Chương 31

Truyện: TÔI TẠO NÊN KỲ TÍCH TRONG TRUYỆN NGƯỢC NHỜ LÀM CÁ MUỐI

Úc Tưởng lập tức bị sặc: "Khụ khụ khụ..." Hai má của cô ửng đỏ gần như không thể kiểm soát, bánh gato trong tay suýt chút nữa là ụp thẳng xuống chân.

Cô khϊếp sợ nói với hệ thống: Anh ta thay đổi rồi!

Lúc này hệ thống còn chưa ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, nó chỉ trích bằng giọng hết sức nghiêm khắc đoan chính: [Bị cô dạy hư đó]

Úc Tưởng hoang mang.jpg

Đây là lỗi của tôi chắc? Vừa dạy đã hư, đây không phải là vấn đề ở bản thân anh ta sao?

"Cô Úc à, cái nĩa đây." Thư ký Vương ngồi ở ghế trước lại quay đầu xuống, cẩn thận dè dặt đưa bộ đồ ăn cho Úc Tưởng.

Thư ký Vương vờ như chẳng nghe thấy gì, vẻ mặt vẫn luôn luôn bình tĩnh.

Có lẽ chỉ anh ấy mới biết, thật ra vào lúc này, trong lòng anh ấy cũng đã có tám trăm con lạc đà alpaca* chạy qua rồi.

*Tên của giống lạc đà alpaca trong tiếng Trung trùng với một câu chửi thề, câu này nghĩa là trong lòng thư ký Vương đang bực bội, rất muốn chửi thề.

Úc Tưởng nhẹ nhàng đáp một tiếng "A" , sau đó nhận lấy cái nĩa.

Cô thong thả chậm rãi cúi đầu ăn, không đáp lại câu nói kia của Trữ Lễ Hàn. Mà sau đó Trữ Lễ Hàn cũng không mở miệng nữa, dường như tất cả mọi chuyện ban nãy đều chỉ là ảo giác của họ mà thôi.

Bầu không khí trong xe lập tức rơi vào yên lặng, bỗng chốc chỉ còn lại thư ký Vương là hơi sốt ruột, đứng ngồi không yên.

Thư ký Vương chịu hết nổi đành xét lại bản thân, thời điểm mình đưa cái nĩa lên phải chăng có gì đó không ổn?

Cứ như thế, anh ấy đứng ngồi không yên, đi một mạch đến bên ngoài phòng ăn.

Thư ký Vương xuống xe mở cửa cho Úc Tưởng nhưng cô không xuống xe ngay lúc đó, mà trước hết cân nhắc một hồi: "Chủ tịch Trữ hẳn là sẽ không phái người trông chừng chúng ta chứ?"

Trữ Lễ Hàn đáp: "Khó nói lắm."

Có chuyện gì mà khó nói ra được cơ chứ?

Úc Tưởng liếʍ liếʍ răng, nghĩ đi nghĩ lại rồi lên tiếng: "Vậy tôi thuê xe về nhà."

Trữ Lễ Hàn không tiếp lời cô, anh mở chiếc túi bên cạnh, lấy từ bên trong ra một chiếc khẩu trang: "Lại đây."

Úc Tưởng quay đầu nhìn anh: "Hả?"

Trữ Lễ Hàn nhanh tay dỡ chiếc khẩu trang ra, kề sát vào gò má của Úc Tưởng. Ngón tay của anh thon dài, đầu ngón tay cong lên trên, đeo khẩu trang cho cô.

Úc Tưởng: ?

Úc Tưởng mất tự nhiên lùi về phía sau né tránh một chút nhưng lại không hoàn toàn tách ra. Cô hỏi: "Thế này là được rồi chứ gì?"

Trữ Lễ Hàn bảo: "Ừ, nếu mặc thêm cái áo khoác da chồn của cô thì càng không có ai nhận ra cô được nữa."

Úc Tưởng nghĩ nghĩ rồi đáp: "Đúng vậy."

Cô lấy chiếc áo khoác kia ra, cẩn thận mặc lên rồi mới nhanh chân xuống xe. Không cần phải nói nhiều, ở thành phố Hải về đêm, vật này có thể chống lạnh rất tốt.

Trữ Lễ Hàn ngồi trong xe nhìn lướt qua bóng lưng của cô, rồi xuống xe chậm hơn cô vài bước.

Hai người họ một trước một sau bước vào cửa.

Lễ tân bất ngờ nhìn vào đôi mắt xinh đẹp khác thường của Úc Tưởng, còn hoảng hốt tưởng mình gặp được nữ nghệ sĩ nào đó.

Thật ra trong hai năm qua, trào lưu mặc đồ họa tiết da báo lại nổi lên ở nước ngoài nhưng chẳng qua chỉ có thêm nhiều blogger nổi tiếng mặc áo da chồn, chứ rất ít nữ nghệ sĩ ăn mặc như thế.

Trang phục như vậy mặc lên những người khác có thể là tai nạn cấp vũ trụ nhưng khoác lên người mỹ nhân trái lại còn tăng thêm một phần khí chất tựa đóa hoa phú quý chốn nhân gian, lại hơi bốc lửa.

"Cô có hẹn trước không?" Khi cơn hoảng hốt ngắn ngủi qua đi, lễ tân bèn mở miệng hỏi.

Lúc này Trữ Lễ Hàn cũng đã bước vào cửa.