Chương 10: Hồi trẻ không hiểu chuyện

Trữ Lễ Hàn ấn ấn vào thái dương.

Số lần anh gặp Úc Tưởng quá ít, thử nhớ lại buổi tiệc tại khách sạn Hải Lệ kia... cô cùng Hà Vân Trác và đám người Hà Tử An có quen biết sao?

Không nghĩ chuyện này nữa.

Trữ Lễ Hàn phát hiện, nếu không có một đêm hỗn loạn kia, thì trong bữa tiệc ở khách sạn Hải Lệ, ấn tượng của anh về Úc Tưởng sẽ hoàn toàn mơ hồ.

Lấy đêm hôm đó làm ranh giới. Cái tên Úc Tưởng này bất giác từ từ mà trở nên nổi bật.

Vô cùng chói mắt.

Đợi nửa ngày không nghe Trữ Lễ Hàn lên tiếng, thư ký Vương có chút hoảng hốt, do dự lên tiếng: "Đại thiếu, vậy vẫn tiếp tục theo dõi sao?"

"Tiếp tục theo dõi."

Thư ký Vương đáp một tiếng, sau đó lại đổi đề tài: "Còn một chuyện nữa, đoạn video ở khách sạn Hải Lệ hôm đó đã bị xóa rất khó khôi phục lại. Chúng tôi nghi ngờ có một hacker chuyên nghiệp đã xâm nhập vào hệ thống của khách sạn, hiện vẫn đang điều tra..."

Trữ Lễ Hàn nghe vậy cũng không quá tức giận.

Lần này bị tính kế, trừ bỏ cái bất ngờ là Úc Tưởng ra, kỳ thực đối với anh cũng không có ảnh hưởng gì. Bây giờ, nôn nóng nhất chính là phía khách sạn Hải Lệ đang liều mạng muốn tìm ra ai là kẻ đứng sau, nếu không sẽ khó giải bỏ được hiềm nghi.

Trữ Lễ Hàn suy nghĩ một lúc, hồi tưởng lại sự việc hôm đó, từ việc tình nguyện làm thuốc giải đến đặt đồng hồ báo thức rời đi của Úc Tưởng... Mỗi một chuỗi hành động đều giống như đang cật lực giải quyết rắc rối cho anh vậy.

Đương nhiên, Trữ Lễ Hàn cũng không ngây thơ mà lập tức cho rằng hành động đó của cô là vì muốn tốt cho anh.

Lúc này, thư ký Vương ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục báo cáo công việc.

Trữ Lễ Hàn nói xen vào: "Đi chọn một món quà, gửi đến cho Úc Tưởng đi."

Thư ký Vương khựng lại.

A?

Tại sao chủ đề lại quay trở về Úc Tưởng rồi?

Anh đoán không ra suy nghĩ của Trữ Lễ Hàn, nhưng việc chọn quà thì thật sự không thành vấn đề.

Thư ký Vương đáp: "Dạ."

Một nơi khác, bên ngoài câu lạc bộ.

Có người thật sự lái xe đến mang hoa đi với giá giảm 30%. Người nhận hàng vui đến mức không ngậm được miệng. Suy cho cùng, hoa này chất lượng vô cùng tốt a! Tất cả đều là hoa hồng a! Giá rẻ lại như vậy a! Còn là một xe tải lớn a! Quá tiện nghi a!

Tâm tình Úc Tưởng cũng vô cùng tốt.

Tài khoản cằn cỗi của cô nhanh chóng tăng lên ba vạn tám.

Hà Vân Trác: "......"

Anh ta mua vào giá cao, cô bán ra giá năm tệ.

Thật sự là dám bán!

Úc Tưởng ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Không còn sớm nữa..."

Hà Vân Trác lên tiếng cực nhanh: "Tôi đưa cô về."

Anh ta hôm nay, từ trên người Úc Tưởng đã bị trả giá không ít, nếu còn không bắt được cô, để rơi vào tay Lăng Sâm Viễn, đây không phải bạch bạch cho người ta chế giễu sao?

Chuyện này sẽ khiến nửa đời còn lại của anh ta mỗi khi nghĩ tới thì không cách nào nhắm mắt được.

Úc Tưởng đáp ứng thật sảng khoái: "Được."

Hà Vân Trác nghe thấy câu trả lời này đáng lẽ phải cao hứng, bởi vì có thể đâm một nhát vào tim Lăng Sâm viễn. Nhưng nghĩ nghĩ một lát lại có chút không vui vẻ nổi.

Quá lãng phí thời gian!

Hà Vân Trác quyết định không tiếp tục nghĩ nữa, miễn cho tức đến sinh khí!

