Chương 11

Sau khi kỳ thi hội kết thúc, thái phó Lý Bảo lại bái kiến Thánh Thượng, lần này Thánh Thượng cuối cùng không từ chối hắn, rốt cuộc cũng triệu kiến vị đế sư vang danh thiên hạ này.

Lúc sau từ trong cung bước ra, thái phó Lý Bảo đã lệ nóng doanh tròng, hắn bị nâng về tới trong nhà, khi Lý Hoán nghe được cha hắn trở về, cho người đem hắn nâng tới trước mặt cha hắn.

“Cha,” tuy là bị thẩm vấn đến nửa sống nữa chết, nhưng khí sắc tinh thần Lý Hoán lại thập phần không tồi, hắn nhìn chằm chằm thái phó Lý Bảo, trong mắt tràn đầy chờ mong, “Thánh Thượng nói cái gì?”

Lý Bảo thái phó nhìn thấy hắn liền tâm sinh lửa giận, nhưng vẫn là đau lòng thân thể bị thương của hắn, lạnh giọng nói: “Lão phu cùng Thánh Thượng nói chuyện, ngươi quan tâm làm gì!”

“Tốt thôi, nhi tử không hỏi,” Lý Hoán thay đổi đề tài hỏi, “Cha, Thánh Thượng hôm nay khí sắc như thế nào?”

Thánh Thượng ngày ấy bị hắn làm cho sinh khí, môi cùng thùy tai đều bị tức giận đến nhiễm sắc đỏ, Lý Hoán lo lắng thân thể Thánh Thượng. Thánh Thượng không giống với hắn thân thể thô ráp, sao có thể không khiến người khác lo lắng.

Thái phó Lý Bảo nói: “Ta sao có thể nhìn thẳng thánh nhan?”

Lý Hoán thở dài, chỉ cảm thấy toàn thân đều ẩn ẩn đau, hắn nỗ lực nghiêng mặt đi, ngón tay chạm chạm vào túi thơm bên hông, bên trong túi thơm chính là sợi tóc của Thánh Thượng, hắn đành phải lui một bước hỏi: “Cha, vậy ngươi hẳn biết Thánh Thượng hôm nay cùng người nói chuyện có ho khan hay không?”

“Cũng không,” Lý Bảo thái phó nói, “Được rồi, ngươi chớ có hỏi nữa, mau trở về nằm đi.”

Lý Hoán bị đưa về phòng, hắn nằm ở trên giường, âm thầm thở dài.

“Cha như thế nào lại sơ ý như vậy.”

Thánh Thượng cho hắn cha tiến cung, cha hắn cũng không biết quan tâm thân thể Thánh Thượng, cha như vậy thật ngốc, thế nhưng lại là cha ruột của Lý Hoán hắn.

Lý Hoán bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

*

Tiễn đi thái phó Lý Bảo lệ rơi đầy mặt, trong cung lại nghênh đón Hòa Thân Vương sắc mặt không tốt.

Cố Nguyên Bạch triệu kiến hắn, Hòa Thân Vương cứng rắn mà đứng ở trước mặt Thánh Thượng, ngữ khí ngang ngược cứng như đá, “Việc Thánh Thượng sai thần làm, thần đã làm tốt.”

Sau ngày thi hội liền đổ mưa xuân lạnh lẽo, vừa lúc Hòa Thân Vương tiến cung dò hỏi tình trạng Uyển thái phi, Cố Nguyên Bạch nhìn thấy sắc mặt châm chọc của hắn thì cảm thấy khó chịu, liền khiến cho đường đường là Hòa Thân Vương phái người đi nấu canh gừng, liên tiếp hai ngày đem đến trường thi giúp sĩ tử xua đi phong hàn.

Thánh Thượng mặt mang ý cười phong nguyệt vô cùng, gương mặt tự mỹ ngọc như phát sáng duỗi tay bưng lên ly sứ uống trà, “Hòa Thân Vương làm việc luôn làm trẫm yên tâm.”

Hòa Thân Vương không nhịn được cười lạnh ra tiếng.

