Hương vị giòn ngọt tươi mát nháy mắt chiếm cứ toàn bộ khoang miêng. Ứng Nguyên Bạch bất tri bất giác ăn thêm vài gắp, cảm giác tươi ngon khiến người ta muốn dừng không được.
Đậu giá thông thường đều ăn ngon như vậy sao?
Ứng Nguyên Bạch cảm giác so với đậu giá hắn trồng thời điểm mạt thế còn ngon miệng hơn, có lẽ là ở hiện đại, đất nước cùng không khí không bị nhiễm độc chăng.
Những cái này đều không quan trọng, Ứng Nguyên Bạch đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, nhà hắn chỉ còn đậu giá đề ăn. Vậy nên sáng ăn đậu giá, trưa ăn đậu giá, tối cũng phải ăn đậu giá luôn.
Nếu thực như vậy còn dư lại bao nhiêu để bán đây?
Ứng Nguyên Bạch dừng động tác lại, nhìn đĩa giá xào đã vơi đi nửa, lòng đau như cắt.
Trên đời này còn có sự việc gì bi thảm hơn sao?
Rõ ràng đồ ăn của mình làm ra, lại không thể ăn cho thỏa thích.
Mà càng bi thảm hơn chính là, sau khi trả hết nợ của hệ thống thì hắn vẫn cần tích cóp tiền chữa bệnh, cuối cùng vẫn không thể thoải mái ăn.
Tuy rằng tiền cơm mỗi ngày không đáng bao nhiêu nhưng tích tiểu thành đại, tính đi tính lại cũng không phải là con số nhỏ. Hơn nữa vạn nhất hắn không kịp trả nợ đúng hạn, hệ thống liền tan biến. Tới lúc đó, không những không được ăn, mà mạng nhỏ cũng chẳng giữ được.
Ứng Nguyên Bạch còn nhớ rõ sau này hệ thống mở khóa không chỉ có đậu giá mà còn có cả rau dưa trái cây, gà vịt thịt cá các loại.
Được rồi, vì tương lai tốt đẹp sau này, hắn đành phải nhịn.
Dù vậy, Ứng Nguyên Bạch vẫn không thể thoải mái ăn tiếp được, tâm tình có hơi đi xuống, ăn ba miếng cơm mới dám gắp một đũa đậu giá. Không có biện pháp, nghĩ đến số lượng đậu giá có hạn, hắn không ăn nhiều nổi.
“Nguyên Bạch, đang ăn sáng à?” Trần thẩm thấy Ứng Nguyên Bạch lại hai ngày không ra cửa, liền đến thăm hắn, “Đậu giá con trồng ăn được rồi sao?”
Trần thẩm nhớ rõ hai ngày trước, đậu giá của Ứng Nguyên Bạch mới nhú lên chút xíu, không ngờ lại lớn nhanh như vậy.
“Vâng, đã ăn được rồi.” Ứng Nguyên Bạch cười trả lời.
“Con định hôm nay đem đi bán không? Nhưng nếu giờ mới đi hơi muộn quá rồi.”Trần thẩm hỏi.
Hiện tại đã sắp 8 giờ, tuy rằng thôn Thanh Khê cách thành phố Xương Hoa không phải quá xa, nhưng muốn đi cũng mất khoảng hai tiếng. GIờ Ứng Nguyên Bạch đi, phải 10 giờ mới đến nơi, thời điểm đó người mua đồ ăn đã giảm nhiều.
“Con định buổi chiều trễ chút mới đi, đến phố Thành Hoa bên kia bày quán.” Ứng Nguyên Bạch suy xét qua, thời điểm buổi sáng đi chợ mua đồ ăn đều là người lớn tuổi trong nhà. Những người này không có khả năng dùng mười nguyên để mua đậu giá, cho dù chất lượng có tốt thế nào, cũng chẳng bán được bao nhiêu.
Nhưng người trẻ tuổi thì khác, chỉ cần nếm được hương vị đậu giá hắn trồng, sẽ chấp nhận dùng giá cao hơn thông thường một chút để mua.
Trước kia còn đi làm, Ứng Nguyên Bạch liền thường xuyên thấy một đồng nghiệp dùng cả chục nguyên mua một suất đồ ăn. Tuy giá cả ở thành phố Xương Hoa không cao như ở thành phố Trường Minh nhưng dùng mấy chục nguyên mà được thưởng thức mỹ vị thì vẫn còn hời chán.
“Hôm nay ta muốn ăn đậu giá, nhân tiện con cũng bán, ta mua luôn một cân ủng hộ con, bao nhiêu tiền vậy?” Trần thẩm lo lắng Ứng Nguyên Bạch không bán được hàng, muốn mua coi như mở hàng cho hắn, vừa nói vừa mở túi tiền.
