Chương 7: Có bạn trai?

"..."

Lúc này, Trữ Lễ Hàn suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm.

Cô ăn gan hùm mật gấu rồi sao?

"Nếu cô Úc không việc gì vậy không cần phí thời gian ở đây nữa." Trữ Lễ Hàn thản nhiên nói.

Cô đây là cho rằng mình xinh đẹp thì mọi chuyện đều sẽ như ý nguyện sao?

Điện thoại Úc Tưởng đột nhiên vang lên, cô rất nhanh liền nhận: "À, tôi ở đây. Có nhìn thấy chiếc Rolls Royce không? Ừ. Tôi đang ngồi xổm ở đấy này."

Úc Tưởng nói xong thì đứng dậy. Sau đó, một chiếc xe màu đen từ từ chạy đến.

Cô quay lại nhìn Trữ Lễ Hàn: "Tôi ở đây đợi xe, không phải đợi anh a." nói xong liền phủi phủi bụi dính trên váy, bước lại xe.

Đó là một chiếc xe màu đen loại khá phổ biến.

Trữ Lễ Hàn nhìn lướt qua, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy người lái xe là đàn ông, anh lên tiếng: "Úc tiểu thư nói lời vừa rồi là có ý gì?"

"Cái gì là có ý gì?"

Trữ Lễ Hàn nhìn cô, dáng vẻ lịch sự: "Úc tiểu thư nếu chỉ muốn đợi xe, vì sao còn muốn nói câu kia?" ánh mắt lãnh lẽo dừng trên người Úc Tưởng.

Úc Tưởng thầm mắng, anh mà còn ăn nói kiểu đó nữa là tôi lên xe đi liền đó!

Cô thở dài: "Trữ đại thiếu không biết cái gì gọi là giăng lưới sao? Tôi thuận tay thì giăng đó!". Ai quản anh có mắc lưới không chứ.

Trữ Lễ Hàn:.

Anh là cá sao?

Trữ Lễ Hàn lần nữa nhìn về phía chiếc xe màu đen tầm thường kia: "Úc tiểu thư đây là muốn giăng lưới kế tiếp sao?"

Úc Tưởng:???

A, anh vậy mà lại hiểu lầm đây là bạn trai tới đón cô.

Úc Tưởng: "App gọi xe, có biết không?"

Nói xong, cô bước nhanh về phía trước, mở cửa xe, ngồi vào trong. Tài xế đạp chân ga oanh một cái, bỏ lại một đám khói, biến mất khỏi tầm mắt của Trữ Lễ Hàn.

Trữ Lễ Hàn: "......"

Trữ Lễ Hàn mím môi dưới, có chút xấu hổ. Anh bối rối phát hiện hình như mình có chút thô lỗ rồi a.

Thư ký Vương không rõ Trữ Lễ Hàn và Úc Tưởng có quan hệ gì, nhưng qua cuộc nói chuyện lúc nãy, hình như là có chút thân thiết?

Vậy nhất định không thể để Trữ đại thiếu hiểu lầm a!

Vì thế, thư ký Vương do dự mở miệng: "Kia xác thực là xe đặt qua app, trên xe có dán chữ "Đô Đô taxi" a."

Trữ Lễ Hàn: "..."

Trữ Lễ Hàn: "Tôi biết rồi." sau đó nhanh chóng lên xe.

Thư ký Vương vẫn còn đắn đo không biết có nên hỏi vị tiểu thư kia cùng Trữ đại thiếu có quan hệ gì không? Dù sao đại thiếu trước giờ chưa từng thân thiết với người phụ nữ nào như vậy. Nói rõ quan hệ, trên thực tế cũng tiện cho cấp dưới hiểu vấn đề, tránh sinh ra tâm tư không nên có, làm chuyện không nên làm.

Thư ký Vương lại do dự một lần nữa, sau đó ngẩng đầu lên: "Thiếu gia, cô Úc kia..."

Trữ Lễ Hàn không có ý giấu diếm. Suy cho cùng, chuyện này chính là khởi nguồn cho âm mưu của kẻ đứng đằng sau kia.

Anh nhẹ nhàng nói: "Cô ấy là người ở khách sạn Hải Lệ ngày hôm đó."

Thư ký Vương nghe xong liền hiểu, sắc mặt thay đổi, cũng không nhắc đến Úc Tưởng nữa.

Ngày đó cứ như vậy bị tính kế, đối với Trữ Lễ Hàn mà nói chính là sự sỉ nhục.