Hòa Thân Vương thiện chiến, cũng giỏi mang binh, phong hào thân vương này là tiên đế vì hắn có quân công mà ban thưởng, hiện tại một người trên chiến trường chém gϊếŧ địch vì hoàng gia lại bị vây trong vòng ở kinh thành làm loại việc nhỏ này, Cố Nguyên Bạch biết Hòa Thân Vương đại khái là hận y muốn chết.

Nhưng binh quyền sao có thể nắm trong tay một hoàng tử, huống chi tên gia hỏa này vẫn luôn không thích hoàng đệ là y.

Ngón tay mảnh khảnh của Cố Nguyên Bạch bưng ly trà màu trắng sứ lên, nhất thời không phân rõ ràng cái nào trắng hơn, Hòa Thân Vương nhìn y thong thả ung dung uống trà, ở trong lòng khó chịu cực kỳ, khát liền mồm to uống nước, đói bụng liền mồm to ăn thịt, cố tình người trong kinh thành ai cũng như vậy, Hòa Thân Vương ở trong đó giống như là ngưu tước mẫu đơn (*).

[(*) Ngưu tước mẫu đơn : trâu ăn hoa mẫu đơn, có nghĩa là con trâu không biết thưởng thức vẻ đẹp của hoa mẫu đơn, đối với nó mẫu đơn cũng chỉ là cỏ dại, ăn vào cho no bụng.]

Cố Nguyên Bạch thấy hắn không nói gì, ngước nhìn mắt hắn, không nhịn được mà bật cười: “Hòa Thân Vương đây là biểu tình gì, nếu ngươi khát cứ nói thẳng ra, trẫm còn có thể thiếu ngươi một ly nước trà ư? Điền Phúc Sinh.”

Điền Phúc Sinh vội cho người bưng lên ghế dựa, lại đưa tới một ly trà mới. Hòa Thân Vương bưng trà đại mã kim đao (khí thế to lớn) ngồi xuống, uống một ngụm liền đem ly trà ném cho cung nữ đứng ở một bên, nói: “Thánh Thượng thưởng hai chén trà gừng xuống thế mà làm những người đọc sách đó cảm động muốn chết, hiện tại toàn kinh thành đều khen Thánh Thượng nhân thiện, sợ là Thánh Thượng nói một câu muốn bọn họ đi tìm chết, bọn họ cũng sẽ khẳng khái hy sinh.”

Thánh Thượng nhíu mày.

Điền Phúc Sinh cùng tiểu đồ đệ hắn đứng ở một bên, tiểu đồ đệ nhìn Thánh Thượng nhăn mi lại liền khó chịu, hắn nhỏ giọng đi theo sư phụ nói: “Hòa Thân Vương như thế nào luôn nói mấy lời khiến Thánh Thượng khó chịu.”

Trong lòng Điền Phúc Sinh cũng rất là bất mãn, hắn hừ lạnh một tiếng, vẫn là giáo huấn tiểu đồ đệ trước, “Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Hòa Thân Vương là ngươi chúng ta có thể phê bình sao?”

Kỳ thật mà nói người bất mãn với Hòa Thân Vương nhất, chính là Điền Phúc Sinh hắn.

Bọn họ đối với Thánh Thượng là hận không thể nâng ở lòng bàn tay, sợ Thánh Thượng bị nhiễm một chút gió mắc một chút mưa, Thánh Thượng muốn dùng trà, nước pha trà kia cũng là tuyết mai được lấy từ sáng sớm, triều đình đại thần, thái phó Lý Bảo vừa mới tiến cung diện thánh, có ai không phải là nhân vật đức cao vọng trọng, chỉ duy nhất Hòa Thân Vương tính tình chính là xấu như vậy.

“Nói như thế nào?” ngữ khí Thánh Thượng không mặn không nhạt, “Qua lời này của Hòa Thân Vương”

Hòa Thân Vương ngoài cười nhưng trong không cười: “Thánh Thượng nếu không tin, như vậy cùng ta đi ra ngoài nhìn xem, sợ là chờ nhóm sĩ tử quay về, việc Thánh Thượng thiện tâm săn sóc người đọc sách trong khắp thiên hạ đều đã biết.”

