🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Thành phố Xương Hoa.
Ứng Nguyên Bạch từ trên xe buýt xuống, cảm giác đồ ăn sáng toàn bộ đều bị tiêu hóa hết. Tuy có thể nhịn đến trưa lại đi ăn, thế nhưng sau khi trải qua mạt thế, cái khiến hắn khó có thể chịu được nhất đó là đói khát.
Ứng Nguyên Bạch quan sát xung quanh, bên kia đường có vài cửa hàng còn bán đồ ăn sáng, Ứng Nguyên Bạch chưa thử qua, liền trực tiếp chọn một quán đông khách nhất.
“Lão bản, cho một bát…mì thịt bò” Ứng Nguyên Bạch liếc nhìn thực đơn, nghĩ nghĩ lại nói thêm “Cho suất cay hơn bình thường.”
“Có ngay.” Ông chủ đang bận tới bận lui trong bếp lên tiếng.
Ứng Nguyên Bạch không vào hẳn trong tiệm mà chọn một bàn ở ngoài, ngồi xuống.
Khi còn ở mạt thế, Ứng Nguyên Bạch rất nhiều lần gặp phải nguy hiểm, có lần bị dồn vào trong phòng, cảm giác bị đẩy vào đường cùng không tìm được lối thoát đã để lại bóng ma khắc sâu trong lòng.
Mì nhanh chóng được mang lên, ớt cay đỏ tươi, sáng bóng đặt trên sợi mì trắng tuyết. Từng miếng thịt bò được thái đều, màu sắc nâu thẫm đẹp mắt, xen lẫn còn có hành lá xắt nhỏ. Mang lên kèm còn có cả củ cải muối và dưa muối do ông chủ tự mình làm. Mới nhìn qua đã khiến người ta thèm rỏ dãi.
*mì thịt bò
*củ cải muối, dưa muối
-
Thời điểm Ứng Nguyên Bạch đang chuyên tâm ăn mì, hắn nhạy bén cảm nhận được bị nhìn chằm chằm. Tuy tầm mắt kia không mang theo ác ý nhưng vẫn khiến Ứng Nguyên Bạch cảm thấy không được thoải mái.
Ứng Nguyên Bạch nghiêng đầu, theo tầm mắt kia xem thử, thì ra là một con chó chăn cừu Đức to lớn đang ngồi xổm ở một bên, đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Không, chính xác hơn là đang nhìn chằm chằm vào balo của hắn.
Trong balo của Ứng Nguyên Bạch không có gì đặc biệt trừ mấy chai đựng đậu nành ngâm.
Đây là biện pháp Ứng Nguyên Bạch nghĩ ra, tránh cho đậu nành gặp nguy hiểm, hắn liền đổ vào trong chai, tùy thời đều có thể mang theo. Không những thế, đậu nành cất ở trong chai còn giúp che bớt mùi hương của đậu, cho dù chúng nó thực sự có lực hấp dẫn với động vật thì những con vật kia cũng không thể cướp được từ trong tay hắn.
Thấy Ứng Nguyên Bạch phát hiện mình, chó chăn cừu Đức nhỏ giọng nức nở, dời đi ánh nhìn, chờ cho Ứng Nguyên Bạch quay lại ăn mì lại tiếp tục chăm chú nhìn balo, cái đuôi lông xù không kìm được mà lắc qua lắc lại.
Thơm quá, thật muốn ăn.
Chó chăn cừu Đức thân hình đồ sộ ngồi nghiêm chỉnh, một bộ nghiêm túc, bất động biểu tình, cho dù là ai cũng không tưởng tượng nổi con chó to lớn đồ sộ kia đang nghĩ đến chuyện ăn uống.
Mà một màn này trong mắt ông lão (chủ nhân chú chó kia) chính là chó chăn cừu nhà mình nhìn chăm chăm một người tựa như hổ rình mồi.
Người chủ nhân kia không nghĩ nhiều, đi qua kéo chó nhà mình đi, thế nhưng kéo thế nào cũng không cử động.
Phát hiện chó nhà mình nhìn chằm Ứng Nguyên Bạch không rời, ông lão nghĩ đến việc cún cưng nhà mình là cảnh khuyển xuất ngũ, rất hiếm khi nhìn chằm chằm người khác như vậy, trừ phi đối phương có vấn đề.