Thư ký Vương nhớ lại dáng vẻ của Úc Tưởng, trong lòng ngẫm nghĩ thật sự nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Sao cô ấy có thể can đảm mà đối diện với lần tái ngộ này như vậy a?

"Vậy ngài có muốn điều tra cô ấy một chút..."

Trữ Lễ Hàn gần như đoán được, chuyện này không có quan hệ gì với cô cả.

Không cần.

Hai chữ này đến miệng là biến thành: "Có thể, giám sát kỹ một chút. Cô ấy có khả năng liên quan đến Lăng Sâm Viễn."

Thư ký Vương lấy lại tinh thần: "Vâng!"

Quan hệ này cũng thật là phức tạp a!

Cô gái này cũng thật dũng mãnh! Lại dám cầm tiền của Lăng Sâm Viễn tới tiếp cận Trữ đại thiếu!

"Đúng rồi, áo khoác của ngài..." Thư ký Vương bỗng nhiên nhớ tới.

Trữ Lễ Hàn: "Bỏ đi."

Không chừng cô sẽ dùng nó làm cớ đến tìm anh, nói phải trả lại.

Bên này, Úc Tưởng đang cùng hệ thống nói chuyện phiếm: Anh xem, anh ta thật là lãnh khốc vô tình, tôi đã chủ động mời gọi như vậy, anh ta còn từ chối.

Hệ thống: "......"

Hệ thống: "Anh ta chính là người luôn trầm ổn, tâm sẽ không loạn."

Úc Tưởng: Anh có cảm thấy, phương diện kia của anh ta có vấn đề không a?

Hệ thống sụp đổ: "Cái này không phải cô rõ nhất sao?!"

Nó cũng không phải là người ngủ cùng Trữ Lễ Hàn!

Úc Tưởng bĩu môi: Vậy là do mị lực của tôi không đủ quyến rũ sao?

Hệ thống bình tĩnh một chút, nói: "Cô có mị lực sao? Tính ra nguyên thân vốn dĩ cũng là một bình hoa, chỉ cần không mở miệng, muốn hấp dẫn hai ba người đàn ông đều không phải vấn đề. Còn cô bây giờ, mở miệng một cái cũng có thể làm tức chết cả xe đàn ông."

Úc Tưởng vô cùng nhàm chán. Biệt thư cổ này ở quá xa nội thành, cho nên cô phải tìm chuyện gì đó để giết thời gian a.

Vì vậy, Úc Tưởng lại tiếp tục hỏi: Vậy phải làm sao bây giờ? Mị lực không có, cái thai lỡ như cũng bị sảy, vậy làm sao Trữ Lễ Hàn mới kết hôn với tôi a?

Hệ thống: "Hay là cô học theo Ninh Nhạn đi? Mấy tên nam phụ trước khi thích nữ chính đều nhất kiến chung tình với cô ta."

Úc Tưởng: Không được, lỡ như tôi học quá tốt, bọn họ đều thích tôi thì sao? Vậy nữ chính không phải là đi đời nhà ma sao a.

Hệ thống không hề trào phúng cô nghĩ nhiều, người ta là thanh thuần, cao quý, cô là tiểu yêu tinh, không giống nhau.

Nó vậy mà còn thật sự ngây thơ, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Sau đó còn thở dài, nặng nề nói: "Cô vẫn nên là chính mình đi, đừng phá hư thiết kế nhân vật."

Úc Tưởng: Ài.

Hệ thống không muốn chơi cùng, Úc Tưởng đành dựa vào ghế ngủ một giấc.

Ở biệt thự bên kia.

Quần áo của nữ chính đột nhiên bị xé rách, suýt chút nữa mất mặt trước bao nhiêu người.

Hà Vân Trác lịch sự tiến tới cầm áo khoác lên người cô.

Nam chính Lăng Sâm Viễn hoàn toàn không có cơ hội chen tay vào.

Thật ra, tình huống này là do Ninh Nhạn âm mưu sắp đặt. Ngay cả Hà Vân Trác cũng chính là do cô ta chỉ điểm.

Bởi vì nửa giờ sau, quần áo của Ninh Nhạn cũng sẽ xảy ra vấn đề, cô ta vốn dĩ giống như con thiên nga trắng cao ngạo lại luống cuống đứng ở đó, nhất định kéo đến không ít đồng tình.

Cô ta muốn chính là vu oan cho nữ chính. Khiến tất cả mọi người cho rằng nữ chính vì muốn tìm người thay mình xấu hổ mà làm ra chuyện này.

