Chương 9: Bán gấu trúc làm giàu

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Quái lạ, quái lạ.

Ngày thường khi không muốn thấy báo đen, nó liền mỗi ngày không lúc nào không xuất hiện, quả thực âm hồn không tan.

Mà khi cần tìm báo đen, sao lại không thấy bóng dáng nó đâu.

Quý Vô Tu ngửi khí vị trong không khí, chuẩn bị mượn khứu giác nhanh nhạy của mình tìm kiếm tung tích báo đen, nhưng thử hồi lâu, không có kết quả, chỉ có thể từ bỏ.

Vậy con báo có thể đi đâu chứ?

Quý Vô Tu đi một vòng, đem những nơi mình đυ.ng phải con báo lật lên một lần, thậm chí cả những bụi cỏ ẩn nấp, vẫn không có bất cứ phát hiện gì.

Chẳng lẽ đã rời khỏi đây?

Quý Vô Tu vẻ mặt quái dị nghĩ.

Chẳng lẽ là y áp bức con báo kia rất quá đáng, khiến nó nản lòng thoái chí, đi xa tha hương chiếm địa bàn mới?

Quý Vô Tu không thấy báo đen, chỉ có thể lựa chọn cứ như vậy không từ mà biệt, cũng dựa vào trực giác tìm một địa phương để đi, khi bước chân vào lãnh địa mới, Quý Vô Tu thường xuyên nhìn xung quanh, vẻ mặt cảnh giác, bởi vì trong lòng y vẫn có chút khẩn trương, dù sao cũng là nơi chưa từng đặt chân tới từ trước tới nay.

Nhưng vừa đi chưa được bao lâu, y mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết yếu ớt.

"Ngao ô ——"

Thanh âm như có như không tựa hồ truyền từ bên phải tới, Quý Vô Tu nghiêng tai lắng nghe một lúc, khuôn mặt vô hồn của gấu trúc lập tức trở nên nghiêm túc.

Y cảm thấy tiếng kêu tru kia, rất giống của báo đen.

Quan trọng hơn nữa, tiếng kêu của báo đen mang theo thống khổ và sợ hãi, khiến trong lòng Quý Vô Tu có dự cảm không tốt lắm.

Chẳng lẽ....báo đen bị thương?

Quý Vô Tu bước nhanh tới, nơi xa loáng thoáng, tựa hồ như bóng dáng con người, y lập tức thả chậm bước chân, bò về phía trước, cuối cùng mượn lùm cây che giấu thân hình, cẩn thận quan sát.

"Đại ca, con báo này hình như tỉnh rồi, không ngờ biện pháp cố ý làm nhục nó như vậy mà dùng được."

"Nếu thật sự thức tỉnh biến thành thú biến dị, chúng ta kiếm bộn rồi."

Giọng nói xa lạ tựa hồ mang theo tham lam không có ý tốt, lập tức khiến Quý Vô Tu cảnh giác không thôi, y nhìn xuyên qua bụi cây rậm rạp, tháy cảnh tượng cách đó không xa.

Mặt cỏ bị phá hủy đầy hỗn độn, có mấy người mặc trang phục thống nhất đang tấn công báo đen.

Quan trọng nhất là, trong tay bọn họ có vũ khí phát sáng, nhẹ nhàng vung một cái, liền khiến mặt cỏ bị đốt cháy đen, mang theo những vệt đen dài.

Hắc báo giờ phút này thảm không nỡ nhìn, cơ hồ có thể gọi là da tróc thịt bong, nhưng vì da lông nó màu đen, ngược lại nhìn không ra bất cứ vết máu nào.

Nhưng Quý Vô Tu lại có thể ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc trong không khí.

"Ngao —— rống!"

Con báo rõ ràng đã mình đầy thương tích, nhưng vẫn ngoan cường chống cự lại, đồng tử tràn ngập du͙© vọиɠ cầu sinh cùng hoảng sợ, chiếc cổ dĩ vãng luôn kiêu ngạo thẳng thắn giờ phút này gắt gao co rúm lại, nó một bên vừa chống cự vừa không ngừng lui về phía sau, con ngươi dựng đứng dần dần tràn ra khó hiểu.

Vì sao nhân loại lại thương tổn nó, nó rốt cục đã làm sai điều gì.

Một màn thảm thiết khiến Quý Vô Tu cảm thấy rất không thoải mái.

