Chương 15: Đời sống cá nhân của Úc Tưởng

Úc Tưởng nhỏ bé đáng thương, đầy bất lực ôm chặt túi Hermes trong ngực.

Trữ Lễ Hàn thu toàn bộ dáng vẻ này vào mắt, có chút buồn cười.

Không phải tức cười.

Mà bị chọc cười.

Cô mở miệng ra nói toàn lời to gan lớn mật, thực chất vẫn non nớt, yếu ớt như vậy.

Sau đó, anh nghe Úc Tưởng nhẹ nhàng lên tiếng: "Đừng đập nát đĩa của tôi được không..."

Giọng nói điềm đạm, đáng yêu, thật khiến người khác khí huyết sôi trào.

Úc Tưởng: "Cái này rất đắt."

Trữ Lễ Hàn nhìn lướt qua túi trong ngực cô: "Tôi để thư ký Vương đi chọn quà, anh ta liền chọn cái này?"

Úc Tưởng: "Còn có một cái túi nữa. Cũng không được đập a." Cô bổ sung.

Trữ Lễ Hàn đưa tay chỉ: "Nhìn thấy bên kia không? Trong đó bán đều là đồ đắt tiền... Hỏng rồi, lại cho cô đi chọn cái khác."

Úc Tưởng:...

Úc Tưởng: Anh ta không phải là muốn đập thật chứ?

Hệ thống sắc mặt lãnh khốc đáp một tiếng: [Tôi không biết. Cái gì cũng không biết.]

Trong nháy mắt, tư tưởng của Úc Tưởng đã thay đổi nhanh chóng.

Nếu không thể cự tuyệt, vậy thì làm theo anh ta đi! Nếu không thể phản kháng, vậy liền nằm ngửa ra a!

Úc Tưởng đặt tay lên đùi Trữ Lễ Hàn.

Trữ Lễ Hàn khẽ nheo mắt.

Anh kỳ thực rất không thích động tác thân mật này, dù trước đây từng xảy ra chuyện ở khách sạn đi nữa, bắp đùi nhất thời bị kéo căng.

Vào lúc Úc Tưởng còn đang nghĩ, lát nữa sẽ xé áo sơ mi anh, sau đó lại kéo đứt khóa quần của anh nhưng hình như chất lượng quần áo hơi tốt, có khi nào xé không ra không a?

"Cô muốn làm gì?" Ngoài xe truyền đến tiếng gầm của vệ sĩ.

Úc Tưởng trong nháy mắt như tên trộm bị bắt quả tang, nhanh chóng rụt tay về, thu người lại.

Trữ Lễ Hàn liếc qua liền thấy mặt cô đã đỏ đến tận mang tai.

Bên ngoài lại vang lên một giọng nói mềm mại: "Anh đẹp trai, có thể chụp một tấm hình được không? Em không có ý gì đâu, chỉ đăng lên mạng xã hội một chút... Em trước giờ chưa từng gặp qua chiếc xe nào xịn như vậy a?"

Úc Tưởng trong lòng bỗng dưng có giác ngộ!

Cô đưa điện thoại lên: "Tôi cũng muốn chụp!"

Xem anh có sợ không! Vạn nhất tôi đem ảnh phát tán! Vậy chẳng phải thanh danh của anh sẽ bị hủy hoại sao? Mua ha ha ha!

Trữ Lễ Hàn liếc xéo cô, ánh mắt lãnh đạm hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Anh quay đầu, di chuyển ngón tay ra khỏi ổ khóa, cố ý đối nghịch cô mà hạ cửa kính xuống.

Toàn thân Úc Tưởng lập tức căng cứng.

Cô không muốn bị nhìn thấy đâu a!

Để mấy cái võng hồng kia chụp được cô rồi đăng lên mạng thì sẽ rất phiền phức đó có biết không hả!

Úc Tưởng không chút nghĩ ngợi ngồi thụp xuống, liền bị một lực kéo lại. Xem xét một chút mới phát hiện là dây an toàn, bị ghì như vậy cô căn bản không thể ngồi xổm xuống được.

Không thể làm gì khác, cô đành phải nghiêng sang một bên, đâm thẳng vào l*иg ngực của Trữ Lễ Hàn, cũng vừa tránh được ánh mắt của võng hồng quét qua.

Trữ Lễ Hàn sắc mặt biến hóa đến vi diệu, cơ đùi nhanh chóng lại căng cứng.

"Xin, xin chào." Võng hồng sau khi nhìn thấy Trữ Lễ Hàn, bất giác cà lăm.

Cô ta chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt của Trữ Lễ Hàn, phía dưới đều không thấy được.

Đương nhiên, sẽ không nhìn thấy Úc Tưởng.

Trữ Lễ Hàn nhìn cũng không nhìn, lãnh đạm nói: "Đuổi người này ra ngoài."