Ninh Nhạn bị hại thảm, trở thành người duy nhất bị xấu mặt. Dựa vào nguyên tác, lúc này pháo hôi Úc Tưởng sẽ trời xui đất khiến mà đi tới lãnh oan ức.

Đáng tiếc, bây giờ Úc Tưởng không có ở đây a.

Biệt thự nhanh chóng bị loạn thành một cục. Mà Lăng Sâm Viễn hiện tại đang làm gì a?

Anh ta đang đứng ở cổng bên ngoài, chặn đường một người phụ nữ. Đối phương đang cầm một cây gậy selfie trên tay. Lăng Sâm Viễn liếc nhìn một cái, hỏi: "Phát trực tiếp?"

Hot girl mạng có chút căng thẳng gật đầu.

"Cô đã phát cái gì?" Lăng Sâm Viễn hỏi.

"Tôi, chỉ ghi lại hôn lễ hôm nay một chút..."

"Tôi hỏi cô vừa rồi đã quay được cái gì?"

Khuôn mặt Lăng Sâm Viễn trầm xuống, vẻ lạnh lùng càng thêm uy lực.

Hot girl mạng không còn cách nào khác đành đưa điện thoại lên, khô khan nói: "Tôi chụp được một bức ảnh... Trữ thiếu gia, và một cô gái..."

Lăng Sâm Viễn mở ra, có ảnh chụp lẫn video.

Trong video, Trữ Lễ Hàn đi tới chỗ Úc Tưởng, cởi áo khoác che lại cho cô.

Úc Tưởng và người anh trai kia quả thật là có quan hệ. Hơn nữa quan hệ còn không hề cạn.

Lăng Sâm Viễn ngước mắt lên, giọng lạnh lùng: "Tôi trả cô hai mươi vạn, mua chiếc điện thoại này. Tốt nhất cô nên quên những chuyện đã trông thấy, cũng quên những tấm ảnh và video này đi."

"Được, được..."

Xong chuyện Lăng Sâm Viễn quay trở vào biệt thự, nữ chính lúc này đang quật cường đứng đó, đáy mắt rưng rưng, cả bờ môi đều cắn nát, chỉ yếu ớt giải thích: "Tôi không có..."

Lăng Sâm Viễn sắc mặt tối sầm, bây giờ không thể trực tiếp tiến lên. Anh nhanh chóng bước ra ngoài bí mật gọi điện thoại sai người giải quyết.

Nửa giờ sau, cái nồi này bị một tiểu thư khác của Ninh gia trực tiếp cõng đi.

Trong nguyên tác.

Nam chính ngoài mặt đối với nữ chính thờ ơ, thậm chí còn nói những lời sỉ nhục để cô tránh xa anh.

Sau cùng, tác giả tiết lộ hóa ra nam chính ở sau lưng đã âm thầm thay nữ chính giải quyết rất nhiều rắc rối, khiến độc giả vô cùng cảm động.

Nhưng cái này và chuyện Úc Tưởng đã sớm về nhà ngủ không có quan hệ.

Cô thay lễ phục ra, nhanh chóng đi tắm nước nóng, lúc này mới cảm thấy mình như được sống lại.

Sáng hôm sau, đám người Úc gia trở về, lúc này mới có người phát hiện cô không có đi cùng.

Úc Trung giật giật khóe miệng: "Chị ta sẽ không phải lại tìm một tên dã nam nhân nào đó rồi qua đêm bên ngoài chứ?"

Nữ hầu bên cạnh vội vàng nói: "Tứ tiểu thư về rất sớm, hình như có không thoải mái nên đã đi ngủ rồi."

Úc Tưởng trên có ba người chị họ, cô xếp thứ tư.

"Không biết đại cục, lại về sớm như vậy." Đại bá oán trách một câu, nhưng cũng không đi tìm Úc Tưởng để gây chuyện. Bây giờ cả nhà bọn họ đều đang trong chờ vào mối quan hệ với Hà gia, cho nên muốn dỗ dành cô một chút.

Rất nhanh đã tới hôm sau.

Úc Tưởng: Sớm a, Tiểu Viên!

Úc Tưởng: Bảo bối, anh chưa khởi động máy à?

Úc Tưởng: Anh lại trốn ở đâu rồi à?

Hỏi liên tục ba câu, bên trong vẫn không có tiếng trả lời nào. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ cảm thấy đầu óc mình có vấn đề hoặc loạt chuyện kia chỉ là một giấc mơ, nhưng Úc Tưởng lại nhanh chóng đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Kịch bản bị phá nát, cô vậy mà vẫn chưa bị phạt a.