Cố Nguyên Bạch nhìn ra ngoài cửa một cái, bộ dáng có ý động. Điền Phúc Sinh vội tiến lên một bước nhỏ giọng nhắc nhở, “Thánh Thượng, người Khâm Thiên Giám tính ra hôm nay có mưa, hôm nay không nên ra cung.”

Hòa Thân Vương trực tiếp cười nhạo một tiếng, bên ngoài trời nắng như vậy, người của Khâm Thiên Giám sợ là trợn mắt nói dối đi.

Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn Hòa Thân Vương một cái, đơn giản từ bàn sau đứng lên, “Không có việc gì, liền theo lời Hòa Thân Vương nói, đi ra ngoài nhìn xem.”

*

Trạng Nguyên Lâu.

Cố Nguyên Bạch cùng Hòa Thân Vương bị dẫn tới ngồi xuống bên cửa sổ lầu hai, tửu lầu nơi nơi đều là người đọc sách một thân áo xanh, hơi thở văn nhân phiêu tán khắp nơi, làm cho Cố Nguyên Bạch cảm thấy có điểm buồn ngủ.

Ngẫu nhiên còn có thể nghe được một hai câu ngâm thi tác phú, thị vệ chung quanh vẻ mặt căng thẳng, giống như từng tòa núi cao canh giữ ở xung quanh bàn, nhưng không ngăn thanh âm đọc văn.

Tiểu nhị câu nệ mà đứng ở bên cạnh bàn, “Hai vị gia muốn gọi gì?”

Cố Nguyên Bạch cười hỏi: “Ở đây các ngươi có cái gì?”

Tiểu nhị tinh thần run lên, giống như hát tuồng mà đem thực đơn đọc qua một lần, Cố Nguyên Bạch trầm ngâm một hồi, gọi ba món, lại hỏi Hòa Thân Vương: “Huynh trưởng có muốn gọi thêm gì nữa?”

Hòa Thân Vương cả người bị kêu đến run lên, nghẹn họng mà nói ra câu: “Mang thêm hai bình rượu ngon.”

Trạng Nguyên Lâu nhiều nhất là người đọc sách, cũng giống như lời Hòa Thân Vương nói, mấy người đọc sách này đối Thánh Thượng có thể nói là ca ngợi ùn ùn không dứt, đặc biệt là bởi vì những bát canh gừng mà khỏe mạnh ra khỏi trường thi, Cố Nguyên Bạch nghe được bản thân liền nổi lên tầng tầng da gà.

Hòa Thân Vương sắc mặt tái lại, trong mắt nổi lửa, canh gừng là Hòa Thân Vương hắn nấu, giống như là lãnh phạt nhưng vẫn là hắn nấu, hiện giờ nghe được mấy lời nói này, Cố Nguyên Bạch còn ngồi đối diện hắn, hắn giống như trở thành trò cười. Sắc mặt càng ngày càng khó coi, rất muốn đem mấy kẻ đọc sách này trước đánh cho một trận.

“Huynh trưởng mời ta ra tới, bất quá chính là muốn cho ta nghe những lời này sao?” Cố Nguyên Bạch khóe miệng câu lên, vạn phần ác liệt nói, “Ngày đó học sinh có thể khỏe mạnh ra khỏi trường thi, công lao huynh trưởng cũng không thể bỏ qua.”

Hòa Thân Vương cười cười, không để ý đến hắn.

Cố Nguyên Bạch cười khúc khích, rốt cuộc nhịn không được, nằm trên khung cửa sổ cúi đầu buồn cười, vì giữ lại mặt mũi cho Hòa Thân Vương mới không có cất tiếng cười to. Trên lưng tóc đen loạn run, lộ ra đầu ngón tay vì vui vẻ mà nhiễm hồng nhạt.

Hòa Thân Vương sắc mặt biến hóa xanh tím, hắn cúi đầu vuốt ly sứ, hừ lạnh một tiếng thật mạnh.