Anh ta ném chìa khóa cho người giữ xe, không lâu sau liền mang theo Úc Tưởng lên xe rời đi.

Đám phú nhị đại không có ai dám giữ người lại. Hôm nay ai cũng chịu kích thích đủ nhiều rồi, không muốn kéo dài thời gian nữa, tránh cho cục diện càng trở nên xấu hổ, không thể cứu vãn.

"Hà thiếu lần sau lại gặp a!"

"Hà thiếu đi thong thả!"

Mọi người tiễn Hà Vân Trác xong, lúc này mới quay lại nhìn Lăng Sâm Viễn.

"Anh Lăng và Úc tiểu thư quen nhau thế nào vậy?" Có người lớn mật hỏi.

Cái này, dù sao cũng phải làm rõ mối quan hệ, về sau mới biết phải đối xử với Úc Tưởng thế nào a.

"Trong một cuộc họp, cô ấy nhìn tôi chằm chằm rất lâu, sau đó liền nói thích tôi." Lăng Sâm Viễn thản nhiên nói.

Anh phát hiện cô thật giống một con ngựa hoang.

Có lúc, sẽ khiến người khác tức giận muốn chết. Cô ấy một mặt nói thích anh, một mặt lại đi trêu chọc người khác. Tính khí này rất giống một con ngựa hoang, có chút thú vị.

Lăng Sâm Viễn nói xong liền xoay người rời đi: "Tôi còn có việc, mọi người cứ tự nhiên."

Đám người phú nhị đại tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.

Lăng Sâm Viễn còn chưa nói rõ cảm giác của anh đối với Úc Tưởng là thế nào đâu? Kia là cô thích anh, còn anh thì sao a?

"Muốn nói với Hà thiếu một tiếng không?"

"Ai đi nói?"

"Cậu nói, cậu nói."

Editor: Ding Ding, truyenhdt.com: annieannie17398

Lúc này, trong xe Ferrari là một mảnh im lặng.

Chỉ có hệ thống không nhịn được hoang mang, hỏi Úc Tưởng: "Gã đàn ông này sao kỳ quái vậy? Rõ ràng cô khiến anh ta mất một số tiền lớn, còn mất luôn cả mặt mũi, vậy mà vẫn muốn đưa cô về nhà?"

Là Úc Tưởng có ma lực đặc thù nào sao?

Úc Tưởng: Tôi cũng thấy anh ta có bệnh.

Người bình thường bị làm cho mất mặt như vậy sớm đã nổi giận.

Hệ thống trầm mặc. Nó nhanh chóng đi tra tư liệu, sau đó liền hào hứng khoe khoan kết quả đã tìm được.

Hệ thống: "Có thể là "chi phí chìm"* đi a. Anh ta càng bị mất mặt, chịu càng nhiều thiệt thòi trước đám người kia, thì càng muốn giành cô về, rửa sạch nhục nhã."

(*Chi phí chìm là chi phí đã xảy ra và không thể thay đổi được bởi bất kỳ quyết định nào trong hiện tại và tương lai. – Nguồn: Wiki media)

**Chỗ này là khái niệm liên quan đến kinh doanh, mình không rành nên không dám chém nhiều. Mọi người có thể tra google thêm để rõ hơn nha!

Úc Tưởng:? Anh ta sẽ không khiến Hà thị bị phá sản chứ?

Hệ thống: "Sẽ không. Anh ta còn dựa vào kỹ thuật hack ưu tú và khả năng đàm phán xuất sắc của mình đưa Hà thị tiến lên một bước rất lớn."

Úc Tưởng:......

Thế giới này không có pháp luật sao? Dựa vào hack mà cũng được à?

Úc Tưởng: Phải rồi, anh có biết tại sao Hà Vân Trác lại tới tìm tôi không? Anh ta với bác cả của tôi có giao dịch gì à? Bán tôi lấy tiền sao?

Hệ thống: "Cái này không phải nên hỏi cô sao? Cốt truyện bị thay đổi là tại ai hả?"

Úc Tưởng:?

Hệ thống:?

Cả hai đều thông nhất im lặng.

Một lúc sau, hệ thống đã tìm được chút manh mối từ hồ sơ cốt truyện.

Hệ thống: "... Có chút không ổn."

Úc Tưởng: Sao vậy?. TruyenHD

Hệ thống: "Cô có biết tại sao Hà Vân Trác thích Ninh Nhạn đến như vậy mà vẫn không dám cầu hôn cô ta không?"

Vốn dĩ vấn đề của nam phụ và nữ phụ độc ác kia không được kể chi tiết lắm.

Nếu viết ra, tác giả chắc chắn sẽ bị độc giả chửi là viết lan man a.