Hệ thống phía trên cũng có người quản lý, là Chủ Thần. Vậy có lẽ bây giờ, anh ta đã bị gọi đến nghe mắng rồi.

Cũng từng là người đi làm công, đối với chuyện đi họp bị mắng này Úc Tưởng rất có kinh nghiệm a. Hệ thống cũng sẽ có KPI đi.

Úc Tưởng chậc lưỡi.

Cô thức dậy, đánh răng rửa mặt xong thì đến nhà bếp gọi bữa sáng, ăn xong xuôi rốt cuộc mới đi làm.

Đã biết công ty kia tên là Khải Tinh, vậy chỉ cần lên mạng tra một chút không phải ra rồi sao a?

Văn phòng nhỏ của Khải Tinh nằm bên trong tòa nhà tại đường vành đai ba. Họ chỉ thuê được nửa tầng, không có khả năng thuê thêm. May mắn là tòa nhà này không lớn, cũng không có nhiều công ty. Nếu không chỉ đợi thang máy thôi cũng có thể hành chết Úc Tưởng.

Cô nhanh chóng lên đến tầng 10, đẩy cánh cửa thủy tinh có biển hiệu phía trên ra. Nhân viên lễ tân nhìn thấy cô thì nhiệt tình hét lớn: "Úc Tưởng, cô đến rồi?!"

Úc Tưởng không rõ sự tình, mờ mịt đáp một tiếng: "A."

Một lúc sau, cửa văn phòng mở, vài nhân viên bước ra ngoài. Có nam lẫn nữ, nhiều người búi tóc cao, mắt thâm quầng, béo phì, thậm chí là cận thị, có lẽ là do thức khuya và làm việc quá giờ.

"Úc Tưởng, cô đã tới. Thẩm tổng đã đợi cô lâu rồi!"

"Mẹ nó, thật lợi hại a! Úc Tưởng, tài khoản của cô hot đến sắp cháy rồi!"

Tài khoản của cô???

Úc Tưởng tự vấn trong lòng, ở đâu ra a?

Cô hỏi: "Văn phòng Thẩm tổng ở đâu?"

Đám nhân viên đồng loạt trầm mặc, kia, cô bỏ bê công việc cũng đủ lâu a. Bất quá họ cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, trực tiếp đưa Úc Tưởng đi.

Lúc đẩy cửa đi vào, di động trong túi quần Úc Tưởng rung lên. Cô lấy ra nhìn một cái, là thông báo từ Wechat.

"AC" yêu cầu thêm bạn tốt.

Ai vậy?

Úc Tưởng bấm vào xem, phía trên còn có hai thông báo, đều từ tài khoản "AC" này gửi tới. Cô trực tiếp bỏ qua, mở ảnh đại diện ra nhìn, là chân dung của một người đàn ông ngoại quốc lớn tuổi.

Không quen.

Cũng không muốn quen.

Úc Tưởng trơn tru nhấn "từ chối".

Mà vị Thẩm tổng ngồi trên ghế kia cũng vô cùng kiên nhẫn chờ cô bấm điện thoại xong. Thẳng để lúc Úc Tưởng ngẩng đầu lên, anh ta mới chỉ chỉ vị trí trước mặt: "Tới đây, ngồi đi."

Úc Tưởng đi qua, ngồi xuống, di động lại vang lên. Cô nhìn thử, là số máy lạ. Cô không đặt giao hàng cũng không có gọi xe a. Cuộc gọi này chắc là lừa đảo hoặc quấy rồi gì đó. Nghĩ vậy, Úc Tưởng liền dứt khoát cúp máy.

Thấy vậy, Thẩm tổng cười hỏi: "Ai vậy? Bạn trai sao?"

Úc Tưởng lắc đầu, điện thoại lại reo. Lần này vô cùng kiên nhẫn mà reo đến hai lần.

Thẩm tổng gấp đến không thể ngồi yên: "Nếu không, cô nhận đi?"

Trong lòng anh ra thoáng nghĩ, chắc sẽ không phải là Lăng Sâm Viễn, hoặc... Trữ đại thiếu gọi tới đi?

Úc Tưởng lúc này mới nhận: "Alo! Cảm ơn, tôi không vay, cũng không mua gì cả, không có con đi học thêm, người thân đều đã mất, không có ai bị tai nạn xe. Hiện tại, tài khoản chỉ có ba xu..."

Thẩm tổng: "......"

Người ở đầu dây bên kia: "......"

