Dù giọng nói qua lớp cửa có phần sai lệch, Lộc Thất vẫn nhận ra giọng của nghệ sĩ nhỏ đẹp trai nào đó, cậu ta nhớ đối phương tên là — Dung Du?
Vừa rồi còn sợ hãi đến chết khϊếp, giờ Lộc Thất lại cắn chặt răng không chịu lên tiếng. Nếu cậu lên tiếng Khâu cứu, đối phương mà vào chắc chắn sẽ bị con ác quỷ gϊếŧ chết, cậu không thể liên lụy đến người vô tội được!
"Có người ở ngoài cửa à, có người mà, A a a a a!!"
"Kẹt kẹt—"
Khi cửa phòng mở ra, luồng khí lạnh lẽo và tiếng cười ghê rợn đột nhiên biến mất. Tiếp theo, đèn được bật lên, nhưng không có tiếng bước chân, đối phương dường như chỉ đứng ở cửa mà không bước vào.
Dung Du đứng ở cửa, phát hiện ở góc tường phòng có một vật thể đang cuộn tròn trong chăn.
"Lộc lão sư, nếu cậu không sao thì tôi về trước nhé, xin lỗi đã làm phiền cậu nghỉ ngơi."
Chăn bị giật tung ra, Lộc Thất lăn một vòng lao về phía cửa, miệng hét to: "Không, đừng đi, cứu tôi với, ba ba!"
Dù đối phương là ai, chỉ cần có thể cứu mạng cậu, gọi ba ba gì cũng được!
Năm phút sau, cả hai đều ngồi trên thảm phòng Dung Du. Mắt Lộc Thất sưng húp như hai quả đào, cậu đang uống nước nóng từng ngụm nhỏ để trấn tĩnh.
Dung Du bất đắc dĩ bóp trán nói: "Cậu làm gì mà bám riết trong phòng tôi vậy?"
Lộc Thất mạnh mẽ lau đi nước mắt và nước mũi đầy mặt, đôi mắt mờ lệ nói: "Khâu xin đại sư cứu mạng tôi với!"
Con ác quỷ đó rõ ràng không dễ đối phó, ngay cả bùa do đạo sĩ Thanh Tùng Quán đưa cho cậu cũng không ngăn được, nhưng khi Dung Du gõ cửa thì nó lại biến mất.
Điều này có nghĩa gì? Điều này chứng tỏ người trước mặt là đại lão thật sự! Trước khi rời khỏi biệt thự này, ai cũng đừng hòng tách cậu ta khỏi đại lão!
Những fan hâm mộ cuồng nhiệt của Lộc Thất nếu nhìn thấy bộ dạng của cậu ta hiện giờ, chắc chắn họ sẽ giảm nhiệt cho mà xem, nhưng cũng không chắc, có khi lại tăng thêm một đợt fan mẹ và fan chị em nữa.
Dung Du thầm phỉ nhổ trong lòng, bất đắc dĩ mà ghét bỏ nhìn người này: "Cậu biết mình có bát tự nhẹ, vậy mà còn đưa pháp khí hộ thân cho người khác?"
"Hôm nay con ác quỷ đó nhiều khả năng đã nhắm vào Bạch Vũ , tôi không thể trơ mắt nhìn một cô gái bị quỷ hại được." Lộc Thất vừa sụt sịt mũi vừa cố gắng biện minh, "Hơn nữa tôi đã mang theo pháp khí dự phòng, nhưng không biết tại sao lại không thấy đâu."
Thôi được, mặc dù hành động của cậu có chút liều lĩnh, nhưng ít ra cũng coi như vì cứu người.
Còn về việc pháp khí dự phòng của Lộc Thất bị ai lấy đi và với mục đích gì, Dung Du chẳng quan tâm, cậu từ trước đến nay chỉ lo trừ quỷ xem Phùng thủy, lòng người không nằm trong phạm vi công việc của cậu.
"Mai nhớ lấy lại ngọc bội của mình." Dung Du vốn đã buồn ngủ, lại bị làm phiền đến nửa đêm, tâm trạng không tốt chút nào, nhất là con ác quỷ đó lại còn chiếm thế thượng Phùng mà trốn thoát khỏi tay cậu, "Cậu có thể yên tâm về Bạch Vũ , dù các người đều bị con quỷ đó để mắt tới, cô ấy cũng sẽ không sao đâu."
Số mệnh của con bé Bạch Vũ này quả thật cứng rắn chưa từng thấy, cha mẹ không thương, anh em không yêu, cả nửa đời trước đều là đau khổ triền miên, nhưng vẫn kiên cường vượt qua, bây giờ thậm chí còn sống khá tốt.