Tuy y và báo đen ở chung chưa được mấy ngày, hơn nữa con báo này thường xuyên não rút gân muốn cắn chết y.

Nhưng việc nào ra việc đó.

Báo đen là vì củng cố địa bản của mình, vì sinh tồn mới như thế.

Mà những nhân loại này, hiển nhiên đang cố ý làm nhục con báo, hơn nữa mục đích là bức ép con báo này trước ranh giới sống chết mà thức tỉnh.

Mà lúc này......

"Đại ca, sao con báo này còn chưa thức tỉnh biến dị?" Một người trong đó ra tay độc ác nhất, chiêu chiêu đều hướng vào miệng vết thương của báo đen mà chọc, khiến miệng vết thương dần dần mở rộng, nhìn thấy ghê người.

Người đàn ông được gọi là đại ca có một khuôn mặt thoạt nhìn cực kỳ thô lỗ và hung ác, sát khí đáy mắt tỏ rõ gã là người bôn tẩu với nguy hiểm.

Một người khác vẻ mặt cũng có chút nôn nóng: "Nếu không thức tỉnh, vậy chúng ta lãng phí không công một hồi, những người đó chỉ thích thú biến dị."

Ba người ngươi một đao ta một đao, khiến du͙© vọиɠ cầu sinh mãnh liệt của báo đen bị mài mòn, cuối cùng chỉ còn lại hận ý.

Thật hận! Muốn gϊếŧ nhân loại.

Hận ý dần dần trở nên nồng đậm, báo đen đột nhiên phát ra tiếng gầm giận dữ.

"Ngao —— rống!" trán nó như hiện lên ánh sáng màu vàng kim, nhưng tốc độ quá nhanh, ba người kia căn bản không phát hiện dị thường này.

Quý Vô Tu sửng sốt, vừa rồi y tuyệt đối không nhìn nhầm, mà rõ ràng thấy được trên trán báo đen thoáng hiện qua ánh sáng màu vàng kim.

Chẳng lẽ...... báo đen thật sự biến dị?

Trái tim Quý Vô Tu trùng xuống, tuy không biết những người này mạnh mẽ ép báo đen biến dị có mục đích gì, nhưng nhìn ba người này ngay cả đạo đức cơ bản cũng không có, tám phần không phải là chuyện gì tốt.

Lập tức y đưa ra quyết định, đó chính là cứu báo đen, tuy giờ phút này hận không thể lập tức lao ra, nhưng dù sao y cũng là con người, hiểu được nhẫn nại và tự hỏi, tuyệt đối không mang tới bất cứ trợ giúp nào, ngược lại còn bồi thêm bản thân vào.

Quý Vô Tu vận động đầu óc, tự hỏi phương pháp giải quyết hợp lý nhất.

Chỉ dựa vào hoàn cảnh lúc này của báo đen, liền đủ phán đoán ra ba người kia có thực lực mạnh mẽ.

Đừng thấy mấy ngày nay mình vẫn luôn bắt nạt con báo, nhưng đó cũng chỉ là dựa vào cái gọi là buff chiếm chút lợi mà thôi, nếu thật đánh lên, y tuyệt đối không đánh lại được đầu báo đen kia.

Nhưng còn bây giờ thì sao, con báo đã bị ba người này đánh không còn có sức phản kháng.

Quý Vô Tu hiểu rất rõ, đối diện lực lượng tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều trở nên nhạt nhòa.

Cũng may lúc này hệ thống mạnh mẽ lại lần nữa yên lặng xuất hiện, hữu nghị giúp đỡ nói: [Tinh! Ký chủ, kiến nghị ngài thử lấy trạng thái dễ thương hồn nhiên thiên thành của ngài, cùng với ánh mắt không hề có lực sát thương, để chinh phục những nhân loại này đi! Dễ thương là chính nghĩa, chính nghĩa là sức mạnh.]

Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, không để ý tới câu nói sau của hệ thống, mà chỉ tự hỏi câu trước, lập tức có biện pháp.

Nhưng biện pháp mày, có hơi mất mặt.

Nhưng để cứu con báo đen kia, hi sinh một số thứ cũng không có vấn đề gì.

***********

"Ngao —— rống!"

Báo đen bởi vì sợ hãi, càng thêm giương nanh múa vuốt, thậm chí lấy phẫn nộ gào rống ý đồ khiến ba người kia kinh sợ, nhưng ba người kia đã gϊếŧ không kém trên trăm sinh vật như vậy, sao có thể sợ hãi.

