Một chiếc Ford E lao xuống đường.
Ngồi trong xe là một thanh niên tóc bạch kim, đội mũ lưỡi trai, đeo đinh tai, rất trẻ, trông khoảng hai lăm, hai sáu tuổi. Nhưng nếu so với người trong nghề mà nói, tuổi này mới bắt đầu gia nhập, đều đã qua thời hoàng kim rồi.
Nhưng anh ta không giống.
Mười sáu tuổi, anh ta đã bắt đầu tham gia các cuộc thi đấu chuyên nghiệp, năm nay vừa mới tuyên bố giải nghệ, trước đó đã giành được không ít giải thưởng...
"Có khát không?" Người đàn ông đối diện lên tiếng hỏi.
Người thanh niên mím môi dưới: "Tôi không khát."
"Khải Tinh văn hóa vừa mới gọi tới, ừm, ta nghe máy giúp con rồi. Chủ yếu là sợ bọn họ lừa con... Tổng giám đốc bên kia tự mình gọi tới, sắp xếp cho con một người quản lý. Tên Úc Tưởng, là nữ."
Người đàn ông trung niên ngập ngừng, "Đương nhiên ta không kỳ thị phụ nữ. Sau khi con tới đó thì phải nghe lời người ta một chút. Ôi, ta còn tưởng rằng Thẩm tổng sẽ tự mình chiếu cố con. Quên đi, không nói nữa..."
Kỳ thật theo lý thuyết, thanh niên hơi lớn tuổi sẽ không được Khải Tinh chiêu mộ mới phải.
Người thanh niên ngẩng đầu, nhìn vào đối phương.
Đây là dượng của anh, trước khi được Khải Tinh chiêu mộ, trong giới game thủ, anh nổi danh là độc lang*. Mọi công việc của anh đều do người dượng này xử lý, cứ như vậy thành lập một công ty gia đình.
(独狼: Độc lang, ý chỉ người thích làm việc một mình)Mãi đến năm nay, anh ta mới quyết định rời khỏi nơi đó.
Đầu tiên anh tuyên bố giải nghệ, để đối phương cảm thấy anh mất giá. Kế đến chọn một công ty nhỏ, khiến đối phương tự mãn, cho rằng sau khi anh không chiếm được lợi từ công ty kia, sẽ quay về nương nhờ gia đình mà nới lỏng cảnh giác...
Nhờ vậy, anh mới có thể thuận lợi gia nhập Khải Tinh.
"Con có xem tin tức hôm qua không?" Người đàn ông kia miệng nói không muốn nói nữa, nhưng lại tiếp tục khơi chuyện.
Đối diện với gã dượng líu lo không ngừng này, thanh niên lại một câu cũng chưa hề nói.
Gã không thèm để ý tới sự trầm mặc của anh, tiếp tục nói: "Úc Tưởng kia, là một võng hồng, dụng mạo rất xinh đẹp... Con còn nhớ hôn lễ của SUN trong đội 3F không? Cô dâu cũng là một võng hồng đấy. Ta thấy, con có cũng có thể học hỏi cậu ta a..."
Thanh niên che giấu đáy mắt thâm trầm, cơ hồ sắp không nhịn được nữa, cuối cùng căng miệng đáp: "Phải không?"
Gã dượng vội vàng giải thích: "Ai nha, là con không biết đó thôi! Con đã nghe qua tên của những gia đình hào môn hàng đầu chưa? Chính là Trữ, Trữ gia a! Hôm qua vừa mới lên trang bìa! Trong đó nói con trai trong giá thú và con trai riêng của Trữ gia đều có ý với Úc Tưởng kia a. Không chừng hai anh em còn định đấu đá nhau vì cô ta nữa... Một cô gái như vậy, cũng không biết tâm tư có còn đặt ở sự nghiệp không nữa. Ôi dào! Vất vả cho con rồi."
Ông ta nói lời này, chính là muốn nhân lúc còn chưa đến Khải Tinh, âm thầm châm ngòi quan hệ giữa Úc Tưởng và vị Thẩm tổng vẫn chưa kịp gặp mặt kia.
Liên tục ám chỉ, sau này anh sẽ phải chịu đựng, phải cực khổ, còn không được xem trọng, anh ta ở chỗ này không có tiền đồ...
Với tính cách ngông cuồng của một thanh niên trẻ sao có thể chịu được chứ?