Ứng Nguyên Bạch cũng đoán được suy nghĩ của Trần thẩm, người nhà nông nào ai thiếu mấy loại rau dưa hoa quả này, vừa định nói một nguyên một cân, chưa kịp mở miệng liền nghe âm thanh hệ thống vang lên trong đầu: “Nghiêm cấm giảm giá.”
Ứng Nguyên Bạch: “ Lần này bán là ta tặng cho người ta, có thể chứ?”
Hệ thống: “…… Ký chủ tự chịu trách nhiệm, miễn sao hoàn thành nhiệm vụ là được.”
Ứng Nguyên Bạch ngăn ý định lấy tiền Trần thẩm lại: “Thím, thím ngày thường hay cho con đồ ăn, giờ muốn ăn đậu giá của con, con chẳng nhẽ lại mặt dày lấy tiền của thím.”
Trần thẩm kiên trì phải đưa, nhưng Ứng Nguyên Bạch nhất quyết không nhận lấy.
Nếu là người khác, hắn sẽ không làm chuyện lỗ vốn như vậy. Nhưng Trần thẩm cùng những người khác không giống nhau, năm đó Ứng mẫu còn trên đời, vì kiếm tiền đi sớm về trễ, Trần thẩm liền thường xuyên gọi Ứng Nguyên Bạch tới nhà bà ăn cơm.
Sau này Ứng mẫu tai nạn xe cộ qua đời, hắn học lớp 12, tiền bồi thường bảo hiểm của mẹ hắn nhận được, lại bị đám họ hàng bên nội tìm đến muốn cướp tiền.
Tuy rằng Ứng Nguyên Bạch căn bản không sợ bọn họ, Trần thẩm vẫn quan tâm, che chở hắn, nói với hắn chăm chỉ học tập, đừng để bị mấy việc không quan trọng ảnh hưởng, một mình đem đám người kia đuổi đi.
Những hành động này Ứng Nguyên Bạch đều ghi tạc trong lòng. Vì nhanh trả hết nợ cho hệ thống, Ứng Nguyên Bạch sẵn lòng chịu đựng, ăn ít được từng nào hay từng ấy, nhưng nếu đưa Trần thẩm hắn tự nguyện đem cho không.
Trần thẩm từ chối không được, đành phải nhận lấy.
“Đậu giá này phát triển thật tốt, nhìn đã muốn ăn rồi.” Trần thẩm nhìn đậu giá trong túi nhịn không được khen nói.
Tiễn Trần thẩm đi, Ứng Nguyên Bạch muốn tiếp tục ăn cơm, đột nhiên phát hiện cạnh cửa có thêm một cái bao nilon, vừa mở ra liền thấy bên trong đựng chục quả trứng gà, hắn vội vàng cầm lấy đuổi hướng Trần thẩm vừa đi.
“Thím, thím quên mang theo trứng gà này.” Ứng Nguyên Bạch hô.
Trần thẩm đã đi khá xa, nghe được thanh âm cũng không quay đầu lại, nói: “Trứng này là cho con bồi bổ cơ thể, là trứng gà sạch nhà ta nuôi đấy.”
Ứng Nguyên Bạch cười khổ, hắn còn tự hỏi Trần thẩm như thế nào đơn giản như vậy liền đáp ứng rồi, hóa ra là vì như này.
Mười mấy quả trứng gà ta, ít nhất cũng phải hai mươi nguyên, thậm chí còn hơn.
Trong thôn tuy nhiều nhà nuôi gà, đều cho ăn thóc, gạo lớn lên nhưng vẫn không được coi là gà thổ địa, gà thổ địa chân chính phi thường hiếm, trong thôn cũng chỉ có mấy hộ nuôi dưỡng.
Gia đình Trần thẩm nằm trong mấy hộ đó. Bởi nhà mẹ đẻ Trần thẩm ở sâu trong núi, nên gà cũng là loại chất lượng tốt đem từ nhà mẹ đẻ về.
Mấy con gà trong nhà Ứng Nguyên Bạch cũng là từ gà nhà Trần thẩm ấp thành. Lúc ấy Ứng Nguyên Bạch vừa trở về, trong nhà trống rỗng, sống một mình, Trần thẩm lo lắng hắn cô đơn, nên đem mấy con gà cho hắn nuôi để thư giãn một chút.
Mấy con gà này đều sẽ tự đi bới giun, mổ mồ trong sân tìm đồ ăn. Ứng Nguyên Bạch chỉ cần đúng giờ rải thêm thóc ra sân cho chúng nó, còn lại không cần để ý nhiều.