Vệ sĩ lập tức đáp một tiếng sau đó làm động tác "mời" với cô ta.

"Vương Lịch." Giọng Trữ Lễ Hàn trầm thấp.

Thư ký Vương bên ngoài xe đáp lời.

"Lái xe."

"Vâng."

Thư ký Vương ngồi vào ghế lái, nhịn không được thầm đánh giá Úc Tưởng.

Anh không hiểu.

Trữ đại thiếu tại sao lại đặc biệt đến gặp cô chứ? Còn có, đây là muốn đưa cô đi đâu vậy?

Võng hồng bên ngoài vẫn còn đang mắng: "Ôi, tôi chỉ chụp một tấm ảnh thôi, có cần phải gay gắt như vậy không? Có tiền thì hay lắm à?"

Giọng cô ta xa dần, rất nhanh đã có người tiến lên giữ lại.

"Đừng nói nữa, vừa rồi người phụ trách đã nhận ra xe là của ai rồi." Người bên cạnh khuyên nhủ.

"Xe của ai?"

"Trữ Lễ Hàn."

"Trữ... Trữ đại thiếu?" Võng hồng nhất thời trừng mắt.

"Vậy người phụ nữ bên cạnh là ai?" Có người nóng lòng nói xen vào.

Võng hồng lắc đầu nói: "Tôi không nhìn thấy người phụ nữ nào cả a?"

"Vậy sao? Phải không? Lúc họ đi ra, tôi nhìn thấy vệ sĩ che chắn cho một người, cảm giác hình như là phụ nữ a..."

Trong hội trường.

Thẩm tổng cùng người đại diện của Tưởng Hi, Triệu Sướng vẫn đang nói chuyện.

"...Đại khái ý tôi chính là như vậy, anh nghe hiểu chưa?"

Lúc này, anh ta mới cảm thấy khát nước, thầm mắng, con mẹ nó thật phiền phức! Nếu Ngư Ngư kia liên hệ với anh ta sớm một chút thì anh ta đâu có tốn nhiều tinh lực như vậy.

"Tôi đi lấy nước đã." Triệu Sướng vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt băng lãnh, thậm chí có chút hung ác của Thẩm tổng đang nhìn mình chằm chằm.

Rất giống như đang nhìn thấy một tên giết người cướp của, người giành mất chén cơm hay kẻ thù giết cha vậy.

Triệu Sướng:?

Thẩm tổng nghiến răng nghiến lợi: "Muốn Úc Tưởng hợp tác với các người để mua bán hình tượng sao? Trước đây fan của các người công kích cô ấy, chỉ như vậy liền bỏ qua?... Đánh rắm cái con mẹ anh! Cút ngay cho tôi! Công ty các người là gì? Được, không cần nói, tôi sẽ liên hệ trực tiếp với nền tảng, gửi đơn khiếu nại từ luật sư cho các người!"

Triệu Sướng trợn tròn mắt. Này, sao lại kích động như vậy a?

Úc Tưởng chính là Ngư Ngư phải không?

Cô ấy là mẹ anh sao?

Chỉ là nghĩ đến dung mạo của Úc Tưởng, Triệu Sướng liền hiểu thành ý khác.

Anh ta điều chỉnh lại sắc mặt nói: "Ai không biết đâm đơn kiện? Anh cho là sẽ dọa được tôi sao?"

Hai năm nay, minh tinh đều xem đơn kiện như giấy vệ sinh, sớm đã không còn để vào trong mắt.

Thẩm tổng chỉ thẳng vào mặt anh ta mắng: "Anh nên cầu cho chúng tôi sẽ không thật sự gửi đơn đi!"

Đùa chắc!

Giờ khắc này bảo vệ cho Úc Tưởng có tốt hay không sẽ quyết định hình tượng của anh như thế nào trong mắt Trữ đại thiếu, còn có Lăng Sâm Viễn, à còn Hà Vân Trác nữa.

Thẩm tống mắng người xong, xoay người rời đi.

Editor: Ding Ding

Nguồn truyenhdt.com: annieannie17398

Triệu Sướng nổi giận đùng đùng, đen mặt đi ra ngoài, miệng hùng hùng hổ hổ: "Công ty này đều là người ngu à? Đôi bên cùng có lợi không tốt sao? Muốn con mẹ nó cá chết lưới rách mới chịu hả?"

Một màn qua đi, anh ta mới phát hiện ánh mắt mọi người đều đang hướng ra ngoài.

"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Triệu Sướng tùy tiện kéo một người lại hỏi.

"Hình như nhìn thấy Trữ Lễ Hàn." Có người nói.

Triệu Sướng sửng sốt một lúc, anh ta đương nhiên có nghe qua đại danh này, bất quá người này anh ta căn bản với không tới.

Anh ta nhanh chóng quay đầu đi tìm Tưởng Hi.