Gã dượng nghĩ thầm.
Đúng lúc này, chiếc xe dừng lại, tài xế lên tiếng: "Đến rồi."
Gã dượng mở cửa xe ra, nhiệt tình giúp người thanh niên xách này xách nọ, nhìn qua thật giống một bảo mẫu tận tình, toàn tâm toàn ý vì đối phương mà suy nghĩ.
Editor: Ding Ding
Nguồn truyenhdt.com: annieannie17398
Cùng lúc đó, mấy chiếc xe khác bên cạnh cũng mở cửa.
Một cặp đôi võng hồng, một blogger đời sống, một blogger làm đẹp,... Toàn bộ cùng đi tới trước văn phòng.
"... Khải Tinh thật tàn."
"Vậy sao cô lại tới chỗ này a?"
"Đương nhiên là đãi ngộ không tồi rồi. Bằng không, sao cô cũng tới chứ?"
Các võng hồng hầu như đều đã sớm biết nhau, cho nên tranh thủ chút thời gian hàn huyên.
"Quản lý của cô là ai vậy?"
"Họ Liêu, tên gì quên rồi a."
"Vậy còn cô?"
"Là Úc Tưởng."
"Con mẹ nó! Là Ngư Ngư kia phải không?"
Không khí bốn phía thoáng chốc ngưng trệ.
Người thanh niên lúc này cũng không khỏi đưa mắt nhìn sang.
Thì ra ngoài anh, Úc Tưởng còn tiếp nhận một cặp tình nhân nữa.
Cặp đôi lần lượt thở dài, chỉ thấp giọng nói: "Thật hâm mộ các người... Đãi ngộ tuy có tốt, nhưng là..."
Bọn họ chỉ nói tới đây liền ngưng. Dù sao cũng là môi công sở khốc liệt, đương nhiên không thể nói ra vào quá nhiều, miễn cho sau này bị cáo trạng.
Mặc dù vậy, kiểu nói lấp lửng kia vẫn khiến cho người khác nhìn ra, bọn họ rất thất vọng về Úc Tưởng.
Đám người đều có cùng một suy nghĩ, sao Thẩm tổng lại có thể giao hết tiền cho Úc Tưởng như vậy a?
Úc Tưởng tự mình còn lo chưa tốt.
Sợ nhất chính là bị cô giẫm lên, lợi dụng bọn họ xào nóng độ nổi tiếng, như vậy chẳng thà bọn họ chết đi cho xong.
Bọn họn nào biết, lúc này Úc Tưởng cũng rất vô ngữ.
Cô nói với Thẩm tổng: "Tôi lười lắm."
Thẩm tổng không ngờ tới, cô lại thẳng thừng như vậy, có chút nghẹn nói: "Thật ra cũng không có vấn đề gì đâu, bọn họ đều đã có kinh nghiệm phong phú, cô chỉ cần quản lý tốt tài khoản của mình là được, nói không chừng còn có thể học hỏi từ bọn họ a... Có nhiều chỗ tốt mà! Rất thích hợp phát triển sự nghiệp của cô nha..."
Úc Tưởng nhớ tới số tiền lớn trong tài khoản của mình.
... Nếu có thể nằm ngửa vẫn có tiền tiêu, ai lại muốn cố gắng gây dựng sự nghiệp chứ?
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Thẩm tổng, người đã tới."
"Để bọn họ vào đi." Thẩm tổng nói.
Thật ra trong số người Khải Tinh chiêu mộ lần này, lợi hại nhất chính là người thanh niên, tiếp theo là cặp đôi có chút tiềm năng, nửa năm trước nổi tiếng nhờ một video, nhưng sau này nội dung bị trùng lặp nhiều, lượt xem liền giảm dần. Những người còn lại đều chỉ tàm tạm.
Mọi người nhìn thấy nhân viên lễ tân mang theo thanh niên tiến vào phòng Tổng giám đốc.
Lúc anh ta vừa đẩy cửa ra, gã dượng ở phía sau cũng muốn đi vào liền bị lễ tân ngăn cản.
Ông ta sắc mặt biến đổi, đáy lòng không thoải mái. Dù sao cũng đã đi theo thanh niên lâu như vậy, ông ta đương nhiên đã nhận được không ít tôn trọng, nào có chuyện bị cản đường như thế này?