Nghe Dung Du giải thích như vậy, Lộc Thất ngây người, rõ ràng Bạch Vũ , người thậm chí còn nhát gan đến mức không dám nghe truyện ma, lại có số mệnh mà ngay cả ma quỷ cũng không dám dễ dàng để mắt tới, cậu ta có tư cách gì mà lo lắng cho người ta chứ?
Dung Du hoàn toàn không hứng thú với suy nghĩ của Lộc Thất, lúc này cậu chỉ thấy buồn ngủ: "Tối nay con ác quỷ đó sẽ không xuất hiện nữa, cậu có thể về phòng mình?"
Lộc Thất nhất quyết không chịu đi, để thể hiện sự quyết tâm, cậu ta còn nắm chặt lấy chân giường, cái giường duy nhất trong phòng: "Không, tôi không đi, tôi tuyệt đối không quay lại căn phòng đó. Nếu ngài nhất quyết đuổi tôi đi, thì chỉ có thể ném xác tôi ra ngoài thôi!"
Đùa sao, đó là căn phòng đã từng có ma, cậu ta không về đâu, có chết cũng không về!
"..." câu không muốn bị đeo vòng bạc đâu, cảm ơn.
"Vậy thì cậu ngủ dưới sàn, trong tủ quần áo vẫn còn trăn dự phòng." Úci mắt ngáp dài, Dung Du không muốn tranh cãi với cậu ta về chuyện này.
"Thật sao, cảm ơn ngài!" Lộc Thất mừng rỡ vì ôm đùi cậu, nhanh nhẹn trải chăn làm ổ cách giường một khoảng. Ở quá gần thì sợ đại sư không vui, nhưng ở quá xa thì cậu ta sợ giữa đêm có chuyện gì, đại sư không kịp cứu cậu ta.
Bốn giờ sáng, Dung Du đang nằm trên giường bỗng mở mắt, ngáp dài rồi dán một lá bùa thanh tâm để tỉnh táo.
Cậu khoác áo ngoài, thay giày thể thao rồi đi ra khỏi phòng, trong khi Lộc Thất vẫn ngủ say sưa dưới sàn mà không hay biết gì. Nếu có ác quỷ tấn công giữa đêm, chắc cậu ta chẳng có cơ hội mà chạy trốn.
Dọc đường đi, vài con tiểu quỷ thiếu suy nghĩ lân la lại gần nhưng đều bị cậu dễ dàng xé nát.
Những linh hồn trong biệt thự này khi còn sống đã chất chứa đầy oán hận, chết đi cũng chẳng an phận, có trực tiếp khiến chúng hồn phi phách tán thì thiên đạo cũng sẽ không trách phạt.
Con ác quỷ mạnh nhất nơi này từng giả dạng thành Úc Phi rồi tiếp cận Lộc Thất, kẻ có bát tự nhẹ nhất, để dò la thông tin. Nó còn tạo ra một bức tường ma quái để giam giữ cậu, rồi giả dạng thành Lộc Thất để trà trộn vào đám đông.
Sau đó, khi đi đến góc hành lang, nó định dùng mạng người sống để đổi mạng mình, nhưng lúc đó, vì kiêng nể Úc Phi, Dung Du cũng không thể xé xác ác quỷ ra.
Không ngờ, dù đã bị thương nặng, nó vẫn dám xuống tay với Lộc Thất, thậm chí sau khi bị Dung Du xé nát hơn nửa thể xác, vẫn có thể trốn thoát.
Tự tôn của Quốc sư bị tổn thương, Quốc sư cảm thấy mình bị xúc phạm!
Dung Du hừ nhẹ, nếu không vì tàn hồn của ai đó đang ở trong thần trí của cậu, chỉ dựa vào sát khí tự nhiên của cậu cũng đủ để ép ác quỷ ra khỏi đây.
Cậu tìm khắp biệt thự, cảm nhận rõ ràng luồng tà khí mạnh mẽ kia vẫn đang ở đâu đó trong ngôi nhà, nhưng không thể xác định được vị trí chính xác.
Cậu còn bắt gặp Bạch Vũ , người đang lén lút mò vào bếp tìm đồ ăn khi không có máy quay.
"Không phải cô sợ lắm sao?" cậu ngạc nhiên hỏi, Bạch Vũ sợ ma mà vẫn dám mò mẫm giữa đêm để tìm đồ ăn.
Cô xấu hổ cất bàn tay đang xé bao sữa chua, ấp úng đáp: "Sợ chứ... nhưng buổi tối tôi chưa ăn no...”
Dung Du chỉ biết đồng ý giữ bí mật giúp cô, nhưng cậu vẫn không tìm thấy chỗ ác quỷ đang ẩn nấp.
Cảm giác thất bại, cậu ngồi xuống bậc thềm trước biệt thự, chống tay lên cằm, ngẩn ngơ nhìn bầu trời hửng sáng đang nhuộm ánh bình minh.