Phải cùng cô mắng Úc Tưởng và ông chủ của Úc Tưởng một trận mới được! Mẹ nó chứ!

Còn bên kia, Thẩm tổng đã hoa mắt chóng mặt đến nơi.

Bởi vì anh phát hiện... Không nhìn thấy Úc Tưởng nữa.

Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi.

Chuông điện thoại vang lên một hồi, nhanh chóng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Đầu Úc Tưởng vẫn còn đang chôn dưới đùi Trữ Lễ Hàn. Cô vừa định nâng người lên tìm điện thoại đã bị Trữ Lễ Hàn đè xuống. Bàn tay đàn ông to lớn ép xuống gáy cứ như vậy ghì đầu cô vào gối anh.

Lực đạo không nặng cũng không nhẹ, đủ để cô không ngẩng lên được, cũng không cúi xuống được.

Úc Tưởng:?

Úc Tưởng:???

Úc Tưởng: Anh ta quả thật không phải người tốt a!

Hệ thống: [Chuyện này không phải 1 triệu độc giả đều biết rồi sao?]

Úc Tưởng: "..."

Bất quá chuyện nằm ngửa sai vặt trước giờ không ai giỏi hơn cô a!

Úc Tưởng: "Tôi lấy di động không tới. Trữ thiếu không muốn buông tôi ra vậy nghe giúp tôi cũng được."

Thư ký Vương ở ghế lái thầm nói, không phải chỉ nghe điện thoại thôi sao?

Có cần anh giúp không...

Thư ký Vương đạp phanh xe, quay đầu lại liền nhìn thấy Trữ Lễ Hàn và Úc Tưởng đang trong tư thế vô cùng kỳ quái, vô cùng mờ ám.

Anh đành xoay người lại, lặng lẽ nổ máy, đạp chân ga.

Trữ Lễ Hàn cúi người xuống, chậm rãi nhặt chiếc điện thoại lên, màn hình nhấp nháy báo cuộc gọi đến.

"Máy rút tiền vô tình."

Trữ Lễ Hàn:?

Trữ Lễ Hàn: "Máy rút tiền vô tình là ai?"

"Ông chủ của tôi." Úc Tưởng nói.

Trữ Lễ Hàn lúc này mới nhấn xuống nút trả lời.

"Ôi, ôi! Cô làm tôi sợ chết khiếp, cuối cùng cũng nghe điện thoại rồi! Cô đang ở đâu vậy? Có phải Hi Hi Tử kia làm khó cô không?" Giọng nói của Thẩm tổng vang lên bên kia đầu dây.

Sau đó, anh ta chỉ nghe một giọng nam vang lên: "Hi Hi Tử là ai?"

Thẩm tổng giật nảy mình, đây con mẹ nó là ai vậy!?

Úc Tưởng: "Đi cùng."

Thẩm tổng chỉ có thể nghe giọng cô vang lên rất nhỏ ở xa xa. Rõ ràng điện thoại không ở trong tay cô a.

Còn người nghe máy... Thẩm tổng cảm thấy giọng nói nghe hơi quen tai, nhưng lại nhất thời không nhận ra được.

"Cô ấy ở trên xe tôi." Trữ Lễ Hàn lên tiếng.

Xe?

Thẩm tổng phản ứng ngay lập tức.

Vừa rồi mọi người bàn tán bên ngoài có một chiếc Maybach!

Không phải là chiếc xe đó chứ?

"Nếu có việc gấp thì nói trước đi, bây giờ cô ấy không quay về được."

"A a được, được..." Thẩm tổng không dám làm khó a. May mắn hoạt động hôm nay không có giải thưởng nào của Úc Tưởng, anh cũng không cần phải lo lắng.

Trữ Lễ Hàn vừa cúp điện thoại thì xe cùng vừa dừng lại.

Anh nhanh chóng thả lỏng lực tay, Úc Tưởng vội vàng ngồi dậy, quay đầu nhìn, chỉ thấy xe đậu trước một tòa nhà.

Úc Tưởng:?

Úc Tưởng: Khá lắm! Chơi lớn vậy nha, đây là muốn nhốt tôi ở văn phòng của anh ta ngày đêm sênh ca sao?

Hệ thống nghẹn họng.

Hệ thống: [Có bản lĩnh thì cô đem lời này nói với Trữ Lễ Hàn đi.]

Úc Tưởng lý lẽ hùng hồn: Tôi không đấy.

Vệ sĩ bên ngoài kéo cửa ra.

Trữ Lễ Hàn: "Ở trong xe đợi."

Úc Tưởng: "Chờ đã, tôi phải đợi bao lâu?"

Thư ký Vương cười nói: "Cái này còn tùy thuộc vào Trữ thiếu họp bao lâu nữa."

Vậy mà lại tới họp?

Úc Tưởng: Còn nghiêm túc làm việc như vậy, chắc không rảnh cùng tôi làm chuyện người lớn như mấy tiểu thuyết bá đạo tổng tài rồi, thật hiếm a.