"Tôi không yên tâm..." Gã mở miệng nói.
Nhân viên lễ tân kinh ngạc nhìn ông ta: "Anh ta đã trưởng thành rất lâu rồi."
Gã dượng bị nghẹn họng, đành phải ngồi xuống.
Sau đó, người thanh niên mới thuận lợi mở cửa đi vào.
Thẩm tổng tự mình đứng lên, hào hứng tiếp đón: "Xin chào, a Z! Thật ra tôi chính là fan của cậu a!"
A Z là tên gọi trong ngành trước đây của người thanh niên.
Thanh niên đã nghe qua rất nhiều lời như vậy cho nên sắc mặt không hề thay đổi, ánh mắt bình tĩnh dừng trên người Úc Tưởng.
Cô so với ảnh trên tin tức còn xinh đẹp hơn.
Nghe thấy tiếng động, Úc Tưởng một tay giữ bàn, áp lưng dựa sát vào ghế, chậm rãi xoay người lại, đuôi mắt nhếch lên, đáy mắt tựa như hồ nước đang gợn sóng, lấp lánh.
"Úc Tưởng, đây là người cô sẽ chịu trách nhiệm quản lý. Cậu ta tên là Nhiễm Chương, mọi người hay gọi là a Z, rất nổi tiếng a..."
Úc Tưởng gật đầu.
Rất nổi tiếng sao?
Tốt a, vậy anh tự mình quản đi!
Nếu không chỉ cần hai ngày, đối phương sẽ lập tức nhận ra, mình nên sớm đổi một quản lý khác.
"Các người giao lưu một chút?" Thẩm tổng nói.
Người thanh niên tên Nhiễm Chương đi tới sô pha sau đó ngồi xuống đối diện Úc Tưởng.
Bởi vì gia đình quản lý quá chặt chẽ, cho nên trước giờ Nhiễm Chương rất ít khi được tiếp xúc với phụ nữ. Hơn nữa, anh ta với đồng nghiệp cũng không hòa hợp cho lắm. Mỗi lần họp mặt cùng các võng hồng, bọn họ đều không hỏi qua anh.
Nhiễm Chương gặp qua nhiều nhất cũng chỉ là các fan nữ.
Anh ta ngừng một chút, mở miệng hỏi: "Cô thích nhất là trò chơi gì?"
Úc Tưởng xòe bàn tay ra, bắt đầu liệt kê: "Đại phú ông, trồng rau, trộm thức ăn, cờ bay, game nuôi mèo,..."
Đã nghe qua chưa?
Tôi chính là thích những trò chơi dựa vào vận may, dưỡng lão nhàn hạ, không cần động não, cũng không cần thi đấu.
Thẩm tổng nghe xong, lặng lẽ thở dài một hơi.
Anh đưa tài nguyên tốt như vậy cho Úc Tưởng, là muốn dựa vào Nhiễm Chương đem công ty tiến thêm một bước, kiếm lời lớn. Tính tình cậu ta vốn dĩ không tốt lắm, đoán chừng chỉ người có xuất thân tốt như Úc Tưởng mới có thể quản lý được.
... Chỉ là, sắp xếp cho Úc Tưởng một người đàn ông, vẫn có chút không thích hợp lắm a.
Bây giờ tốt rồi...
Ở trước một game thủ 3A* cao cấp, cô lại nói mình chỉ thích trò chơi giống như game 3366*... Sở thích bất đồng, đương nhiên cơ hội thấu hiểu cũng bằng không!
(*3A (AAA hay Triple - A) được sử dụng để miêu tả những tựa game được đầu tư với ngân sách khủng. Từ khâu lên ý tưởng và phát triển cho đến những chiến dịch quảng bá sản phẩm đều rất tốn kém. Chính vì thế mà những tựa game AAA được cho là các game "bom tấn".3366 Mini Games là một nền tảng trò chơi thông thường lớn nhất ở Trung Quốc, là đối tác chính thức của Tencent Games. Chứa vô số trò chơi nhỏ và trò chơi web chất lượng cao. 3366 mini-game bao gồm hơn 10 loại trò chơi phổ biến như giải đố, hành động, bắn súng, nhanh nhẹn, phiêu lưu, vui nhộn, giải trí, thể thao, chiến lược, trang điểm, trẻ em, điểm, gấp đôi, v.v.)Tôi không làm Trữ đại thiếu thất vọng!
