Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Dựa Vào Huyền Học Nghịch Thiên Cải Mệnh Ở Dị Giới

Chương 3: Nữ Quỷ Che Mắt

« Chương Trước
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Dưới cái nắng le lói của những ngày cuối cùng của tháng 8, Ôn Nặc Nặc khẽ nheo mắt. Im lặng nhìn cây hoa hòe cạnh giếng nước sum xuê đắm mình trong ánh nắng ấm áp. Mấy ngày này, y đã dần quen với thực tại, làng quê nơi đây vốn khá thanh bình, người lại thưa thớt, xung quanh là núi non trùng trùng điệp điệp. Y khẽ vuốt ve tiểu ly miêu trong lòng

"Thật may ở đây còn có nhóc ly miêu như huynh bầu bạn".

Bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, hắn phụng phịu tỏ vẻ không phục nói:

"Đừng gọi tên ta như vậy chứ, rõ ràng người ta cũng có tên".

Tiểu ly miêu hóa hình người khẽ cười dịu dàng, đôi mắt xanh thẩm dường như biết nói.

"Được rồi, được rồi, là A Trạch, A Trạch..."

Hoàng hôn dần hiện lên trước mắt, tạo nên một mỹ cảnh vân gian. Ôn Nặc Nặc khẽ vuốt ve tiểu ly miêu trong lòng im lặng nhìn mặt trời dần khuất sau núi non đại ngàn. Y thật sự rất nhớ nhà, mặt trời đã khuất hẳn, màn đêm tĩnh mịch buông xuống. Đã đến giờ phải gom hoa hòe rồi, y nhẹ nhàng đứng dậy, Bạch Thời Trạch cũng giúp y nhặt những búp hoa khô bé nhỏ bỏ vào mấy cái rá đã cũ.

Trời đã dần trở nên sẫm tối, mùi đất hòa lẫn cùng gió lạnh...Ôn Nặc Nặc nhẹ nhàng tiến vào góc nhà kho tăm tối, y khẽ nhận ra một mùi máu thoang thoảng khẽ lan tỏa trong không khí, mũi y vốn nhạy với mùi máu, nhất định không thể sai được. Từ góc phòng , đập vào mắt y là một vài vết bùn đất vương vãi. Từ góc phòng , một ánh mắt đỏ lòm nhìn y, ánh mắt ấy mang một chút điên cuồng và quái dị.

Ôn Nặc Nặc khẽ quay đầu, khẽ nhìn tiểu ly miêu.

"Chắc là nghĩ nhiều rồi."

Những hạt mưa bé nhỏ rung rinh rơi, bầu trời bỗng chống trở nên mù mịt, sau những áng mây mờ mờ là ánh trăng le lói.

Rằm tháng 7 đã qua rồi, những hạt mưa tí tách tí tách nhẹ nhàng đáp đất, ngoài trời u ám đến lạ thường. Y sắp xếp trái cây chuẩn bị ra ngoài cúng tế, khi đặt mâm lễ trước chiếc bàn nhỏ trước sân. Y mới hốt hoảng phát hiện ra, nhang là nến gần như đã hết. Nhẹ nhàng quay đầu vào trong nhà tìm kiếm, bà nội lại nói hết mấy ngày hôm nay bà vẫn chưa mua kịp. Trời càng ngày càng tối, sương rơi càng ngày càng dày, y vội vội vàng vàng vào nhà lấy chút tiền lẻ, rồi tiện tay khoác cái áo đã cũ đầu giường, dù sao cũng không được thất lễ với người đã khuất...Y nhanh nhẹn buộc dây giày, chiếc xe đạp cũ lại chẳng may bị hỏng mấy ngày nay, thật sự chỉ có thể đi bộ. Từ nơi này đến trung tâm thị trấn cũng chẳng quá xa, mất tầm 15-25 phút đến tiệm vàng mã, mấy ngày nay, y đã quan sát rất kĩ đường xá nơi này rồi, nhất định là không thể lạc được. Vì chẳng muốn tốn quá nhiều thời gian nên y quyết dịnh sẽ đi bằng con đường tắt ở sau nhà mà người dân nơi đây thường đi lên trấn. Vào đêm ấy, con đường mòn trở nên vắng vẻ, heo hút đến lạ thường. Nếu là người bình thường nhất định sợ đến run cầm cập, thế nhưng y lại là một Linh tu, nên mấy chuyện này cũng không quá đỗ khó khăn .Liếc nhìn về phía cây hoa hòe đung đưa theo gió, đập vào mắt y lại là người phụ nữ ấy, một thân áo đỏ nhìn về phía ánh trăng lạnh lẽo, trông kì dị đến rợn người. Có đôi hôm, khi nhìn lên mái nhà, y vẫn thấy người phụ nữ im lặng nhìn về phía ánh trăng yếu ớt, vừa cười vừa khóc. Có đôi người không biết, thì lại nghĩ là tiếng mèo gọi bạn trong đêm. Chiếc đèn pin trong tay tỏa ra ánh sáng lập lòe. Ngay lúc y dừng lại cạnh cây thị sum suê......chiếc đèn pin trong tay chớp tắt liên hồi, chiếc đèn pin khẽ tuột khỏi tay, âm khí mơi đây nặng đến lạ lùng.

Từ trên cây, một bóng hình đen nhẹm ngồi trên cành cây thị, dùng tay không bắt lấy một con dơi sống, nhai nhóp nhép nhóp nhép, máu của nó tỏa ra nồng nặc, tạo nên một cảnh ghê rợn.

Ôn Nặc Nặc khẽ tắt chiếc đèn pin nhỏ trong tay, chậm rãi khẽ hướng, không quay đầu lại, y không muốn gây sự.

Tiểu ly miêu A Trạch vang vọng bên tai tựa như nắc nhỏ y mau rời khỏi nơi quái quỷ này càng sớm càng tốt, hắn là linh thú của y, chuyện hai người có thể nói chuyện trong tiềm thức là điều bình thường...

Ôn Nặc Nặc mồ hôi đầm đìa, đã hơn 30 phút kể từ khi y rời khỏi nhà, đáng lẽ giờ này y vốn phải về đến nhà rồi, liếc nhìn chiếc đồng hồ nhỏ trong tay 18 giờ 57 phút rồi, y cứ đi vòng mãi đến cái chỗ cây thị này rồi, dường như là một vòng lặp vô tận. A Trạch khẽ nhắc nhở

"Ở phía sau."

Y khẽ quay đầu, một bóng hình kì dị hiện lên sau làn khói trắng u ám....

"Cháu gì ơi, giờ này còn đi đâu vậy."
« Chương Trước