Hệ thống: [Dù sao cũng là nhân vật phản diện, anh ta chỉ phụ trách gây dựng sự nghiệp thôi, nam chính mới phụ trách yêu đương.]

Mắt nhìn thấy thư ký Vương định xuống xe, Úc Tưởng liền nói: "Khoan, anh vẫn là mang tôi đi cùng đi. Anh không đọc tin tức đứa trẻ mới hơn bảy tuổi bị nhốt trên xe vì quá nóng, hít thở không thông mà tử vong sao?"

Thư ký Vương không nhịn được mà cười một cái.

Úc tiểu thư này thật là nhiều ý tưởng.

Trữ Lễ Hàn cụp mắt nhìn cô: "Tôi mang theo vệ sĩ, mang theo thư ký, còn cô là gì?"

"Cô vợ nhỏ ngọt ngào a."

Thư ký Vương: "Khụ khụ khụ..."

Trữ Lễ Hàn: "..."

Anh hiện tại đã biết, hoặc là may miệng cô lại, hoặc là phải thu phục được cô, nếu không cô nhất định có thể lên trời.

Hù dọa cô, đều không có tác dụng.

Trữ Lễ Hàn: "Đi thôi."

Úc Tưởng lập tức xuống xe.

Nói thật, đối với người như Trữ Lễ Hàn mà nói, xe của anh không an toàn chút nào.

Nhân vật chính cũng vậy.

Trong nguyên tác, hai ba ngày đầu xe bọn họ sẽ bị đâm, có khi còn gặp phải thuốc nổ.

Dù sao thế giới của bọn họ chỉ toàn máu và máu.

Editor: Ding Ding

Nguồn truyenhdt.com: annieannie17398

Hệ thống không khỏi hỏi: [Bây giờ cô sợ chết rồi sao?]

Úc Tưởng: Chủ yếu muốn chết tử tế một chút, có lời một chút. Nếu là tự tôi chết vậy thì cũng tốt. Nhưng nếu bị ngạt thở chết, hoặc bị nhìn lầm thành Trữ Lễ Hàn đang ngồi trong xe rồi bị đâm chết, vậy thì quá lỗ.

Hệ thống:?

Được rồi, cô muốn nói gì cũng được.

Úc Tưởng: Chuyện lần trước tôi nói, anh suy nghĩ thế nào rồi?

Hệ thống: [...Chẳng thế nào cả.]

Úc Tưởng: Hôm nay tôi lại có ý tưởng mới rồi.

Hệ thống: [Ý tưởng gì?]

Loại dự cảm không tốt kia lại tới.

Úc Tưởng: Anh nhìn xem a, Trữ Lễ Hàn là trùm phản diện, địa vị, tiền tài và năng lực đều xuất sắc. Mà tôi lại biết trước kịch bản. Anh nói nếu như tôi dứt khoát liên minh với anh ta, đem nam chính, nữ chính, nam phụ, nữ phụ đều hại chết hết thì sẽ thế nào?

Hệ thống:!

Hệ thống: [Cô điên rồi!]

Nếu làm như vậy, không chỉ kịch bản bị sai lệch, mà cả thế giới này sẽ trực tiếp bị sụp đổ a.

Đến lúc đó bị trừng phạt ra sao... Nó thật sự không dám nghĩ.

Hệ thống: [Cô chớ làm loạn a. Nếu không đừng kết hôn với Trữ Lễ Hàn nữa, chỉ cần hướng đi của cốt truyện không thay đổi là được. Kỳ thật Trữ Lễ Hàn là người rất khó đối phó, cô cũng nhìn thấy rồi đó. Hơn nữa anh ta còn rất đa nghi. Hoặc cô chỉ cùng anh ta đơn giản ăn mấy bữa cơm, uống vài ly nước là được... Dù sao, còn chưa đến nửa kịch bản, cô đã chết rồi a!

Úc Tưởng: Không cần, tôi muốn cùng anh ta kết hôn. Muốn anh ta mười năm sau vẫn còn đau lòng vì tôi.

Hệ thống: [...?]

Cô đối với chuyện này rốt cuộc là có chấp niệm gì vậy?

Hệ thống dừng lại, đột nhiên giọng nói nó run lên: [Phát hiện nhân vật quan trọng.]

Lần này nó không dám giấu nữa, miễn cho tự mình hố mình.

Hệ thống: [Là Lăng Sâm Viễn và nữ chính Ninh Ninh.]

Lúc này, Úc Tưởng cùng Trữ Lễ Hàn vừa bước ra khỏi thang máy. Thư ký Vương đưa Úc Tưởng đến phòng đón khách. Trong đó vừa có nước uống vừa có quà vặt.

Úc Tưởng cảm thấy vô cùng tốt.