Tôi không làm quản lý Lăng thất vọng!
À, hình như còn có, tôi không làm Hà thiếu thất vọng a!
Nghĩ tới đây, tâm lý Thẩm tổng lập tức thập phần vững vàng.
Bên kia, Nhiễm Chương đáp một tiếng: "Ồ."
Thật đủ khô khan!
Thẩm tổng thầm nghĩ.
Nhiễm Chương cúi đầu, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Nhiễm Chương nghĩ tới, những trò chơi kia thật ra anh cũng rất thích, chỉ là gia đình không để cho anh chơi. Lúc anh còn rất nhỏ, trong nhà thường xuyên không có ai, khi đó phổ biến chính là loại máy tính để bàn, đầu máy vô cùng to. Rà bom, bắn bóng 3D chính là tuổi thơ của anh.
Úc Tưởng: "Tốt, giao lưu xong rồi."
Thẩm tổng nghe thấy liền bật cười, nói: "Tốt a... Vậy còn a Z thì sao?"
Nhiễm Chương: "Không tệ."
Thẩm tổng lúc này mới vui vẻ đứng dậy, tiễn người ra cửa.
Nhiễm Chương đi ra ngoài mới nhớ mình vẫn chưa tháo mũ và kính râm xuống.
Sau khi tháo ra liền chạm phải ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
"Con mẹ nó! Khải Tinh thật sự chiêu mộ được Nhiễm Chương!"
"Điên mất! Người quản lý anh ấy là ai vậy?"
"... Úc Tưởng?"
"?"
Nhiễm Chương không quan tâm người khác bàn tán.
Ngược lại đối với chuyện hôm nay rất hài lòng. Cuộc nói chuyện đầu tiên với Úc Tưởng khiến anh cảm thấy, mình sắp có một tương lai hoàn toàn mới.
Editor: Ding Ding
Nguồn truyenhdt.com: annieannie17398
Sau Nhiễm Chương là một cặp tình nhân.
Bọn họ có vẻ thân thiết hơn, vừa gặp đã kêu một tiếng "Úc tỷ", sau đó yêu cầu thêm Wechat và phương thức liên lạc.
Úc Tưởng chân thành đề nghị: "Nếu các người muốn đổi một người khác, thì có thể nói với tôi. Có thể Thẩm tổng không đáp ứng, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ a."
Cặp đôi sau khi nghe xong không hề nhẹ nhõm, ngược lại còn bắt đầu căng thẳng.
Trong lòng đồng loạt nghĩ, có chết chúng tôi cũng không nói a!
Chắc không phải là Úc Tưởng ghi thù bọn họ... Nên muốn ra đòn phủ đầu chứ?
Nội tâm hai người lập tức phập phồng lo lắng.
Úc Tưởng xoay người mở trò chơi ra, tiếp tục hành trình nạp khắc kim của mình.
Cô nạp hai trăm cái vẫn chưa thỏa mãn, cảm thấy bản thân vẫn còn keo kiệt a!
Cho nên... Trữ Sơn khi nào mới đưa tiền vậy?
Mọi người nhìn thấy một màn này, tâm trạng càng trở nên hụt hẫng.
Có võng hồng nhịn không được lôi kéo nhân viên Khải Tinh hỏi chuyện: "Úc tỷ như vậy, Thẩm tổng cũng không quản sao?"
Nhân viên kia nghe xong, đầu tiên chính là sửa lời của đối phương: "Đừng gọi Úc tỷ, nghe thật già."
Võng hồng mới đến: "..."
"Được a, vậy gọi Úc Tưởng?"
"Cũng được, kỳ thật trước đây chúng tôi đều gọi cô ấy là Úc tiểu thư."
Võng hồng kia càng lúc càng mơ hồ.
Còn có loại cấp bậc này sao?
"Úc tiểu thư làm việc có nghiêm khắc không?"
"Không a, cô ấy rất tốt. Mặc dù thường xuyên không đi làm, nhưng là người rất tốt, rất rất tốt!" Người nhân viên liên tục nhấn mạnh.
Nhóm võng hồng nghe thấy nhưng lại cảm thấy không đúng. Đoán chừng ở công ty này ai cũng hận muốn chết Úc Tưởng tu hú chiếm tổ chim khách. Cho nên, sau này ai đi theo cô, chẳng phải đều gặp xui theo ư?