Vốn dĩ khi hai người bọn họ mang theo thị vệ tiến vào Trạng Nguyên Lâu liền bị chú ý tới, trong tối ngoài sáng không ít người đều mang ánh mắt phóng tới trên bàn, Cố Nguyên Bạch cùng Hòa Thân Vương đều là một thân quý khí, toàn thân toát ra khí chất bất phàm. Ở kinh thành, loại địa phương này nói không chừng chính là vị vương công đại thần hoặc là con cháu nhà quyền quý, hiện giờ Cố Nguyên Bạch cười, làm cho một số ít thư sinh tuổi trẻ trên mặt trắng lộ vẻ má đỏ tai hồng, nhìn lén cảm giác thấy thẹn, nhưng lại không thể rời mắt được.

Vị công tử này một thân áo lam, tôn quý lại trầm ổn, áo lam lại không che được nét mặt, nên tỏa sáng rực rỡ lấp lánh.

Chỉ là bọn hắn nhìn hồi lâu, những thị vệ cường tráng như núi liền giống nhau nổi lên nộ khí trừng mắt nhìn lại, đem từng đạo tầm mắt này đánh trở về, trưởng thị vệ Trương Tự khuôn mặt vững vàng oai hùng bất phàm, cảnh giác đưa mắt đánh giá bốn phương tám hướng, thề sống chết phải bảo vệ an nguy Thánh Thượng.

Cố Nguyên Bạch thật vất vả ngừng cười, chậm rãi ngồi dậy, cánh tay chống cửa sổ, nghiêng mặt nghỉ ngơi, một hồi cười lớn khiến cho y không có sức lực, ngực hơi hơi phập phồng, Cố Nguyên Bạch tận lực hít thở sâu, làm cho chính mình bình tĩnh lại.

Hòa Thân Vương lạnh lùng nói: “Lão gia vẫn là đừng cười nữa.”

Cố Nguyên Bạch khóe miệng mỉm cười, nhưng thật ra trong lòng không thèm để ý, tuy giờ phút này cơ thể không còn sức, nhưng cũng không muốn để cho người khác nhìn ra. Nam nhân đều là coi trọng mặt mũi, Cố Nguyên Bạch bởi vì thân thể này mà phải sống cẩn thận, như vậy không hay.

“Huynh trưởng chớ có lo lắng,” Cố Nguyên Bạch, “Thân thể đệ đệ cười một cái vẫn có thể chịu nổi.”

Một lát sau, tiểu nhị liền đưa thức ăn lên, Cố Nguyên Bạch không muốn ăn, y phẩm trà, nghiêng đầu nhìn ra ngoài hướng cửa sổ.

Kinh thành dưới sự thống trị của Thiên tử phồn hoa an ổn, phong tục Đại Hằng cởi mở, nữ tử địa vị không thấp, bởi vậy trên phố xá cũng có thể nhìn thấy tốp năm tốp ba nữ tử cầm tay đi qua.

Cố Nguyên Bạch thích hình ảnh an ổn này, y dựa vào trên tường, bưng chén trà, nhất thời xuất thần.

Chử Vệ bị đồng học cùng trường rủ đến thư viện, trên đường đi qua Trạng Nguyên Lâu thấy không ít người ngẩng đầu hướng lên trên nhìn, hắn đưa mắt nhìn theo, mày nhăn lại.

Trên lầu hai một vị công tử một thân màu lam đang ngồi cạnh cửa sổ, tóc đen cố định bằng ngọc quan, nhìn xa nơi tay nâng một ly trà sứ trắng, mỹ nam tử hấp dẫn ánh nhìn không ngợt của cả nam tử lẫn nữ tử thế nhưng là đương kim Thánh Thượng.

Mỗi người đều yêu thích sắc đẹp, cho dù chỉ có ý thưởng thức cũng khó có thể rời đi đôi mắt. Nhưng Chử Vệ lại chán ghét những ánh mắt chằm chằm đem hắn nhìn ngó cả trai lẫn gái, cũng chán ghét những kẻ mắt chỉ có sắc đẹp tục nhân.