Hệ thống: [Cô không đi gặp Lăng Sâm Viễn sao?]

Úc Tưởng: Không đi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.

Đối phó với Trữ Lễ Hàn thật tốt sức a!

Hệ thống: [Để tôi nói cho cô biết bên kia đang xảy ra chuyện gì.]

Úc Tưởng không phản ứng.

Hệ thống chỉ có thể phối hợp hạ mình, ai bảo lúc nãy trong xe nó cười lớn quá làm gì.

Hệ thống: [Trữ Lễ Hàn đang rất mất hứng, cô chút nữa nhớ đừng chọc giận. Anh ta ở trong phòng họp nhìn thấy Trữ đổng mang theo Lăng Sâm Viễn, tình thế vô cùng khó xử. Trữ đổng có lẽ muốn chính thức giới thiệu Lăng Sâm Viễn với giới kinh doanh...]

Giọng nói của hệ thống đột ngột dừng lại.

Người tới "a" một tiếng sau đó hét lên: "Học tỷ!?"

Úc Tưởng lười biếng nhìn sang.

Đối phương là một cô gái trẻ, mắt hơi tròn, khóe miệng hơi cong lên, cho dù hiện tại không lộ ra biểu cảm gì nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy như đang cười vậy.

Cô ấy đang mặc bộ váy công sở trông không vừa vặn lắm, mặt mày thanh thuần.

... Là nữ chính Ninh Ninh.

Nguyên thân cùng nữ chính quả thật là học cùng một trường đại học.

Cho nên đoạn sau trong tiểu thuyết, lúc cô ấy phát hiện ra nữ pháo hôi thích Lăng Sâm Viễn liền tự ti, muốn rời khỏi anh ta.

Lăng Sâm Viễn đương nhiên là đem chuyện này tính hết lên người nữ pháo.

Úc Tưởng trong lòng tự nhủ, các người nói chuyện yêu đương thôi mà cũng chết nhiều người như vậy hả?

"Học tỷ sao lại ở chỗ này?" Ninh Nhinh đi đến trước mặt cô, hỏi.

Úc Tưởng: "Theo người khác đến."

Ninh Ninh vừa mở máy pha cà phê, vừa hỏi: "Là bạn trai sao?"

Úc Tưởng: "Không, là bạn giường."

Ninh Ninh lập tức đỏ mặt: "A, cái này, cái này..."

"Em pha xong rồi." Ninh Ninh nói xong nhanh chóng bưng mấy ly cà phê đi, không dám cùng cô nói chuyện nữa.

Hệ thông phục rồi.

Còn Úc Tưởng, lúc này lại nhớ tới một chuyện khác.

Kể từ khi cô gặp nữ chính, nếu không phải bị án oan thì là sắp chị án oan...

Úc Tưởng: Cô ấy mang cà phê đưa tới đâu?

Hệ thống: [Phòng họp, sao vậy?]

Đoạn này có viết trong nguyên tác, chỉ là Ninh Ninh sau khi bưng cà phê vào thì vô tình làm đổ, nước văng đầy người cấp trên.

Đối phương lập tức nổi giận tại chỗ.

Lăng Sâm Viễn không tiện ra mặt giúp cô ấy, chỉ có thể mắng cô ấy trước mặt vị cấp trên đó. Mà hôm sau, người đó lại nhảy lầu chết rồi.

Nhưng bây giờ nữ phụ pháo hôi là cô đã gia nhập hiện trường.

Cô sao có thể chịu oan thay nữ chính chứ?

Muốn cô nhận lỗi thay nữ chính sao?

Nhưng đó là... đỗ cà phê a!

Cô không phải nhân viên ở đây, cà phê cũng không phải do cô làm đổ.

Vậy chỉ có thể là...

Úc Tưởng: [Trong cà phê có độc.]

Hệ thống:?

Hệ thống: [Cô nói cái gì? Sao trong cà phê lại có độc?]

Nó vẫn chưa theo kịp nhịp điệu của Úc Tưởng.

Úc Tưởng bật máy cà phê lên, đẩy cốc về phía trước, cà phê nhanh chóng chảy vào.

Hệ thống: [Làm gì vậy?]

Úc Tưởng: Ninh Ninh đã vào phòng họp rồi sao?

Hệ thống: [Vào rồi.]

Úc Tưởng hỏi lại: Cà phê có bị đổ không?

Hệ thống: [Còn chưa, cô ấy đưa cốc đầu tiên cho Lăng Sâm Viễn rồi, anh ta chuẩn bị uống.]

Úc Tưởng: Uống chưa?

Hệ thống: [Uống rồi.]

Úc Tưởng: OK

Úc Tưởng đập nát ly cà phê trong tích tắc, sau đó nhấn chuông cứu hỏa trong phòng.

Toàn bộ tòa nhà lập tức náo động.

Hệ thống choáng váng.

