"Ngại quá, đường đột rồi." Hà Vân Trác khẽ cười một cái, trực tiếp lướt qua lễ tân, đẩy cửa phòng, đi vào trong.
Có thể nhìn ra, người này, lễ độ chỉ là bề ngoài, bá đạo mới là bản chất bên trong.
"Là Hà thiếu phải không? Trước đây tôi từng có cơ hội được dùng cơm với cha cậu một lần a." Thẩm tổng đẩy ghế dựa, nhanh chóng đứng dậy.
Không phải anh ta ân cần quá đâu, chỉ là tình hình đang có chút khó khăn, vì vậy mà người có tiền hơn anh ta thì đều là đại gia a!
Hà Vân Trác nhìn anh ta một cái. Khuôn mặt này lạ lẫm cực kỳ, Hà Vân Trác liền biết, cái gọi là "từng ăn cơm chung", cũng chỉ là một kẻ góp mặt.
"Ngại quá! Quấy rầy rồi, chuyện nói xong rồi sao?" Hà Vân Trác nói, cúi đầu nhìn Úc Tưởng đang xem hợp đồng.
Thẩm tổng: "Còn chưa, bất quá... Hà thiếu có chuyện gì không? Chuyện hợp đồng ngày mai tôi với Úc Tưởng lại nói cũng được."
Hà Vân Trác cười nói: "Hôm qua ở bữa tiệc có hẹn với Úc gia hôm nay cùng nhau đi chơi. Có lẽ bận quá nên họ quên nói với Úc Tưởng."
Thẩm tổng không nhịn được mà nhìn Úc Tưởng.
Đây là... gặp phụ huynh rồi sao?
Thẩm tổng có chút do dự.
Kia, còn có Trữ đại thiếu và Lăng Sâm Viễn... Anh ta có nên cứu giúp cái nón xanh này của Hà Vân Trác một chút không?
Nếu không, vẫn là tùy đi thôi. Một đám này đều là người có tiền, anh ta đụng không nổi a.
Thẩm tổng gật đầu: "Được, không có việc gì. Cũng vừa vặn, Úc Tưởng cô đem hợp đồng này về từ từ xem."
Úc Tưởng: "......"
Anh cũng quá không có nghĩa khí rồi!
Hà Vân Trác cười nói: "Thẩm tổng thật dễ nói chuyện. Úc Tưởng nói anh làm khó cô ấy, không cho nghỉ phép. Tôi lại thấy không phải vậy."
Thẩm tổng lúng túng: "Ha ha, vậy sao?"
Úc Tưởng lúc này không khỏi quay đầu nhìn Hà Vân Trác.
Người này vậy mà dám ở trước mặt sếp cô cáo trạng. Nếu không phải Thẩm tổng còn băn khoăn cô và Lăng Sâm Viễn có quan hệ, thì cáo trạng này liền thành công rồi.
Tên đàn ông này đúng là nham hiểm!
"Đi thôi." Hà Vân Trác lên tiếng, muốn đi lên lấy túi xách giúp cô, nào ngờ nhìn qua một cái liền phát hiện cô không mang theo túi.
Thẩm tổng nhìn sơ đã hiểu, nhanh chóng đem một túi văn kiện đến, bỏ hợp đồng vào trong.
Hà Vân Trác do dự một chút, cuối cùng vẫn không cầm giúp Úc Tưởng. Nếu không, nhìn anh chẳng khác nào thư ký của cô cả.
Hà Vân Trác đích thân tới, Thẩm tổng lại không dám đắc tội anh ta, Úc Tưởng biết chắc chắn kế hoạch đi làm hôm nay của cô lại bị ngâm nước nóng* rồi.
(*: Ngâm nước nóng, ý nói là việc bị hoãn, không thành)Cô ngáp một cái, sau đó chậm rãi đứng dậy, đi theo Hà Vân Trác bước xuống lầu dưới ánh nhìn của vô số đồng nghiệp.
Xuống tới dưới, Úc Tưởng thầm đánh giá.
Ferrari GTO.
Nghe nói một chiếc hơn bốn nghìn vạn?
Khó trách ánh mắt dò xét của đám người kia lại chấn kinh như vậy.
Hà Vân Trác từ phía sau vòng đến, mở cửa xe: "Úc tiểu thư, mời."
"Đợi một chút, tôi đi gọi điện thoai." Úc Tưởng dò trong danh bạ ra một dãy số, gọi cho bác cả.
Hà Vân Trác: "..."
Tính cảnh giác thật mạnh.
Nhưng vô ích thôi, cho dù anh ta nói cái gì đi nữa, đám người kia cũng sẽ xuôi theo mà nói cái đó.
Úc Tưởng nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, người bác kia liên tục nhắc nhở, gì mà không được làm liên lụy Úc gia, gì mà không được đắc tội Hà Vân Trác.
Úc Tưởng câm lặng. Bọn họ muốn lợi dụng cô thì cô phải nghe lời mà đi yêu anh ta sao? Hừ.