Hoàng Thượng bị nhìn chằm chằm như vậy, chẳng lẽ lại không khó chịu sao?

Đồng học cùng trường cũng nhìn theo nói: “Tử Hộ, nhìn xem danh hiệu kinh thành đệ nhất mỹ nam của ngươi có vẻ bị uy hϊếp rồi.”

Chử Vệ lạnh lùng nói: “Ai muốn cái danh hiệu đó.”

Đồng học cùng trường cười ha ha, lại lôi kéo Chử Vệ đi thẳng đến phía dưới Trạng Nguyên Lâu, tìm một vị trí tốt ngẩng đầu lên nhìn vị công tử dựa vào cửa sổ trên lầu, cảm thán nói: “Ngày xưa có Phan An ném quả doanh xe, lại có xem sát Vệ Giới chi điển cố (*), vốn tưởng rằng ngươi dung mạo đã là nam tử chi thịnh, lại không nghĩ rằng còn có vị công tử nhẹ nhàng như vậy.”

[(*) Phan An ném quả doanh xe: Phan An, sống trong thời Tây Tấn, được coi là người đàn ông tuấn tú nhất trong lịch sử Trung Quốc. Khi ông ra ngoài dạo chơi trên chiếc xe ngựa của mình, phụ nữ sẽ đi theo và ném hoa quả chật cứng xe ông. Vậy nên câu thành ngữ: “ném quả đầy xe” là để chỉ một người phụ nữ có tình cảm với một nam giới.

Vệ Giới chi điển cố: Vệ Giới tự Thúc Bảo, người huyện An Ấp, quận Hà Đông, là danh sĩ, mỹ nam cuối đời Tây Tấn. Tương truyền, trong một lần chàng đi du ngoạn, Vệ Vương Giới bị vô số cô gái đi theo "rình rập" ngày đêm. Điều này đã khiến mỹ nam bị làm phiền mà mấy ngày liền ăn ngủ không yên, được vài hôm thì sinh bệnh nặng mà qua đời. (đẹp cũng khổ lắn =)))))]

Chử Vệ: “Một bộ túi da mà thôi.”

Đồng học cùng trường cười nói: “Biết ngươi không ham mê sắc đẹp, cũng không thích người khác nhìn ngươi. Nhưng Chử Tử Hộ, giống như bộ dạng vị công tử này vậy, ngươi cũng cảm thấy chỉ là túi da thôi sao?”

Chử Vệ ngước mắt, trường mi nhập tấn (lông mi cong dài), hắn nhìn Thánh Thượng, mắt đen không dao động, cả người thẳng tắp, lãnh đạm như tuyết, “Bằng không thì sao?”

Cố Nguyên Bạch dường như đã nhận ra ánh mắt hắn, thu hồi tầm mắt nhìn nơi xa, hơi một cúi đầu, liền nhìn thấy Chử Vệ đang đứng ở trên phố đối diện là cửa hàng bán thằng kết (*) màu đỏ.

(*) Mình tra gg thì bảo thằng kết là hà thủ ô??

Đứng bên cạnh Chử Vệ còn có một văn nhân phong lưu tiêu sái, đôi mắt Cố Nguyên Bạch híp lại, thong dong thu hồi tầm mắt, nâng ly trà ấm nhẹ nhấp một ngụm.

Bàn tay nâng ly trà trắng đến trong suốt, Chử Vệ vừa thấy tay Thánh Thượng, trong đầu liền không khỏi nhớ tới hình ảnh đôi tay này thống khổ mà vò lên khăn trải giường màu minh hoàng, nếp nhăn tơ lụa, ánh nến vàng ấm, đầu ngón tay tái nhợt vô lực. Hắn rũ mắt xuống, hầu kết khẽ nhúc nhích, bất động thanh sắc mà lôi kéo đồng học cùng trường chạy lấy người.

Hòa Thân Vương thấy Cố Nguyên Bạch vẫn luôn hướng ra ngoài cửa sổ nhìn, cũng đưa mắt nhìn thoáng theo, thấy được bên ngoài rất nhiều người lén lút mà hướng trên lầu trộm ngó, tức khắc liền cảm thấy không vui, “Người nào cũng dám nhìn trộm thánh nhan?”

