Chương 6.2

Đái Thần thật muốn phun tào. Y vừa rồi thấy biểu tình thanh niên kia còn tưởng đối phương chướng mắt đậu giá này, ai ngờ chỉ là giả vờ.

Ngẫm lại người kia mua bốn cân đậu giá, Ứng Nguyên Bạch chỉ còn có năm cân mà đồng nghiệp của hắn mãi vẫn chưa tới, Đới Thần bắt đầu luống cuống.

Chừng này đậu giá tưởng như không ít cũng may mấy người xung quanh vẫn chưa định đến mua,nếu không y một cân cũng không tranh được.

Ở thời điểm Đới Thần khẩn trương, cuối cùng cũng thấy một vị đồng nghiệp đi tới. Y kích động, kéo người kia lại. “Sao cậu bây giờ mới đến.” Đới Thần.

“Chờ thang máy xuống lầu hơi lâu.” Đồng nghiệp giải thích, “Sao gấp như vậy?”

“Mau mau mau, chúng ta đừng nói chuyện nữa, cậu giúp tôi mua đậu giá, tôi đi đặt bàn nướng BBQ cho cậu. Nhanh nhanh đi nếu không bị người ta mua hết mất.” Đới Thần gấp gáp nói.

“Chỉ là đậu giá thôi mà, có gì hiếm lạ chứ? Chỗ này mua không được thì đến chỗ khác là được mà.” Đồng nghiệp không hiểu nổi nhưng vẫn nghe theo Đới Thần đến sạp hàng của Ứng Nguyên Bạch

“Ông chủ, người này muốn một cân đậu giá.” Đới Thần nói.

Mà lúc này Ứng Nguyên Bạch đang giao bốn cân đậu giá cho mấy người kia. Thế nhưng trước khi giao hàng Ứng Nguyên Bạch để ba người bạn bị kéo lại mua hộ kia nếm thử một ít.

Ba người do dự rồi ăn một miếng lập tức muốn kêu thành tiếng.

“Này cũng quá ngon đi.”

“Đậu giá này sao lại ngon như thế chứ?”

“Ăn thực ngon.”

Nghe được ba người nói, thanh niên mới nhớ tới chính mình vừa rồi đã quên khen đậu giá của Ứng Nguyên Bạch, liền vội hướng Ứng Nguyên Bạch khen không dứt lời đến nỗi khóe miệng Ứng Nguyên Bạch hơi co rút.

Nếu bàn về việc khen đậu giá, mấy thanh niên này chính là đỉnh nhất. Nghe mấy người khác nói còn có thể biết Ứng Nguyên Bạch đang bán đồ ăn. Thế nhưng qua lời mấy thanh niên, đồ hắn bán giống như tiên đan diệu dược, ăn vào liền có thể phi thăng thành thần.

Khen xong rồi, thanh niên đưa tay ra nói với ba người bạn: “Các huynh đệ, đậu giá đưa tôi cầm được rồi, các cậu không cần chịu mệt đâu.”

Ba người cầm đậu giá đều yên lặng lui một bước. Nếu trước đó không ăn thử, bọn họ có thể không chút để ý đưa đậu giá cho thanh niên thế nhưng hiên tại, họ chỉ đành xin lỗi, huynh đệ à cái này bọn tôi cũng muốn ăn.

“Khụ, Lâm Lỗi, đây là tiền của tôi.”

“Đây là của tôi.”

“Của tôi đây.”

Trên tay nhiều thêm 30 nguyên nhưng Lâm Lỗi cao hứng không nổi. Lâm Lỗi tình nguyện không cần 30 nguyên kia, chỉ cần 3 cân đậu giá trên tay mấy người kia thôi.

Chủ sạp đồ ăn khuya bên cạnh nhìn cảnh này liền trợn mắt há mồm. Ông nhận thức bốn người Lâm Lỗi. Bọn họ đều là sinh viên ở gần đây, đều thích ăn đồ ngon, thường ngày cực kỳ bắt bẻ mấy món ở khu này.

Cách Ứng Nguyên Bạch xào đậu giá ông đều thấy được, không có gì đặc biệt, chính xác mà nói còn có thể làm giảm bớt hương vị đồ ăn. Như vậy vẫn khiến bọn Lâm Lỗi hài lòng chứng tỏ nguyên liệu nấu ăn cực kỳ tốt.

Ông nhìn chỗ đậu giá Ứng Nguyên Bạch mang theo, chưa bày được bao lâu đã chỉ còn lại bốn cân. Ông suy nghĩ một lát, thừa dịp sạp của mình chưa bắt đầu mở liền mang theo ba người đi sang.

“Ông chủ, chỗ đậu giá này tôi mua hết. Chúng tôi tổng cộng bốn người, vừa vặn bốn cân.” Ông chủ sạp hàng ăn khuya vừa cất lời, những người khác liến bất mãn.

Có mấy người vẫn quan sát từ đầu đến giờ, cũng dần tin tưởng mấy người mua đậu giá này không phải là được mời đến. Nếu không bán xong mấy cân đậu giá này cũng chẳng đủ mời người đến quảng cáo.

Cho dù Ứng Nguyên Bạch tính toán mua bán lâu dài thì cũng phải bán nhiều một chút để nhiều người biết đến. Bằng không với chút ít đậu giá kia rất nhanh liền bán hết, người xung quanh đều tản đi, vậy còn thuê người đến diễn chẳng phải là lãng phí tiền sao?