Ông lão lén lút quan sát Ứng Nguyên Bạch, vừa nhìn đã bị balo Ứng Nguyên Bạch luôn đeo trên lưng thu hút.
Bởi vì có con trai là cảnh sát, ông lão cũng có biết một chút về phương diện điều tra, trong balo Ứng Nguyên Bạch hình như khá nặng, thế nhưng cho dù khó chịu vẫn vừa ăn vừa đeo trên lưng.
Ông lão còn phát hiện mỗi khi có người đi qua, Ứng Nguyên Bạch đều dừng ăn, bảo vệ balo sau lưng. Tuy hành động không rõ ràng nhưng không qua nổi đôi mắt của ông lão.
Tóm lại, qua quan sát hành động của Ứng Nguyên Bạch cùng biểu hiện của chó chăn cừu Đức nhà mình, ông lão tổng kết được trong balo của Ứng Nguyên Bạch chứa thứ không bình thường, liền lén lút gửi tin nhắn cho con trai.
Trần Lâm nhận được tin nhắn WeChat, vừa đọc xong, sắc mặt khẽ biến.
‘Ba, Đại Mao vẫn nhìn chằm chằm người kia sao?’ Triệu Lâm dò hỏi.
‘Vẫn còn nhìn, người này có tính cảnh giác cao lắm, ba không dám chụp ảnh lại. Khi nãy chỉ
nhìn hắn vài lần, hắn giống như đều phát hiện, còn quay đầu lại nhìn.’ Ông lão đáp.
‘Ba, con lập tức đến ngay, ba chú ý cẩn thận.’
‘Vậy đi nhanh đi, người kia sắp ăn xong, chuẩn bị rời đi rồi.’
Triệu Lâm vốn dĩ định báo với mọi người trong cục cảnh sát trước, nhưng giờ có vẻ không kịp nữa. Đồng nghiệp cũng không biết đi đâu, Trần Lẫm chỉ có thể mang theo cảnh khuyển cùng nhau ra cửa. Đề phòng vạn nhất, hắn còn mang theo cả súng.
Tác giả có lời muốn nói:
‘’phần giới thiệu truyện khác của tác giả”
Dự thu 《 xuyên thư sau ta dựa mỹ thực tục mệnh 》 cầu cất chứa
Cố Bạch xuyên thư, xuyên thành em trai của đại nhân vật phản diện giàu có, sở hữu vị giác cùng khứu giác quá mức tinh nhạy dẫn tới bệnh kén ăn nghiêm trọng.
Cố Bạch còn chưa kịp cảm nhận cuộc sống tốt đẹp sung sướиɠ của phú nhị đại, thì đã sắp chết vì đói QAQ.
Vì sống sót, Cố Bạch buộc phải trói định với hệ thống Trù Thần.
Mở ra cuộc sống sinh hoạt tốt đẹp!
Cố Bạch: haizz, có thể lười thì ai muốn phấn đấu đâu.
Kể từ khi biết tiểu nhi tử Cố gia trộm mở một nhà hàng nhỏ, mỗi ngày còn chỉ mở bán trong ba giờ, mọi người đều là ôm tâm lý xem náo nhiệt.
Sau đó bọn họ đều phải ngồi trong nhà hàng của Cố Bạch kêu một tiếng :Thật thơm.
Dự thu 《 sai đem chạy trốn phó bản trở thành luyến ái phó bản sau 》
Diệp Đường thân mang bệnh nan y, bị hệ thống tình yêu trói định, chỉ cần hoàn toàn vượt qua phó bản yêu đương liền có thể khỏi hẳn bệnh.
Nhưng mà hắn không biết, vì tiết kiệm kinh phí, hệ thống kia hắn ném vào phó bản sinh tồn, bây giờ muốn từ chối còn kịp không???
Công tước ốm yếu âm trầm ở lâu đài cổ.
Nam sinh ôn nhu ở thanh xuân vườn trường.
Quý tộc tuấn mỹ trên du thuyền.
Chủ nhân đảo nhỏ xinh đẹp.
Viện trưởng bệnh viện tâm thần.
……
Tất cả đều là đối tượng yêu đương của hắn, thỉnh thoảng còn nhảy ra thêm mấy kẻ ái mộ hắn.
Người chơi nhiệm vụ sinh tồn phát hiện phong cách game dường như không đúng? Boss phó bản cùng NPC vì một người chơi mà tranh giành tình cảm, thường thường còn trình diễn cốt truyện Tu La tràng.