Đối với hoàng gia uy nghiêm, mặc dù là không thích Cố Nguyên Bạch, Hòa Thân Vương cũng sẽ không chút do dự bảo vệ.

“Người không biết không có tội,” Cố Nguyên Bạch cười cười, chuyển đề tài, “Huynh trưởng cảm thấy mấy món ăn này như thế nào?”

Hòa Thân Vương cầm lấy khăn lau lau miệng, vô vị nói: “Bất quá cũng thế.”

Mặc kệ là đồ ăn vẫn là người đều bất quá như vậy. Thư sinh ở Trạng Nguyên Lâu này nói chuyện với nhau cũng là nông cạn thật sự, lý lẽ nói xuông vô cùng lợi hại, nghiêm túc tìm tòi nghiên cứu thì đều không biết cái gì, chân không đạp trên mặt đất còn dám đầy miệng ăn không nói có.

Vốn dĩ muốn làm cho Cố Nguyên Bạch nhìn rõ một chút, cho y biết sĩ tử tôn sùng y đều là dạng trình độ gì, rồi cuối cùng người khó chịu ngược lại là hắn.

Cố Nguyên Bạch một lòng hai ý, cũng nghe không ít học sinh cao đàm luận rộng, trong lòng không có khả năng không thấy vọng, nhưng đây cũng là khuyết điểm của khảo thí. Đối với hoàng đế mà nói, khoa cử khảo thí khuyết điểm lớn nhất chính là kết đảng, thứ hai chính là không nhất định có thể thu được nhân tài hữu dụng cho quốc gia.

Xã hội nếu là thật sự muốn phát triển, còn phải lấy xây dựng kinh tế làm trung tâm. Trung Quốc cổ đại cùng ngoại quốc cổ đại so sánh, kỳ thật Trung Quốc vẫn luôn chiếm cứ ưu thế trước Anh quốc, nhưng chỉ một cuộc cách mạng công nghiệp liền kéo chênh lệch hai bên ra gấp trăm lần. Nói đến thì, khoa học kỹ thuật là lực lượng phát triển đầu tiên, thương nhân, thợ thủ công có thể xúc tiến kinh tế xã hội phát triển, nhưng mà ở tại thời đại hiện tại, nông dân, lương thực, mới là nền tảng quốc gia.

Nếu là có thể có khoai tây, bắp, giống lúa nước lai tạo kia mới có thể giải phóng ra nguồn nhân lực dưới đáy, mới có thể bảo đảm kho lúa tràn đầy, tiến tới thực hiện những hành động lớn khác.

Cố Nguyên Bạch chợt đứng lên, cung hầu vội vàng tiến lên đỡ lấy, vì y sửa sang lại nếp nhăn quần áo trên người cùng ngọc bội bên hông, Cố Nguyên Bạch từ từ nói: “Huynh trưởng, bồi đệ đệ đi.”

Hòa Thân Vương yên lặng đứng lên, đi theo phía sau Thánh Thượng nửa bước ra khỏi Trạng Nguyên Lâu.

Phố xá đông mà không loạn, mặt đất sạch sẽ ngăn nắp, Hòa Thân Vương sắc mặt vững vàng, so bọn thị vệ bên cạnh thoạt nhìn còn muốn dọa người.

“Thánh Thượng muốn đi đâu?”

“Nếu là trẫm nhớ không lầm, Hòa Thân Vương ở kinh thành có mấy mẫu ruộng tốt, còn có một cái suối nước nóng trong thôn trang gieo trồng rau quả?” Cố Nguyên Bạch nói, “Lúc trước trẫm tra xét nhà Lư Phong, cũng nhớ rõ từng thưởng cho Hòa Thân Vương một tòa tuyền trang.”

Hòa Thân Vương đông cứng nói: “Thôn trang kia cách xa kinh thành, nếu Thánh Thượng muốn đi, hôm nay sợ là không tiện.”