"Bây giờ cô đã tin chưa?" giọng Hà Vân Trác vang lên, "Tôi không gạt cô đúng không?"
Sau đó, Úc Tưởng nhanh chóng ngồi vào ghế phụ.
"Cô Úc hôm nay cúp điện thoại của tôi, còn không muốn thêm Wechat với tôi? Tìm cô thật không dễ a." Hà Vân Trác vừa nói vừa khởi động xe.
Úc Tưởng: "Wechat?"
Hà Vân Trác: "AC chính là tôi."
Úc Tưởng rất muốn nói, anh hình như viết thiếu chữ B rồi.
Hà Vân Trác ngay lập tức hiểu được suy nghĩ của cô, liền nói: ""AC là viết tắt của Adaptive Control, có nghĩa là khả năng kiểm soát thích ứng."
Úc Tưởng: "Ồ."
Ha, nghe siêu phàm ghê ha, không hiểu!
Cô lau mồ hôi nói: "Ảnh đại diện Wechat của anh rất giống tài khoản lừa đảo."
Hà Vân Trác:...?
Mi tâm anh nhảy lên, nhịn xuống một bụng mất hứng, giải thích: "Đó là ảnh của Athur Rubin Stane."
Úc Tưởng: "Ai?"
Hà Vân Trác nghẹn lời một lát, lại hỏi: "Úc tiểu thư đến người này cũng không biết sao? Là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới."
"Nếu anh nói Beethoven thì tôi khẳng định sẽ biết."
Hà Vân Trác mím môi không nói. Anh cảm thấy mình và Úc Tưởng không cùng đẳng cấp, giải thích thêm cũng giống như nước đổ đầu vịt. Úc gia quả nhiên suy sụp, con gái trong nhà đều kém hiểu biết.
Suốt đường đi, Hà Vân Trác cũng không nói thêm gì nữa.
Úc Tưởng cảm thấy rất tốt, rất không tồi.
Dù sao người tức giận cũng không phải cô nha.
Kỳ thật Úc Tưởng đoán được tại sao Hà Vân Trác để ảnh đại diện đó. Bởi vì chị gái của nữ chính thích dương cầm, anh ta muốn thông qua nó để biểu đạt tình yêu của mình.
Mà nữ chính, cũng rất am hiểu dương cầm. Cô so với chị gái càng có thiên phú hơn, về sau Hà Vân Trác cảm thấy nữ thần của mình chỉ là hữu danh vô thực nên mới quay sang thích nữ chính.
Úc Tưởng nhếch môi, quay ra cửa sổ ngắm phong cảnh.
Trong lòng tự nhủ, yêu hận tình thù của các người đều không hợp lẽ thường, mỗi một sợi dây thần kinh đều không giống người bình thường a.
Không biết đã đi bao lâu, xe cuối cùng cũng dừng lại bên ngoài một câu lạc bộ.
Hà Vân Trác lúc này lại mở miệng trước: "Muốn đánh golf không?"
Úc Tưởng: "Không muốn."
"Bida thì sao?"
"Không muốn."
"Cưỡi ngựa?"
"Không muốn."
"...Cô muốn chơi cái gì?"
Úc Tưởng nghĩ nghĩ, hợp tình hợp lý nói: "Cái gì cũng không muốn!"
Cơn giận của Hà Vân Trác phút chốc dâng lên, sau đó lại áp xuống.
Úc Tưởng rất muốn khuyên một cái, quên đi thôi, đừng chấp nhất, tính toán với cô làm gì, không đáng đâu a. Cô còn chưa chết, anh đã tức đến ung thư tuyến tiền liệt rồi.
"Không sao, tôi dạy cô." Hà Vân Trác nói xong, vừa vặn nhìn thấy một cô gái mang theo một thùng hoa hồng bán ở cửa ngoài câu lạc bộ.
Sau đó, anh bấm ngon tay, nói: "Một đóa, cảm ơn."
Thật ra, đây là muốn nhục nhã, miệt thị Úc Tưởng. Hà Vân Trác có tiền như vậy, tặng hoa cho cô lại chỉ có một đóa.
Úc Tưởng cầm lấy hoa, ân cần nói: "Cảm ơn."
Cô gái bán hoa sửng sốt, không nhịn được nhìn Hà Vân Trác thêm mấy cái.
Lúc đầu, Hà Vân Trác không nghĩ gì, cho rằng là do anh đẹp trai, nhưng sau khi vào câu lạc bộ liền phản ứng lại. Người đến đây toàn giàu có, sẽ không có ai chỉ mua một đóa hoa để tặng, trừ khi, anh chính là một tiểu bạch kiểm.
Hà Vân Trác nghĩ tới đây: "......"
Lúc này, một người phục vụ bước tới dẫn họ vào trong, chưa đi được hai bước đã gặp phải người quen của Hà Vân Trác.
Một đám phú nhị đại, mỗi người đều ôm một cô gái xinh đẹp bên cạnh. Trong đó, còn có một cô gái đang ôm một bó hoa hồng xanh lớn trên tay, to đến mức sắp che hết gương mặt của cô ấy.
