mình, cuộn tròn một khối, chật vật cùng mất mặt bị người vây quanh ở trong một góc đánh. Cung nỏ làm được lúc trước đã bị bọn họ dẫm thành mảnh nhỏ, hắn cho rằng hắn có thể dựa vào chiêu thức nghề mộc làm cho bọn họ nhận sai, không nghĩ tới đồ vật hắn yêu nhất cũng không cứu được hắn.

Sĩ nông công thương.

Từ Ninh đã có công danh tú tài, nguyên bản không nên chật vật như vậy.

Nhưng hắn lại yêu thích những cái kỳ kỹ da^ʍ xảo đó, yêu thích công việc mộc, đồ vật bằng gỗ trong nhà đều bị hắn hủy đi nghiên cứu, càng là nghiên cứu liền càng nhiệt tình yêu thương.

Nhưng người khác cảm thấy một tú tài như hắn thích cái này thật mất mặt, là con đường sai trái, những người đó khinh thường hắn, không chỉ có khinh thường hắn, còn ghen ghét hắn thi đậu tú tài, cho nên muốn huỷ hoại hắn.

Một lòng nhiệt tình yêu thương đồ gỗ cũng không làm hắn chịu được áp lực, hắn đối với thợ thủ công cũng trở nên vừa yêu vừa hận, thậm chí còn có vài phần oán khí.

Nếu bảo hắn ngưng lại, hắn lại luyến tiếc.

Từ Ninh mặt đầy lệ nóng, hô hấp nghẹn lại, lại bị người khác hung hăng đạp một chân.

Thời điểm lòng hắn tràn đầy tuyệt vọng, sau lưng lại đột nhiên nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết, Từ Ninh ngẩng đầu, liền thấy mấy người vóc cao lớn đi tới, trầm giọng nói: “Lại đây.”

Từ Ninh thất tha thất thểu mà đứng lên, vẻ mặt sợ hãi mà nhìn chiếc xe ngựa khí thế phi phàm ở đầu hẻm kia, “Ngươi, các ngươi là ai!”

Trưởng thị vệ vội vã trở lại bên người Thánh Thượng, liền lời ít mà ý nhiều nói: “Quý nhân của ngươi.”