Úc Tưởng ngồi đó, giống như cái gì cũng chưa làm, lại giống như cái gì cũng đã làm.

"Xảy ra chuyện gì?" Phòng họp bên kia cũng bị chấn động theo, "Chỗ nào bị cháy?"

Mọi người nhao nhao đẩy ghế đứng dậy, chỉ có Lăng Sâm Viễn ngồi tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.

Có người đẩy cửa phòng họp: "Hình như bên phòng trà có chuông báo cháy, Trữ đại thiếu, Trữ đổng, Lý đổng... Có muốn sơ tán không?"

"Trước tiên khống chế lửa." Trữ đổng trầm giọng nói.

"Anh nói phòng trà?" Trữ Lễ Hàn đột nhiên lên tiếng.

"Đúng vậy, Đại thiếu..."

Thư ký Vương biến sắc: "Úc tiểu thư?!"

Lăng Sâm Viễn nghe thấy cũng ngẩng đầu lên.

Úc Tưởng? Úc Tưởng?

Ninh Ninh sững sờ lên tiếng: "Chỗ của học tỷ xảy ra chuyện sao?"

Cô lắc đầu một cái, ly cà phê còn lại trong tay liền đổ, rơi trúng vị cấp trên, ông ta liền tức giận chửi ầm lên.

Lăng Sâm Viễn sắc mặt lạnh lẽo, nhưng cảm giác choáng váng nhanh chóng lan tỏa.

Trữ Lễ Hàn không chớp mắt đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài, đi thẳng đến phòng trà.

Editor: Ding Ding

Nguồn truyenhdt.com: annieannie17398

Bên trong cánh cửa, Úc Tưởng nhận nước ấm từ một trợ lý, uống một ngụm.

Trữ Lễ Hàn bước vào: "Xảy ra chuyện gì?"

Úc Tưởng chỉ chỉ mảnh ly vỡ: "Không có gì, tôi uống cà phê sau đó bị choáng váng, gọi người không được chỉ có thể nhấn chuông báo động."

"Choáng váng?"

"Ừ. Có thể là tôi bị dị ứng với nhãn hiệu này."

Thư ký Vương không nhịn được xen vào: "Hay là vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra một chút đi."

Lỡ như thật sự mang thai thì sao?

Phôi thai còn chưa được hai tháng cứ như vậy bị bóp chết?

Trữ Lễ Hàn dừng lại, thản nhiên nói: "Vương Lịch, cho cô ấy số điện thoai."

Thư ký Vương sửng sốt, sau đó nhanh chóng đưa số của mình cho Úc Tưởng.

Anh mơ hồ hiểu được ý tứ của Trữ Lễ Hàn, lại vội nói: "Có muốn tôi thiết nhập số khẩn cấp không?"

Bên này vừa mới nói xong.

Bên kia lại vang lên tiếng ồn ào.

"Nhanh! Gọi cấp cứu!" Có người hét.

Trữ Lễ Hàn quay đầu sang, nhìn thây Trữ đổng hốt hoảng đỡ Lăng Sâm Viễn sắc mặt tái nhợt, khó coi đi ra.

Vừa lúc đó, có nhân viên tới định quét dọn đống ly vỡ.

Trữ Lễ Hàn trầm giọng lên tiếng: "Tất cả không được động vào, nhanh chóng phong tỏa chỗ này và phòng hội nghị lại, sau đó báo cảnh sát, nghi ngờ có người hạ độc."

Nhân viên sợ đến choáng váng.

Hệ thống cũng choáng váng.

Hệ thống: [Vậy mà thật sự hạ độc? Sao cô biết vậy?!]

Úc Tưởng: Đoán.

Hệ thống: [Cô quậy như vậy... Người bưng cà phê lên là nữ chính... Đến lúc đó mọi người đều sẽ nghi ngờ cô ấy. Cô...!]

Úc Tưởng: Chuyện này liên quan gì đến tôi?

Hệ thống: [Cô đem hiềm nghi của mình rửa sạch... Còn nữ chính phải làm sao bây giờ?]

Úc Tưởng đợi ở phòng trà lâu nhất. Nếu như nhóm người của Trữ Lễ Hàn bị đầu độc, vậy cái nồi này cô cõng là thích hợp nhất a.

Nhưng mà Úc Tưởng không chịu đựng được nữa.

Hệ thống bối rối: [Không. Không. Kịch bản không có cái đoạn này... Sao lại thế này...]

Úc Tưởng đoán, thế giới này có lẽ đã tự thay đổi.

Tuyến kịch bản sẽ không ngừng tạo cơ hội, để cô có cơ hội làm đúng nhiệm vụ của một công cụ, thúc đẩy nam chính và nữ chính đến với nhau.

Úc Tưởng sẽ không nói chuyện này với hệ thống.