Thị vệ hồ giá âm thầm trừng mắt với Hòa Thân Vương, hận không thể làm cho Thánh Thượng chạy chóng hạ lệnh, hảo hảo giáo huấn Hòa Thân Vương một chút.

Khi nào có người dám nói chuyện với Thánh Thượng như vậy?

Cố Nguyên Bạch sắc mặt không đổi, hướng tới phía sau vẫy vẫy tay, thị vệ cùng cung nhân nghe lệnh lui về phía sau hai bước, tạo không gian cho hai vị hoàng gia tôn quý nhất thiên hạ tán gẫu.

“Hòa Thân Vương,” Cố Nguyên Bạch chậm rãi nói, “Ngươi cho trẫm mặt mũi, trẫm mới có thể cho ngươi mặt mũi.”

Hòa Thân Vương sắc mặt khó coi, chịu đựng không phất tay áo bỏ đi.

“Lúc trước trẫm để ngươi giúp trẫm một phen, đem Lư Phong nhổ cỏ tận gốc,” Thánh Thượng ngữ khí nhàn nhạt, “Hoàng thân quốc thích giống nhau đều muốn quyền thần khom lưng uốn gối, hoàng quyền cùng tông thân các ngươi đều dính liền, ta yếu đi, các ngươi cũng yếu đi. Ta vốn tưởng rằng ngươi là người thông minh, ai biết cũng chỉ là kẻ ngu xuẩn. Ngươi hiện giờ oán hận ta đem ngươi vây ở kinh thành, ngày ngày đêm đêm chỉ có thể tìm hoan mua vui. Trẫm hỏi ngươi, lúc trước trẫm cho ngươi cơ hội, là ai không nắm chắc được?”

Gân xanh trên đỉnh đầu Hòa Thân Vương nổi lên, hắn khắc chế lại tâm tình mà ẩn nhẫn cắn răng nói: “—— ta tới!”

“Ngươi tới chậm!” Cố Nguyên Bạch gầm lên, “Trẫm đã gϊếŧ hắn, ngươi đã đến rồi còn có thể có cái rắm dùng?! Chờ ngươi tới kế hoạch của trẫm đã lạnh !”

Hòa Thân Vương bị một tiếng quát lớn này dọa sợ, trong khoảng thời gian ngắn khí thế đều yếu đi.

Cố Nguyên Bạch ngực dồn dập hô hấp, thật lâu sau mới bình tĩnh trở lại, “Hòa Thân Vương, tiên đế trước đó từng dặn dò ta một câu, lời nói cùng ngươi có quan hệ, nhưng ngươi hẳn là không biết.”

Hòa Thân Vương hô hấp cứng lại, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm Cố Nguyên Bạch, “Tiên đế nói lời gì?”

Cố Nguyên Bạch khóe miệng tái nhợt chợt gợi lên, ác liệt mười phần nói: “Trẫm không nói cho ngươi.”

Hòa Thân Vương: “……”

“Ầm vang” một tiếng, chân trời bỗng nhiên vang lên một đạo vang lớn.

Sắc trời nháy mắt tối sầm lại, loáng thoáng như đem bầu trời chém thành hai nửa, không lâu sau đó cuốn lên gió lớn đầy trời.

Điền Phúc Sinh kinh hoảng thất thố tiến lên, “Thánh Thượng, trời muốn mưa!”

Trước khi mưa to tiến đến, gió bão đã dâng lên, quần áo Cố Nguyên Bạch bị thổi đến phình phình rung động, sợi tóc tứ tán, có một ít bị thổi lên mặt che khuất tầm mắt, Cố Nguyên Bạch nhăn lại mi, vuốt tóc che khuất, “Trương Tự, gần đây có nơi nào có thể tránh mưa?”

Trương Tự đồng dạng nôn nóng, hắn nắm bội kiếm bên hông, mạnh mẽ vững vàng, “Thánh Thượng, nơi này cách phủ đệ Tiết tướng quân rất gần, chúng ta đến Tiết phủ tránh mưa.”

Tiết phủ?

Cố Nguyên Bạch trầm ngâm một hồi, “Đi thôi, tới nơi trước khi mưa sấm nổi lên.”