Ngày xưa, rất nhiều năm trước, cậu cũng thích ngồi trên bậc đá bên ngoài tháp chiêm tinh như vậy, vô tư chờ mặt trời mọc. Chỉ là lúc đó, xung quanh không yên tĩnh đến thế...
Khoan đã, sao hôm nay ánh hồng ban mai lại chói sáng như thế này, nửa bầu trời còn được nhuộm màu vàng nhạt!
Chết tiệt, một luồng ánh sáng vàng khổng lồ đang tiến đến từ phía xa!
Đang chăm chú nhìn bầu trời, Dung Du bị ánh sáng lóa mắt. Với mức độ công đức này, sao người đó vẫn chưa phi thăng?
Dung Du vội tắt thần thức, rồi phát hiện một chiếc xe thương mại màu đen đã dừng trước cổng sắt của biệt thự, người trong xe còn vui vẻ bóp còi hai lần.
Cậu thu lại lời vừa nói, nếu ánh sáng vàng đó thuộc về người lái xe, thì không phi thăng cũng là điều có lý. Quốc sư đại nhân chống cằm, bình thản chế giễu trong lòng.
"Tiền Miểu, cậu có biết bây giờ là mấy giờ không?" Nam Đình, người đang dựa vào ghế sau chợp mắt, bị tiếng còi làm tỉnh giấc, lập tức muốn gói ghém người em họ ngoan cố đi cùng anh ta và gửi về.
Tiền Miểu chột dạ rút tay khỏi vô lăng, cố gắng biện hộ: "Chẳng phải là vì anh mãi không tỉnh dậy, em chỉ định đánh thức anh thôi mà."
Nam Đình thậm chí còn chẳng buồn trợn mắt: suốt đường đi anh chỉ giả vờ nhắm mắt, chẳng hề ngủ, thằng nhóc này không chỉ nghịch ngợm mà còn dám đổ lỗi cho anh, đúng là đáng bị dạy dỗ.
"Nhớ mang hành lý của tôi vào." Nam Đình cười nhẹ, "Cẩn thận, nếu va đυ.ng hay xước xát, thì tôi sẽ hỏi tội cậu."
Tiền Miểu tái mặt, hành lý trong cốp xe ít nhất cũng ba cái thùng lớn!
"Anh, không phải chứ..." Chỉ tưởng tượng thôi đã làm Tiền Miểu kiệt sức.
Nam Đình chỉ để lại cho cậu ta một bóng lưng lạnh lùng, rồi khẽ cười nhạt: "Cậu tự nguyện làm trợ lý mà, hơn nữa có hai thùng hành lý là của cậu đấy."
Đó chỉ là những lời nói vội vàng trong lúc quá háo hức gặp đại sư mà cậu ta buột miệng thôi!
Tiền Miểu đành cay đắng khiêng hành lý. Mà này, tổ chương trình nghĩ gì vậy, sao lại chọn chỗ này để quay phim, cậu ta còn chưa vào đã thấy rợn người
Hôm nay Nam Đình không làm phiền tổ chương trình và những khách mời khác mà tự lái xe tới sau khi liên lạc với Đỗ Hồi.
Anh nghĩ mình đến giờ này sẽ không làm phiền ai, nhưng vừa vào cửa đã thấy có một người đang ngồi trên bậc thềm trước biệt thự.
Người ấy đang tắm trong ánh nắng ban mai, thân hình cân đối, đẹp đẽ. Dù vì góc nhìn chỉ có thể thấy lờ mờ sống mũi và đường viền hàm dưới thanh thoát, cũng đủ biết dung mạo của người ấy rất ưu tú.
Lúc này, người kia cũng phát hiện có người đến gần và ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhưng mang vẻ lạnh lùng, khiến Nam Đình cảm thấy lo lắng kỳ lạ, đồng thời lại có cảm giác quen thuộc.
Trong khoảnh khắc, suy nghĩ của Nam Đình chợt trở nên mơ hồ.
Người kia cũng sững lại trong một giây.
"..." Nam Đình vô thức bước lên một bước, dường như muốn nói gì đó, hoặc níu giữ điều gì đó.
Giây tiếp theo, bóng dáng vừa ngồi ngẩn ngơ trên bậc thềm đột ngột xuất hiện trước mặt anh, nắm chặt lấy cổ áo anh. Các khớp ngón tay của người đó trắng bệch vì dùng lực quá mạnh, đôi mắt đào hoa rực rỡ ấy vì kích động mà ánh lên một màu đỏ rõ rệt.
Một chàng trai đẹp trai đang nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt như muốn xé nát hắn ra, từng chữ từng chữ một gằn giọng nói: “Hãy trả tiền cho tôi, tên hoàng đế đê tiện!!