Đôi tình nhân lúc này mặt mũi đã méo xệch.
Trước đó, bọn họ đã bí mật lập một nhóm chat riêng.
Lúc này, bên trong có người phát lên một tin nhắn: [Giữ mối quan hệ tốt với Úc Tưởng, phỏng chừng sau này có thể bám lên giới hào môn a!]
Cặp tình nhân không đồng tình: [Các người cảm thấy hào môn dễ bám như vậy sao? Hơn nữa, bọn họ sao có thể xem trọng đám võng hồng như chúng ta? Chờ xem đi, tin tức hai anh em tranh một người phụ nữ kia, rất nhanh Trữ đổng sẽ ra mặt xử lý, chỉ hy vọng cô ta đừng liên lụy chúng tôi... Nếu không phải đã ký hợp đồng, ôi...]
Trong nhóm nhất thời không ai dám nói chuyện nữa, bầu không khí nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Rất mau đã đến mười hai giờ trưa.
Mới đến không quen biết nhiều, nên nhóm võng hồng đều chuẩn bị rủ nhau đi ăn cơm.
Sau đó lại nhìn thấy vài người mặc đồng phục bước ra khỏi thang máy, trên tay cầm theo hộp cơm loại cổ điển, mỉm cười hỏi: "Hôm nay Úc tiểu thư có tới làm không?"
Nhân viên lễ tân nhìn thấy logo phòng bếp tư nhân trên người bọn họ, đáp: "Đúng vậy, cô ấy có tới a."
Nhóm người gật đầu một cái, sau đó liền mang đồ ăn đi vào.
"Con mẹ nó! Con mẹ nó! Đây là đại tiệc Mãn Thanh sao?"
"Hình như là nhà bếp riêng của Trữ gia, Hải thị kinh kỷ phải không?"
Một võng hồng không nhịn được tò mò hỏi: "Là ai đưa tới vậy?"
Có nhân viên trả lời: "Nếu có thể trực tiếp hỏi thì tốt rồi a. Nếu không phải của quản lý Lăng thì là Trữ đại thiếu đi?"
"Cũng có thể là của Hà thiếu a."
Võng hồng:???
Các người bất mãn với Úc Tưởng đến mức này rồi sao? Lại có thể lớn tiếng bàn tán chuyện bát quái của cô ấy như vậy, thậm chí là gieo "tai tiếng"?
Nhóm người đi thẳng đến cửa, sau đó mới cùng Úc Tưởng chào hỏi.
Úc Tưởng lúc này mới từ trong mộng bừng tỉnh, cô rướn người lên, thả hai chân đang vắt chéo xuống: "Đây là?"
"Thư ký Vương mua mấy quyển sách dạy dưỡng thai, bên trong có viết rõ các món tiểu thư không thể ăn, nhưng Trữ đại thiếu lại lo lắng tiểu thư không nhớ được nên đã đặc biệt dặn dò chúng tôi làm đồ ăn mang tới."
Nhóm nhân viên:!
Con mẹ nó! Mang thai!
Úc Tưởng:?
Không phải đâu, hôm đó tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà!
Úc Tưởng: Trữ Lễ Hàn bị điên rồi sao?
Hệ thống: [Chắc là muốn cùng cô kết hôn đó.]
Úc Tưởng dù đã nhịn xuống muốn chửi thề, nhưng ngoài miệng vẫn không hề khách khí, sau khi giữ lại thức ăn liền nói: "Được, vất vả rồi. Tạm biệt?"
Nhóm người cũng không lập tức rời đi mà cúng kính đưa cho Úc Tưởng một tấm danh thϊếp.
Làm sao?
Ở nhà một mình, cảm thấy cô đơn, hãy gọi cho tôi? Dịch vụ tấm thẻ nhỏ à?*
(Nguyên văn là 上门那种小卡片. Ding tìm trên Google thì ra kết quả liên quan đến vấn đề mại da^ʍ tại một số khách sạn tại Trung Quốc, khách thuê sau khi nhận phòng, ở trước cửa sẽ nhận được một tấm thẻ, trên đó có thông tin người và địa chỉ bán da^ʍ... Ding không chắc có đúng ý tác giả không. Mọi người tự tìm hiểu thêm hoặc lướt qua chỗ này cũng được nha!)Úc Tưởng cúi đầu nhìn kỹ.