Hà Vân Trác khựng lại, cảm giác cả ngày hôm nay như thể mọi thứ đều muốn chống đối lại anh vậy.
"Hà thiếu! Hà thiếu!" Một phú nhị đại vẫy vẫy tay.
Hà Vân Trác không thể làm gì khác đành phải gọi phục vụ đến: "Lát nữa anh ra ngoài tìm xem, gần đây chỗ nào có bán hoa đều mua hết về đây."
Nhân viên phục vụ sửng sờ gật đầu, trong đầu tự nhủ, người có tiền thật khó hiểu a! Đầu tiên là tặng một đóa hoa, sau đó mới tặng thêm một xe tải hoa? Đây là cái tình thú gì vậy?
Hà Vân Trác phân phó cho phục vụ xong, quay lại nhìn Úc Tưởng.
Cô ngược lại vô cùng tự nhiên, không hề có dáng vẻ co quắp vì sợ hãi. Không thể không nói, cô lớn lên rất xinh đẹp, hoa hồng cũng chỉ có thể làm nền.
Hà Vân Trác nhíu mày, dời ánh mắt, kéo Úc Tưởng đi về phía trước.
Đám phú nhị đại tò mò hỏi: "Đây là?"
Hà Vân Trác cụt ngủn đáp: "Con gái Úc gia."
"Úc gia? Úc gia nào?"
"A tôi biết rồi, có phải là Úc gia trước đây đã mở một chuỗi siêu thị không? Năm nay mới vừa đóng cửa hơn 30 cơ sở thì phải."
Hà Vân Trác gật đầu, lại quay sang nhìn Úc Tưởng, dáng vẻ có chút thất vọng. Lời nói này vậy mà vẫn không thể làm cô cảm thấy nhục nhã hay đau lòng gì cả, càng không thể khiến cô tỉnh ngộ ra phải lấy lòng anh mới có thể có tiền.
Sau khi biết rõ thân phân của Úc Tưởng, đám người này cũng không để cô vào trong mắt nữa. Chỉ là cô thật sự quá xinh đẹp, khiến bọn họ không nhìn được nhìn thêm hai cái, trong lòng còn tự nhủ, tại sao trước đây họ không gặp được cô gái kiều diễm như vậy chứ?
Có người lại bắt đầu hô hào: "Đi thôi! Trùng hợp hôm nay có một đại nhân vật ở đây, giới thiệu cho các người một chút..."
Đi tới sân đánh golf ngoài trời, Úc Tưởng liếc mắt liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế.
Thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, tay áo hơi kéo lên phía trên, một tay cầm gậy đánh golf, một tay kẹp điếu xì gà. Là Lăng Sâm Viễn.
Lăng Sâm Viễn nhìn thấy bọn họ, cũng thoáng kinh ngạc.
Lúc này, phú nhị đại lôi kéo Hà Vân Trác bước đến: "Vị này là Lăng Sâm Viễn, cậu ở nước ngoài hẳn là đã nghe qua? Là một thương gia nổi tiếng ở phố Wall. Chỉ là tin tức trong nước không tốt lắm, nhiều người vẫn chưa biết đến."
Hà Vân Trác thích chị nữ chính.
Chị nữ chính thích Lăng Sâm Viễn.
Đây chính là tình địch gặp nhau a!
Úc Tưởng lập tức phủi ghế dựa ngồi xuống, thiếu một đĩa trái cây nữa là có thể ngồi ăn dưa tại chỗ.
Hà Vân Trác đương nhiên biết thân phận của Lăng Sâm Viễn.
Úc Tưởng quét mắt qua, nhìn thấy Hà Vân Trác cười như không cười nhìn về phía Lăng Sâm Viễn.
Tốt lắm!
Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!
Nhưng lúc này, ánh mắt Lăng Sâm Viễn đột nhiên đảo qua đám người, đáp xuống Úc Tưởng, hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
Đám người nghe thấy đều quay lại nhìn.
Đây là... quen nhau sao?
Khóe miệng Hà Vân Trác mỗi lúc càng giật điên cuồng hơn.
Sao cô lại dám ngồi xuống rồi?
"Là Hà thiếu đưa tới." Có người lên tiếng.
Ánh mắt Lăng Sâm Viễn lập tức có chút phức tạp, anh nhìn Úc Tưởng thật sâu.
Cô và người anh trai kia của anh rốt cuộc là có quan hệ gì?
Cô dám đi cùng người đàn ông khác, không sợ anh ta lột da cô sao?
Lăng Sâm Viễn vỗ nhẹ ghế dựa bên cạnh hai cái: "Cô lại đây, ngồi chỗ này."
Không khí lập tức lắng đọng. Đám người phú nhị đại có chút không nhìn rõ tình hình trước mắt.
Đây, đây là cô gái Hà Vân Trác đem tới, sau đó bị Lăng Sâm Viễn nhìn trúng? Vậy cái này có thể nhường đi không a?