Úc Tưởng trong lòng thầm nói, làm sao cô biết?

Hệ thống cũng không định đợi cô trả lời, nhanh chóng nói tiếp: "Không phải bởi vì Ninh Nhạn không thích anh ta. Ninh gia kém hơn Hà gia, cho nên nếu Hà gia ngõ lời, Ninh gia sẽ không cự tuyệt."

Úc Tưởng: Cho nên là?

Hệ thống: "Trong cốt truyện, ngày thứ hai sau bữa tiệc tại Kim gia, Hà Vân Trác có mời một vị Đổng tiểu thư ăn tối. Nửa tháng sau, họ đính hôn. Chỉ là mấy năm sau đó, Hà Vân Trác vẫn không cưới vị Đổng tiểu thư này. Nhưng mà cô ấy lại mang thai, cha đứa bé lại chính là cha của Hà Vân Trác a."

Úc Tưởng:???

Tin tức này có chút lớn!

Hệ thống có chút gian nan nói tiếp: "Hiện tại không biết chỗ nào phát sinh vấn đề, đổi thành Hà Vân Trác có hứng thú với cô, vị Đổng tiểu thư kia bị đổi thành cô."

Úc Tưởng:???

Úc Tưởng: Tôi có nên chửi tục một câu không?

Hệ thống: "Không nên."

Úc Tưởng không nói nên lời, than thở: Cảm giác xung quanh đều là phản diện a!

Cái truyện ma quỷ gì không biết! Không có nổi một người bình thường.

Hệ thống: "Cho nên nữ chính mới bị ngược đến chết đi sống lại đó!"

Bên này, Úc Tưởng đang cùng hệ thống nói chuyện phiếm, bên kia điện thoại của Hà Vân Trác đột nhiên rung lên. Bất quá vẫn còn đang lái xe, nên Hà Vân Trác không có lấy ra xem.

Hà Vân Trác đột nhiên mở miệng: "Tôi hẳn là nên cảm tạ Úc tiểu thư đã để tôi đưa về a?"

Úc Tưởng đem suy nghĩ kéo về: "Nếu anh một hai phải cảm tạ, vậy cũng không phải không được."

Hà Vân Trác: "... Tôi còn cho rằng Úc tiểu thư sẽ không đáp ứng."

Úc Tưởng: "Chủ yếu là nghĩ tới, nếu không về cùng anh, có khi nào lại bị đám thiếu gia kia trùm bao tải lại mà đánh không a."

Hà Vân Trác khóe miệng giật giật, vừa bực vừa buồn cười.

"Úc tiểu thư có thể yên tâm, họ sẽ không làm ra loại chuyện đó đâu."

Úc Tưởng quay đầu nhìn sang, cười một cái: "Vậy tôi yên tâm rồi."

Có thể tiếp tục lớn mật to gan mà làm cá mặn, không cần phải cho ai mặt mũi a.

Editor: Ding Ding, truyenhdt.com: annieannie17398

Hà Vân Trác bị nụ cười xán lạn của cô làm cho sửng sờ. Cảm thấy đây là cơ hội liền hạ thấp giọng, đem ý đồ của mình nói ra: "Úc tiểu thư cảm thấy tại sao hôm nay tôi lại mời cô đi chơi?"

Úc Tưởng: "A?"

Hà Vân Trác: "Thật ra cha của tôi thích cô, hy vọng tôi và cô có thể đến với nhau."

Bình thường những cô gái khác nghe thấy lời này liền không nhịn được mà cao hứng.

Dù sao thì lời này của Hà Vân Trác chính là đại biểu cho, người nhà của anh ta rất thích cô. Nếu người nhà đã có ý như vậy, muốn gả vào hào môn sẽ rất dễ dàng, cuộc sống hôn nhân cũng không tồi.

Nhưng trong suy nghĩ của Úc Tưởng, câu nói "cha của tôi rất thích cô" chính là ý trên mặt chữ phải không?

Đợi nửa ngày không thấy Úc Tưởng đáp lời, thậm chí trên mặt cô còn không có nét cười nào, nói gì đến thụ sủng nhược kinh.

Hà Vân Trác không thể lần nữa đưa ra nhận định, cô thật không giống với người khác, rất khó xơi a.

Anh ta bất đắc dĩ cười: "Chỉ là hình như Úc tiểu thư không thích tôi? Có thể nói cho tôi biết là tại sao không?"

Úc Tưởng không thể tiếp tục giả câm giả điếc nữa.

Ừ, anh đã hỏi tôi liền từ bi biên soạn cho anh một đoạn...

Úc Tưởng hơi nhíu mày: "Nói thật nha, xe hoa kia của Hà thiếu, tôi rất thích."