Ồ, xin lỗi nha! Hiểu lầm rồi!
Mặt trước tấm thẻ viết ba chữ Trữ Lễ Hàn, mặt sau là một chuỗi số điện thoại.
Úc Tưởng đưa tay đè lên danh thϊếp, đối phương dường như đã đoán ra ý định của cô, vội vàng cười nói: "Trữ đại thiếu nói, nếu cô còn muốn 150 triệu, thậm chí là tăng giá lên gấp đôi, thì không được ném tấm thẻ này đi."
Úc Tưởng:?!
Trong lòng cô lập tức chột dạ... Làm sao anh biết cô sẽ vứt?
Bất quá... Hay lắm! Lão già Trữ Sơn nhanh như vậy đã tìm Trữ Lễ Hàn cáo trạng rồi à?
Nhóm nhân viên đang đứng bên ngoài nghe được càng khϊếp sợ hơn.
Con mẹ nó!
Tin tức này truyền đi liền biến thành, Trữ đại thiếu muốn gấp đôi 150 triệu để Úc Tưởng cùng ngài ấy... Chuẩn bị sinh con??? Thật kỳ quái a!
Editor: Ding Ding
Nguồn truyenhdt.com: annieannie17398
Bởi vì có thành viên mới gia nhập, nên công ty quyết định cuối tuần sẽ tổ chức tiệc chào mừng, mục đích là để mọi người giao lưu nhiều hơn.
Nhóm nhân viên không ở lại lâu, sau khi bị danh thϊếp của nhà hàng riêng kia làm cho khϊếp sợ, liền yên lặng đến phòng ăn, chuẩn bị bàn bạc về bữa tiệc chào đón người mới.
Lúc này, ở một nơi khác.
Trữ Sơn vẫn chưa từ bỏ ý định liền đến chỗ làm việc của Lăng Sâm Viễn, vừa lúc cùng anh ăn cơm trưa.
Lăng Sâm Viễn nhìn thấy ông lập tức mất hứng, nhưng so với Trữ Lễ Hàn vẫn có chút tôn trọng hơn.
Lăng Sâm Viễn đưa Trữ Sơn đến căng tin của nhân viên.
Trữ Sơn cảm thán nói: "Ăn ở chỗ này, ủy khuất cho con rồi..."
Lăng Sâm Viễn: "Chỗ này thì có gì mà ủy khuất? Năm đó tôi và mẹ ở nước ngoài, thời điểm khó khăn nhất đã từng phải ăn bánh mì thừa."
Đáy lòng Trữ Sơn run lên.
Trước đây, Lăng Sâm Viễn chưa từng nói qua với ông về những chuyện này.
Trong tâm Trữ Sơn nhất thời vì đứa con trai thứ hai mà rơi nước mắt, thầm nghĩ, nếu đã như vậy ông càng không thể đứng nhìn anh đi vào ngõ cụt được.
"Hôm nay ta tới, là muốn nói với con về chuyện của Úc Tưởng."
Trữ Sơn theo cách cũ, mở ghi âm cho Lăng Sâm Viễn nghe.
Lăng Sâm Viễn: "..."
Nói như thế nào a?
Ngoài dự đoán sao? Hình như cũng không hẳn.
"Con vẫn chưa biết anh trai con là người như thế nào đâu, ta hy vọng con đừng cố đối đầu với nó. Buông tay đi, vì một người phụ nữ như vậy không đáng..."
Lăng Sâm Viễn ấn chiếc bật lửa trên tay, giọng nói lạnh lùng: "Ồ, năm đó cha của ngài cũng khuyên ngài rời khỏi mẹ tôi như vậy sao?"
Trữ Sơn nghẹn ngào.
"Chuyện đó không giống..." Ông thều thào nói.
"Nghe thấy tôi ăn bánh mì thừa của người khác, ông cảm thấy thế nào?" Lăng Sâm Viễn hỏi.
"Ta rất đau lòng, rất xót xa..."
Lăng Sâm Viễn: "Vậy ông đau lòng thêm một chút nữa đi, 70 triệu, tôi cùng người mẹ đã mất của mình cũng không bằng một Trữ Lễ Hàn sao? Không khác đem đuổi ăn mày là mấy nhỉ. Lần trước bị trúng độc, không phải ông hỏi tôi rời khỏi phòng bệnh đi đâu sao? Tôi đi thăm Úc Tưởng. Ngày đó, anh trai tặng cô ấy viên ngọc lục bảo giá trị liên thành. Tôi không giống, tôi không có tiền, chỉ có thể tặng cô ấy một chiếc đồng hồ. Ông muốn tôi năm lần bảy lượt trước mặt anh ta bại lộ dáng vẻ một kẻ đáng thương, một tên nghèo túng, một cái lỗi lầm của ông sao?"