Mắt thấy ông chủ sạp đồ ăn khuya muốn mua hết toàn bộ, rốt cuộc có người đứng dậy, dẫn đầu ăn thử một miếng giá sau đó lớn tiếng nói:” Ông chủ, tôi cũng muốn một cân.”

Có người tiên phong đi trước, những người vây quanh khách vốn tò mò từ lâu bắt đầu tiến lên phía trước. Ban đầu họ chỉ định đến ăn thử một chút nhưng sau khi ăn, ai nấy đều lớn tiếng hô muốn mua đậu giá.

Thế nhưng số lượng Ứng Nguyên Bạch mang đến rõ ràng không đủ, mà người muốn mua lại nhiều, vì thế có mọi người bắt đầu tranh cãi, đều khẳng định mình mới là người lên tiếng muốn mua trước.

Thậm chí có người còn chỉ vào chỗ đậu giá xào sẵn hỏi: “Ông chủ, chỗ này có bán không?”

“Đồ ăn thử thì không bán.” Ứng Nguyên Bạch lắc đầu, nhìn những người tranh cãi trước mặt mà thở dài, trên đầu trượt xuống mấy vạch đen. “Đừng tranh cãi nữa, từ bây giờ mỗi người mua nửa cân, mấy người vừa vặn đủ chia.”

Nói xong Ứng Nguyên Bạch liền sửa lại tấm biển. Hắn cảm thấy may mắn mình hôm nay có mang theo bút bằng không khó cách nào sửa được.

Ông chủ hàng ăn khuya không vui cho lắm, nhưng mấy người đến sau thì vui vẻ không thôi, dừng tranh cãi lại, thành thật xếp hàng.

Bán hết đậu giá, Ứng Nguyên Bạch thu dọn sạp hàng chuẩn bị rời đi, hiện tại chưa phải quá muộn, đường về chắc cũng không khó đi lắm.

Nhìn thấy Ứng Nguyên Bạch sắp phải đi, mấy người vừa rồi mua đậu giá nhịn không được hỏi: “Ông chủ, ngày mai còn đến đây bán không?”

“Không đến.” Ứng Nguyên Bạch lắc đầu.

“Sao lại không đến vậy? Có phải lo lắng thiếu người mua không? Yên tâm, chỉ cần ông chủ vẫn bán thì tôi nhất định sẽ quay lại mua.” Có người vỗ ngực đảm bảo, nửa cân vừa rồi mua được còn không đủ nhét kẽ răng người nọ.

“Trong nhà hết đậu giá rồi.” Ứng Nguyên Bạch lắc đầu.

“Hết rồi?” Khách hàng ngốc lăng, “Ông chủ, tối nay không phải mới bán có mười mấy cân, sao đã hết rồi?”

“Tổng cộng chỉ trồng có mười mấy cân như vậy thôi.” Ứng Nguyên Bạch nhàn nhạt trả lời, nói xong liền lái xe rời đi.

Thấy Ứng Nguyên Bạch rời đi, mấy người khách hàng vội chạy nhanh lại hỏi: “Vậy bao giờ mới có thêm đậu giá vậy?”

Ứng Nguyên Bạch: “Xem tâm tình.”

Thật là một tên tùy hứng, đây là ý nghĩ của tất cả mọi người thế nhưng nghĩ đến mùi vị đậu giá, mọi người lại cảm thấy có thể hiểu được. Dù sao người ta cũng có khả năng trồng ra đậu giá chất lượng tốt như thế thì sao phải lo lắng sinh ý.

Phương Nhã Lan đứng ở một bên cảm thấy thật ra rất bình thường. Đừng nhìn đậu giá bán một cân mười nguyên là thật quý, đối với Ứng Nguyên Bạch, chỉ cần mấy ngày nhàn hạ cũng kiếm được gấp mấy chục lần. Công việc bán đậu giá này so với năng lực thật của hắn phải gọi là đại tài tiểu dụng.

“Ma ma, chúng ta mua được nhiều đậu giá nhất, có thể ăn mấy ngày vậy?” Lượng Lượng liếc mắt nhìn xung quanh, nhận ra nhà mình mua được nhiều nhất liền nhịn không được kiêu ngạo.

Đới Thần nghe được lời này trong lòng như rỉ máu. Rõ ràng y mới là người đầu tiên đến mua đồ ăn, kết quả dây dưa một trận cuối cùng chỉ mua được thêm một cân. Một cân này sau khi đồng nghiệp bị y kéo tới mua hộ ăn thử phần miễn phí liền giảm xuống nửa cân. Mà nửa cân kia y phải năn nỉ ỉ ôi mãi mới lấy được.

Bên kia, Ứng Nguyên Bạch về đến nhà, mở ra giao diện hệ thống.

【 Nhiệm vụ tân thủ: Hoàn thành. Chúc mừng ký chủ nhận được phần quà tân thủ lớn, đồng ruộng đã mở khóa, ký chủ hiện tại có thể đến nông trường xem xét. 】

【 Nhiệm vụ chi nhánh: Hoàn thành. Chúc mừng ký chủ đạt được một thước giếng nước, kinh nghiệm +10, tiền tài +20】

***************

Dạo này mình bị stress quá, cần người comment tiếp thêm động lực ಥ‿ಥ