Lúc Úc Tưởng đang định cúp điện thoại thì người kia lên tiếng: "Cô Úc thật là thú vị!"

Úc Tưởng: "Anh là?"

"Cô Úc không lưu số điện thoại của tôi sao?"

Anh cũng không phải Thần Tài, tại sao tôi phải lưu a?

Úc Tưởng thầm mắng, anh không thể dứt khoát báo tên được à? Cái này cũng khó chịu y như bị một kẻ điên nào đó gửi liên tục 30 tin nhắn trên mạng xã hội nhưng lại chẳng nói ra mình là ai vậy.

Có lẽ, sự im lặng của Úc Tưởng khiến đối phương cảm thấy nguy cơ cô sẽ tắt máy bất cứ lúc nào. Cho nên không đợi cô mở miệng thì đã tiếp tục nói: "Úc tiểu thư đem danh thiếp của tôi về nhà rồi vứt sao?"

Đến đây, Úc Tưởng đã biết anh ta là ai.

Chính là người hiện tại đang ái mộ chị gái nữ chính, tương lai sẽ yêu nữ chính rồi trở thành nam phụ, Hà Vân Trác.

Mà, cô nào có đem danh thiếp về nhà.

Cô vừa ra khỏi cổng biệt thự đã quằn cho tài xế rồi a.

Hà Vân Trác không thấy cô trả lời, đành nói tiếp: "Úc tiểu thư bây giờ đang ở nhà sao? Hôm qua tôi đã nói qua với Úc tiên sinh, hôm nay sẽ đến đón cô đi chơi."

Cái Úc tiên sinh kia là chỉ bác cả của Úc Tưởng.

Úc Tưởng câm nín.

Các người có hỏi ý tôi chưa?

Úc Tưởng: "Ở công ty, đi làm."

Hà Vân Trác kinh ngạc, sau đó lại nói: "Úc tiểu thư có thể xin nghỉ không?"

Úc Tưởng: "Ngại quá, tôi đã xin nghỉ nhiều ngày không đến làm. Ây, ông chủ tôi đang ở đây, không nói chuyện được." nói xong liền cúp máy.

Hà Vân Trác: "......"

Cô vậy mà còn phiền phức hơn trong tưởng tượng của anh.

Hà Vân Trác có chút cáu kỉnh cau mày, đẩy ly cà phê ra, đứng dậy.

Hà tổng hỏi: "Đi tìm Úc Tưởng?"

Hà Vân Trác: "Tới công ty giúp cô ấy xin nghỉ."

Bên này, Thẩm tổng bị hành động của Úc Tưởng dọa đến sắp ngất.

Điện thoại kia rốt cuộc là của ai vậy?

Úc Tưởng sao lại dám cự tuyệt? Cái nồi này anh ta không dám gánh a!

"Là Lăng quản lý gọi tới?" Thẩm tổng ngượng ngùng hỏi dò.

"Không phải."

"Kia... Vậy là ai? Nếu là có chuyện quan trọng thì cô cứ đi đi."

Úc Tưởng: "Không, tôi phải làm việc nghiêm túc."

Thâm tổng bị nghẹn họng: "Ý tôi chính là, nếu người gọi tới là Trữ đại thiếu, vậy chúng ta tốt nhất là đừng nên đắc tội a."

Úc Tưởng trả lời ngắn gọn: "Không phải anh ta."

Thẩm tổng lúc này mới thả lỏng người, thở dài một hơi, gấp rút đưa hợp đồng trong tay cho Úc Tưởng: "Tôi muốn tăng tiền lương cho cô, cô thấy sao?"

Úc Tưởng mỉm cười: "Tôi thấy không tệ nha."

Cô nhận lấy hợp đồng, cúi đầu xuống nhìn. Xem chừng mất khoảng mười phút.

Mà mười phút sau, lễ tân đến gõ cửa: "Thẩm tổng, có người tìm Úc Tưởng."

Thẩm tổng: "Ai vậy?"

"Xin chào, tôi là Hà Vân Trác."

Thẩm tổng trong lòng cảm thấy cái tên này có chút quen.

Mẹ nó!... Đây không phải là người con trai mới về nước của chủ tịch công ty bất động sản Hoành Tuấn sao?

Thẩm tổng quay đầu nhìn Úc Tưởng, thần trí hoảng hốt.

Sao cô không nói với tôi, đối phương là nhân vật như vậy hả?

Con mẹ nó! Ngoài Lăng Sâm Viễn và Trữ đại thiếu, cô rốt cuộc là còn ai nữa hả?

TruyenHD