Chương 3

[Nghe logic lắm luôn, hình như có chút đúng đúng.]

[Đừng nói nhảm, tôi tin anh Cố, muốn kiểm tra chứ gì? Để cô ta tra đi!]

[Để cô ta kiểm tra! Để cô ta tra đi!]

[Cây ngay không sợ chết đứng, cùng lắm thì báo cảnh sát. Đến lúc đó nếu quỹ không sai, chủ phòng nhất định phải xin lỗi và xóa kênh!]

Mặt Cố Tương Niên đỏ bừng, mồ hôi không ngừng lăn xuống khỏi trán, lần này hắn không trả lời bão bình luận của fan mà đặt mông ngã xuống ghế.

“Tôi không thể tiết lộ chi tiết số tiền quyên góp. Việc này liên quan đến rất nhiều người, là bí mật nội bộ...” Cố Tương Niên nói lảng tránh qua loa lấy lệ.

“Thực ra, còn có một biện pháp đơn giản khác để xác minh lời tôi nói.” Tô Cô lạnh lùng nói.

“Bây giờ trời không lạnh như vậy, lại ở trong nhà, sao anh Cố phải mặc áo cổ lọ.”

“Trừ khi anh muốn che giấu thứ gì đó, chẳng hạn như… vết cắn?”

[Vết cắn, có phải ý kia không?]

[Không thể nào, anh Cố đã có tình yêu mới rồi sao?]

[Tôi thà tin anh Cố đã gặp một ma cà rồng còn hơn tin anh ấy đã yêu người khác.]

“Chỉ cần kéo cổ áo len xuống, mọi chuyện sẽ tự nhiên sáng tỏ.” Tô Cô vặn vặn chuỗi hạt trong tay.

Hai tay Cố Tương Niên lạnh ngắt, vô thức kéo cổ áo len lên, che chặt cổ hắn.

“Khụ, đây cũng là chuyện mà linh hồn của vợ tôi nói với cô à?”

“Không sai. Vợ anh luôn đi theo anh kể từ khi cô ấy qua đời. Cô ấy đều có mặt trong mọi cuộc hẹn hò của anh.”

“Đêm qua, vợ anh theo anh vào khách sạn, nhìn anh làʍ t̠ìиɦ với Kỳ Mộng - kế toán của quỹ, nhìn cô ấy để lại vết cắn trên cổ anh.”

[Wow, đây là chuyện tôi không tốn tiền cũng có thể nghe sao?]

[Không đúng, tại sao nét mặt anh Cố lại khó coi thế? Lẽ nào chủ phòng nói trúng?]

Cố Tương Niên rùng mình, chủ phòng có thể đã suy luận ra những chuyện khác, nhưng chỉ có hắn và Tiểu Mộng biết về những dấu vết trên cổ hắn, trừ khi thật sự có ma.

Hai chân Cố Tương Niên mềm nhũn, quỳ xuống đất, liên tục cầu xin tha thứ: “A Phương, anh không cố ý phản bội em, anh chỉ phạm phải một sai lầm mà tất cả đàn ông trên thế giới đều mắc phải. Thực ra...”

Cố Tương Niên dừng một chút, sau đó ép não biên soạn: “Thực ra anh cảm thấy Tiểu Mộng có điểm giống em, có lẽ là em chuyển thế, cho nên anh xem cô ấy là người thay thế của em. Em chớ trách anh, A Phương, hãy tha mạng cho anh!”

[Cái quần què gì vậy??? Có vẻ như anh ta đang xúc phạm trí thông minh của tôi.]

[Cho dù chuyển thế, cũng không thể chuyển thành một người ở độ tuổi tương tự được!]

[Này, anh có nhìn lại xem anh đang nói cái quái gì không?]

[Có sao nói vậy nha, anh Cố có nhu cầu tìm nửa kia cũng là chuyện bình thường. Vợ anh ấy chết rồi, không lẽ không cho anh ấy tìm người khác à?]

[Không ai cấm anh ta hết, nhưng có bản lĩnh thì đừng dùng người vợ đã chết của mình để kiếm tiền!]

Tô Cô chỉ chỉ màn hình nói: “Anh quỳ sai hướng rồi, vợ anh ở bên phải.”

Cố Tương Niên vội vàng xoay người, dập đầu trước giá sách: “A Phương, chuyện cũng qua rồi. Mong em rộng lượng, đừng so đo, em đi đi.”

[Cười chết mất, vừa rồi còn gào khóc muốn gặp vợ, nhưng khi biết có ma thật, lại sợ đến mức tè cả ra quần.]

[Vậy ra tình cảm sâu đậm đều là diễn à? Sao anh không đi đóng phim đi?]

[Ha ha ha, người yêu sâu đậm quả thực là người dễ gục ngã nhất.]

[Tôi chỉ là người qua đường, công bằng mà nói, cho dù anh Cố có tình yêu mới cũng không có nghĩa là tình cảm trong quá khứ giữa anh ấy và vợ là giả.]

Tô Cô nhìn vào bão bình luận, lắc đầu: “Nghiêm túc mà nói thì Kỳ Mộng không thể coi là tình yêu mới của Cố Tương Niên. Mối quan hệ của hai người bọn họ đã bắt đầu từ rất lâu trước khi Cố Tương Niên kết hôn.”

[Còn nói là thế thân của vợ, thực chất chỉ là một tên cặn bã và một con khốn âm mưu chiếm đoạt tài sản của nhà vợ giàu có!]

[Ủng hộ chị vợ xé xác fuckboy!]