Đường Diễm hơi nhíu mày, mặt không biểu cảm nhìn về phía anh ta, bình thản nói: "Buông ra."
"Cậu chỉ là một thực tập sinh mới đến, dựa vào cái gì dùng thái độ này với tôi?!" Tần Mặc tức giận hét lên.
"Đừng làm đổ cà phê của tôi, hơn nữa..."
Giọng Đường Diễm không gợn sóng: "Nếu không bằng hậu bối, sao anh lại không biết xấu hổ mà tự xưng là tiền bối?"
Tần Mặc bị thái độ lạnh nhạt và lời nói sắc bén của Đường Diễm chọc giận, anh ta vung tay, đánh bay ly cà phê trong tay Đường Diễm.
Đường Diễm phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh được cái ly, nhưng vẫn có vài giọt cà phê bắn vào cổ tay áo cậu.
Tần Mặc cười lạnh nói: "Cái thằng mặt trắng như cậu, còn dám nói nhăng nói cuội trước mặt tôi?"
Đường Diễm bình tĩnh nhìn chằm chằm cái ly dưới đất một lúc, bỗng nhìn vào mắt Tần Mặc.
Bốn mắt nhìn nhau trong 5 giây, Tần Mặc cảm thấy căng thẳng trong lòng, có cảm giác như bí mật trong lòng mình bị nhìn thấu.
Anh ta hơi chột dạ, nâng cao giọng: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Vì Tần Mặc khá thấp, Đường Diễm chỉ cần nhìn nhẹ là có thể thấy cửa sổ pop-up trên đầu anh ta.
Một lúc sau, Đường Diễm hơi nhếch môi, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tần Mặc, chậm rãi nói: "Từ nhỏ đã không có tài năng gì, cũng không có ngoại hình, lại càng không có gia cảnh tốt, ở lớp luôn là kẻ bị bỏ rơi - tôi đoán có đúng không?"
Nghe vậy, sắc mặt Tần Mặc biến đổi, trợn tròn mắt nhìn Đường Diễm, "Cậu, cậu đang nói cái gì vậy!"
"Vì khao khát được chú ý nên mới chọn chuyên ngành nghệ thuật, cố gắng tạo ra hình tượng thanh niên văn nghệ."
Đôi môi mỏng của Đường Diễm khẽ mở, từng chữ từng chữ khiến mặt Tần Mặc đỏ bừng: "Nhưng lại không có một tác phẩm nào ra hồn, dù thức đêm tăng ca cũng không được cấp trên ưu ái và đồng nghiệp ngưỡng mộ..."
Đối với nội dung trong cửa sổ pop-up, Đường Diễm thực ra không hề ngạc nhiên.
"Nói bậy! Câm miệng đi!"
Tần Mặc tiến lên một bước, giận dữ nhìn sát vào mắt Đường Diễm: "Cậu tưởng tôi không dám động thủ à?!"
"Đừng lại gần tôi, tôi sợ mình nhịn không được mà đánh anh đấy." Đường Diễm lùi lại một bước, mặt không biểu cảm nói.
Tần Mặc tức giận đến bật cười, nhìn chàng trai có vẻ gầy yếu, cười lạnh nói: "Chỉ bằng cậu á? Cậu có đạt tiêu chuẩn thể lực đại học không vậy?" Nói rồi anh ta lại tiến lên một bước.
Ngay lúc này, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở lối vào sân thượng.
Đường Diễm khẽ nhíu mày, mỗi khi Tần Mặc tiến lên một bước, cậu lại lùi một bước, chẳng mấy chốc đã lùi đến góc tường.