Khóe miệng Hà Vân Trác lại giật lên mấy cái, cô thích mà còn đi bán lấy tiền? Thật không nghĩ tới, thiên kim của Úc gia có thể nghèo đến mức này.

Úc Tưởng: "Hà thiếu gia cảnh tốt, tốt nghiệp đại học danh giá ở nước ngoài mới về, vóc người đẹp trai, bụng đầy chữ nghĩa... Quả thật là vạn dặm có một."

Hà Vân Trác nhíu mày. Thật hiếm khi nghe thấy một vài lời dễ chịu từ miệng Úc Tưởng, phải nói rằng tâm trạng của anh ta thực sự tốt lên một chút. Chỉ là nếu rút được kinh nghiệm từ Lăng Sâm Viễn, anh sẽ biết cô chưa từng nói ra lời nào tốt đẹp a.

"Vậy tại sao cô không thích tôi?" Hà Vân Trác hỏi.

Úc Tưởng: "Bởi vì tôi không thể."

"Tại sao không thể?"

Úc Tưởng thở dài, khuôn mặt xinh đẹp kia thật khiến người ta cảm thấy thương tiếc.

"Tôi lúc còn trẻ không hiểu chuyện, bị ma quỷ ám, bỏ đi, không nói nữa."

Hà Vân Trác rất nhanh đã đoán được.

Là lúc nhỏ chưa hiểu chuyện cùng người khác yêu đương sau đó có xảy ra quan hệ thân mật? Cho nên hiện tại cô cảm thấy thân thể mình không còn trong trắng nữa rồi tự ti sao?

Điểm này anh ta không cảm thấy có gì kỳ quái, chỉ là nhìn vẻ mặt non nớt giống như chưa trải qua sự đời kia của Úc Tưởng mới khiến anh ta kỳ quái.

Thế nhưng, Lăng Sâm Viễn có biết chuyện này không?

Editor: Ding Ding, truyenhdt.com: annieannie17398

Hà Vân Trác bày ra vẻ mặt tươi cười: "Không sao, ai cũng có lúc không hiểu chuyện. Tôi ở nước ngoài cũng từng có hai người bạn gái. Tôi và người nhà đều không có tư tưởng cổ hủ, sẽ không truy cứu chuyện quá khứ..."

Anh ta ngừng một chút, lại nói: "Lúc đầu khi người nhà nhắc tới chuyện này, tôi cũng có chút do dự. Nhưng sau này cùng Úc tiểu thư tiếp xúc, phát hiện Úc tiểu thư là người rất thú vị. Tôi hy vọng có thể cùng Úc tiểu thư tiến thêm bước nữa, cô thấy thế nào?"

Dám nói ra lời này, lương tâm anh không thấy đau sao?

Úc Tưởng chớp chớp mắt.

Hệ thống: "Xem ra cô không giải quyết nổi người này... Chi bằng tìm Trữ Lễ Hàn đi! Anh ta nhất định có thể giải quyết chuyện này!"

Úc Tưởng không phản ứng.

Xe ngừng lại ngoài cửa lớn của Úc gia, lúc này Úc Tưởng mới nâng mắt lên, có vài phần mong chờ hỏi: "Có thật không?"

Đôi mắt cô long lanh ngấn nước, thật sự làm động lòng người.

Hà Vân Trác: "Thật."

Anh ta cảm thấy mình làm rất tốt, rất khó có cô gái nào không động tâm a.

Úc Tưởng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Hà Vân Trác: "Kỳ thật khộng muốn gạt anh... Tôi đã nghĩ muốn tìm cha cho đứa nhỏ trong bụng này lâu rồi."

Hà Vân Trác:???

Hệ thống cả kinh chút nữa thì vỡ nát thành hai mảnh.

Hà Vân Trác miễn cưỡng tìm lại giọng nói của mình: "Cô nói cái gì?"

"Hà thiếu nghe không rõ sao? Vậy để tôi nói lại lần nữa."

"...Không cần." Hà Vân Trác trực tiếp ngắt lời, chờ khi nói ra đến miệng mới nhận ra thái độ mình có chút thất thố.

Anh ta nhìn chằm chằm Úc Tưởng, cố nén xuống cảm giác cả kinh và tức giận hỏi: "Mấy tháng?"

Úc Tưởng: "Anh tự mình xem?"

Hà Vân Trác cúi đầu nhìn thoáng qua. Bụng cô bằng phẳng, không hề nhô lên, nhiều nhất cũng không quá ba tháng. Nhất thời gân xanh bắt đầu nổi lên trên trán anh ta.

Đây là tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện?

Cái này còn không được mấy tháng...

Cô đây là mới không hiểu chuyện hồi đầu năm nay sao?!