Cái hệ thống này quá tay mơ, nếu biết rồi còn phải dối trên lừa dưới, sớm muộn cũng bại lộ. Củi kiếm ba năm không thể đốt một giờ. Cô ở thế giới này vui vẻ làm cá mặn, mà anh ta cũng không bị tính là phản bội a.

Lúc này, giọng nói của Trữ Lễ Hàn vang lên.

Anh hỏi: "Đi được không?"

Úc Tưởng: "Anh bế tôi sao?"

Thư ký Vương ho nhẹ một cái: "Nếu không để tôi..."

Cho.

Chữ sau còn chưa kịp nói hết, Trữ Lễ Hàn đã xoay người bế Úc Tưởng lên.

Toàn bộ nhân viên nhất thời đều ngây dại, so với vừa rồi mơ hồ nhìn thấy Lăng Sâm Viễn bị trúng độc còn khiếp sợ hơn nhiều.

Trữ Lễ Hàn không quan tâm ánh nhìn của mọi người, trực tiếp ôm Úc Tưởng lên xe, thư ký Vương cũng nhanh chóng đạp ga xông tới bệnh viện.

Đến nơi.

"Ngại quá, Trữ đổng đã bao hết bốn tầng, bác sĩ hiện tại đều ở bên đó. Nếu không tôi đưa ngài qua đó nhé?" Y tá cà lăm hỏi.

Úc Tưởng: "..."

Không hổ là lão bá tổng trong truyện bá đạo tổng tài.

Lăng Sâm Viễn bị trúng độc một cái liền bao hết mấy tầng lầu, toàn bộ bác sĩ đều gọi tới.

Trong nguyên tác, sau này khi Ninh Ninh bị bệnh, Lăng Sâm Viễn còn yêu cầu cả bệnh viện này chỉ phục vụ mình cô ấy.

Úc Tưởng hơi ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt băng lãnh của Trữ Lễ Hàn.

Trữ Lễ Hàn: "Bệnh viện công top ba gần đây nhất cách đây bao xa?"

Anh đương nhiên có thể ở đây, cường ngạnh đòi phục vụ từ bệnh viện, nhưng dù sau ở bên ngoài, họ vẫn là cha con ruột thịt.

Cha con đối chọi, người phía dưới sẽ không biết phải làm thế nào. Anh có thể dày vò Lăng Sâm Viễn đến chết, nhưng đồng thời cũng dày vò Úc Tưởng đến chết.

Nếu như là độc chí mạng, nếu chậm trễ là gây chết người.

Nhưng là, trước mắt anh không muốn Úc Tưởng chết.

Úc Tưởng lúc này đang nói chuyện phiếm cùng hệ thống: Tôi là lần đầu nhìn thấy bệnh viện top ba trong truyện tồn tại.

Hệ thống: [Ai nói không đâu?]

Trữ Lễ Hàn hằng năm quyên góp rất nhiều dụng cụ y tế cho bệnh viện.

Bệnh viện cũng hợp tác với công ty con do anh đứng tên, mua thuốc, thiết bị tiên tiến,... của anh.

Trữ Lễ Hàn vừa tới, giám đốc bệnh viện đã ra ngoài đón.

Suy cho cùng vẫn không thể hoành tráng như bệnh viện tư nhân kia, tất cả bác sĩ chỉ phục vụ được cho một người.

Dù Úc Tưởng có cao quý đến đâu, đến đây vẫn chỉ có một bác sĩ và vài y tá đến xử lý cấp cứu.

Trữ Lễ Hàn bên ngoài, nhỏ giọng nói chuyện với trưởng khoa, ánh mắt vô tình nhìn vào bên trong cửa, lúc này Úc Tưởng đang tựa người vào ghế, vô cùng ngoan ngoãn.

Cô sợ bác sĩ hơn anh a.

Rất nhanh đã có kết quả kiểm tra.

Cảnh sát cũng vừa lúc liên hệ đến.

"Là cây dương địa hoàng, chủ yếu bôi lên ly và thìa cà phê, chỉ cần khuấy lên thuốc sẽ nhanh chóng hòa tan. Người bình thường sau khi ăn phải sẽ có triệu chứng nôn mửa, đau bụng, nhịp tim hỗn loạn, cuối cùng tim ngừng đập mà chết. Những người khác không có việc gì, chỉ có tình hình Lăng tiên sinh có chút nghiêm trọng."

Trữ Lễ Hàn đưa điện thoại cho thư ký Vương tiếp, sau đó đi tới cửa phòng bệnh: "Cô ấy sao rồi?"

"Không có việc gì, trong miệng còn lưu lại một chút độc của cây dương địa hoàng. Liều lượng rất ít, sẽ không có ảnh hưởng gì."

"Ừ, cảm ơn."

Bên kia hệ thống đang chất vất Úc Tưởng: [Có phải cô đợi Lăng Sâm Viễn uống xong một ngụm rồi mới nhấn chuông không?]