Giọng nói của Lăng Sâm Viễn ngày càng cao, thậm chí không kềm chế được cảm xúc mà thô bạo ném xuống chiếc bật lửa trong tay.
Trong chốc lát, Trữ Sơn như bị chạm vào tử huyệt.
Lăng Sâm Viễn nghèo túng, chỉ có thể trách ông vô năng.
Còn có, mẹ của Lăng Sâm Viễn, người phụ nữ ông yêu nhất cũng đã chết...
Lăng Sâm Viễn sao có thể là một sai lầm?
Trữ Sơn quyết tâm: "Vậy con muốn ta làm thế nào?"
Lăng Sâm Viễn: "Tôi muốn giá trị của mình cao hơn người anh trai kia một chút, cho dù chỉ là một tệ cũng phải hơn."
Nội tâm Trữ Sơn đáp, một tệ sao, cũng không đến mức túng quẫn như vậy chứ a.
Bất quá, Lăng Sâm Viễn nói như vậy, Trữ Sơn càng cảm thấy đau lòng.
Ông đứng dậy, nói: "Ta biết rồi... Ta sẽ làm theo lời con."
Trữ Sơn sau khi đi đến cửa lớn mới bỗng dưng nhớ tới... Không đúng... Tại sao, Lăng Sâm Viễn nghe xong đoạn ghi âm kia cũng không tức giận?
Vấn đề ở đây vốn không phải là giá tiền của ai cao hơn ai mà!
Rõ ràng vấn đề chính là, Úc Tưởng không hề luyến tiếc bọn họ mà đòi tiền ông, hơn nữa là công phu sư tử ngoạm a!
Trái tim Trữ Sơn nhanh chóng chìm xuống đáy vực, trong lòng vừa tức vừa gấp, đứng dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời dường như có chút không vững.
Không thể kéo dài được nữa...
Úc Tưởng này, quá cao tay!
Xem tình hình này... Hai đứa con trai của ông chắc chắn không chịu buông tay! Chỉ có khiến Úc Tưởng rời đi mới là biện pháp tốt nhất... Cô còn ở đây ngày nào, Trữ gia sẽ không được bình yên ngày đó.
Lúc này Trữ Sơn vẫn chưa biết... Úc Tưởng còn có viễn cảnh "cầm tù cưỡng ép yêu" vẫn chưa lên sóng.
Cô có thể chạy.
Bọn họ cũng có thể bắt a.
Đến cuối cùng, vấn đề đâu lại vào đấy, vẫn không thể giải quyết.*
(Chỗ này nguyên văn convert là "đến cùng còn là cùng Úc Tưởng tiếp xúc đánh ít", Ding không biết edit sao cho trơn tru nên chém gió đại luôn!:> hi hi)Ban đầu Trữ Sơn định lên kế hoạch đưa Úc Tưởng vào tù, nhưng sau khi nói chuyện cùng Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn, ông lại phát hiện hai đứa con trai vốn thông minh, đầy năng lực của mình đều đang chìm đắm vào tình yêu với Úc Tưởng đến mức hết thuốc chữa.
Trữ Sơn nặng nề thở dài, lòng đau như bị cắt da cắt thịt, nghiến răng nói với đầu dây bên kia cuộc gọi: "Cậu đi chuẩn bị hợp đồng tặng..."
Bên này, Úc Tưởng sau khi ăn uống no đủ, nấc một cái.
Di động vang lên, là tin nhắn mới từ Lăng Sâm Viễn: "Trong lòng Úc tiểu thư, tôi chỉ đáng gia 70 triệu sao?"
Hệ thống: [Cô xong rồi.]
Úc Tưởng không thèm để ý, nói với hệ thống: Không phải 70 triệu thì bao nhiêu a? Nhiều hơn nữa, tôi sợ sẽ bị bắt vào tù mất.
Hệ thống: [...]
Vẫn là nó đã đánh giá quá cao lương tâm của cô rồi.