Cà phê là Ninh Ninh pha, Lăng Sâm Viễn không chút nghi ngờ nào liền uống.

Thuốc được bôi lên ly và thìa, phần lớn đều đã bị khuấy vào trong cà phê.

Hệ thống muốn bất tỉnh.

Điểm quan trọng bây giờ không phải Úc Tưởng có đóng tốt vai yêu thầm Lăng Sâm Viễn hay không, mà là nếu để cô náo như vậy, sớm muộn bọn họ cũng sẽ chết hết a.

Úc Tưởng vô tội: Tôi không có.

Trữ Lễ Hàn có có việc bận, anh để thư ký Vương sắp xếp cho Úc Tưởng ở lại bệnh viện ba ngày, nếu sau đó không có vấn đề gì sẽ xuất viện.

Sau đó anh rời đi.

Úc Tưởng cứ như vậy vui vẻ xin nghỉ ba ngày.

Thư ký Vương sợ Thẩm tổng không đồng ý còn cố ý tự mình gọi điện thoại tới.

Bên kia Thẩm tổng nghĩ mãi vẫn không thông, tại sao vừa mới sáng còn trên xe Trữ thiếu, buổi chiều đã vào bệnh viện vậy...

Lúc nghe thấy giọng nói của thư ký Vương, Thẩm tổng không chỉ cho ba ngày nghỉ.

"Nghỉ năm ngày đi! Tiền lương vẫn trả!"

Sau đó thì cúp điện thoại.

Liêu Giai Phỉ nhanh chóng cầm điện thoại tới.

"Anh có muốn nhìn một chút không..."

Thẩm tổng: "Cái gì?"

Liêu Giai Phỉ: "Anh xem một chút là biết. Úc Tưởng bây giờ ở đâu? Tại sao lại không cùng anh trở về? Cô ấy hẳn là tự mình đi xem một chút rồi."

Thẩm tổng nghe vậy thì cúi đầu xem xét.

<>

[Tôi vẫn còn đang nghi ngờ liệu nhà cô ta có thật là có tiền hay không.

Vậy mà hôm trao giải, đích thân cô ta thừa nhận mình mang thai đứa con của tên cuồng sát nhân. Còn chuẩn bị cho con mình nhận cha dượng. Hi Hi Tử không cần phải xin lỗi một người như vậy.

Ngư Ngư này căn bản ranh giới đạo đức cuối cùng cũng không có.

Hi Hi Tử phát hiện sự thật còn bị ông chủ cô ta dọa thưa kiện, làm cho đẹp mặt!

Nói ra điều này là hy vọng cánh đàn ông rửa mắt cho kỹ, đừng để mắc lừa cô ta!]

[Loại phụ nữ không có lòng tự trọng này... Ai thèm để ý?]

[Đúng là rất đẹp, nhưng chỉ có thể làm tình nhân, không thể cưới làm vợ a.]

[Ở thôn chúng tôi, loại như thế này sẽ không gả được.]

Thẩm tổng đọc đến đây, cảm thấy huyết áp đã dâng cao ba trượng.

Phía dưới đương nhiên cũng có vài người không tin.

[Cứ để cho đám người kia đánh rắm đi, cô ấy có thể tới buổi tiệc của Kim gia nhất định không tầm thường.]

[Đánh rắm cái gì? Hôm nay tôi găp phải ở bệnh viện đã tiện tay chụp. Chính là cô ta phải không? Người đàn ông ôm cô ta hẳn là tên bạch kiểm nào đó đi? Tôi nghi ngờ đời sống sinh hoạt của cô ta rất loạn a.]

Thẩm tổng tập trung nhìn vào.

Trong tấm ảnh, Úc Tưởng bị chụp ngay mặt nhưng người đàn ông chỉ chụp được phần lưng.

Mà cái bóng lưng này...

Mẹ nó!

Không phải là Trữ đại thiếu sao?!

Thẩm tổng lúc này không tức giận nữa, anh vừa mở thiệp mời vừa buồn cười.

A, các người muốn nói Trữ đại thiếu là tội phạm giết người? Còn cái hiệp sĩ đổ vỏ kia a?

Hơn hai giờ, Úc gia cũng có người nhìn thấy tấm thiệp mời.

Mà ở một nơi khác trong quán cà phê, Hà Vân Trác đợi đủ năm tiếng.

Anh ta chưa từng hạ thấp mình như vậy nhưng vẫn không đợi được Úc Tưởng.

Hà Vân Trác nghĩ không ra, thậm chí dần tự bế.

Úc Tưởng đã lầm vào hoàn cảnh như vậy còn có thể lựa chọn sao?

Chẳnglẽ anh ta đến một tên tội phạm giết người cũng không bằng???

- ------------

Ding Ding: Hic! Chương này hơn 5k chữ, gấp đôi mấy chương trước nên edit hơi lâu, mọi người thông cảm nha!