Rất nhanh, phản kháng của báo đen càng ngày càng chậm chạp, động tác chống cự càng ngày càng chậm, vẻ mặt ba người kia cũng càng ngày càng không kiên nhẫn, lộ ra sát ý.

Ánh mắt tràn ngập linh tính của báo đen hiện lên tuyệt vọng cùng với hận ý với nhân loại.

Nó không rõ những nhân loại này vì sao muốn thương tổn mình.

Nó cảm thấy mỗi một chỗ đều đau đớn.

Đau đến muốn trốn đi bất lực liếʍ láp miệng vết thương.

Có phải nó làm sai việc gì hay không.

Mới chọc giận những nhân loại này.

Nhưng nó thật sự không rõ rốt cục nó đã làm sai điều gì......

"Ngao ô ——" báo đen ngoài mạnh trong yếu gào rống, nhưng tiếng kêu càng ngày càng sợ hãi nghẹn ngào, cái đuôi bất lực run rẩy.

Quý Vô Tu nhìn mà ngực run lên, khẽ cắn môi.

"Xem ra không thức tỉnh biến dị được, gϊếŧ đi." Người được gọi là đại ca đối với việc này không chút động dung, giọng nói lạnh băng.

Hai người còn lại có chút không muốn từ bỏ, nhưng nhìn con báo này rõ ràng sắp chết, lại vẫn không thức tỉnh, hiển nhiên đã mất đi khả năng thức tỉnh.

Bọn họ cũng dần dần mất đi kiên nhẫn.

Trong lúc một người trong đó định kết liễu báo đen, một tiếng kêu kỳ quái chợt vang lên, tuy bén nhọn nhưng lại mang theo một tia non nớt, nghe không chút chói tai, ngược lại cực kỳ giống làm nũng, tràn ngập cảm giác có thể khiến trái tim người hòa tan.

Ba người dừng lại động tác, vẻ mặt có chút mờ mịt.

Bọn họ chưa từng nghe được tiếng kêu kỳ lạ như vậy bao giờ.

Ngay lúc đó, bụi cỏ sột soạt một hồi, tựa hồ có thứ gì đó muốn xuất hiện, mấy người lập tức cảnh giác, hướng vũ khí trên tay về phía bụi cỏ, chuẩn bị tốt tùy thời công kích.

Cuối cùng, trong bụi cỏ lăn ra một quả cầu, trắng đen giao nhau, sau khi lăn lông lốc vài vòng mới lộ ra một khuôn mặt ngốc nghếch dễ thương.

Đây là một sinh vật kỳ quái, có được bộ lông màu trắng mượt mà, quan trọng hơn là hoa van lại là hai màu trắng đen, thân thể tròn vo, cái đầu tròn vo, ngay cả đôi mắt cũng tròn vo, với hai cái quầng đen treo trên mắt, thoạt nhìn cực kỳ vô tội mà lại tràn ngập buồn bã.

Vật nhỏ lăn đùng ra, nằm thành hình chữ đại (大), nó chậm rãi bò dậy, vụng về đi được vài bước, rồi lại vì đong đưa mà đặt mông ngồi xuống, hình chữ X mộng bức vài giây, sau đó uể oải phát ra tiếng kêu ỉu xìu.

"Ngao ô ——" tiếng kêu tràn đầy non nớt mềm mại của vật nhỏ vang lên.

Khiến ba người lập tức phán đoán đây chính là thanh âm vừa rồi bọn họ nghe được.

Thì ra là do sinh vật kỳ quái này phát ra.

Vẻ mặt ba người đầy quái dị, không miêu tả được cảm giác sinh ra trong lòng.

Bỗng nhiên xuất hiện một sinh vật kỳ quái, tất nhiên sẽ có tính nguy hiểm.

Nhưng sinh vật này thoạt nhìn thật sự không có lực sát thương, ngốc nghếch như không có bất cứ chút đầu óc nào, thoạt nghìn ngốc ngốc.

Sinh vật hai màu đen trắng kia ngây thơ ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn ba người, tò mò lại lần nữa phát ra tiếng kêu oa ô.

—— Thật đáng yêu.

Một người trong đó nhịn không được giật giật, trái tim lập tức bị sinh vật khắp nơi đều là vẻ ngây thơ chất phác vô hại này đả động.

[Tinh! Ngài bán manh khiến trái tim nhân loại rung động, sinh ra suy nghĩ ký chủ thật đáng yêu, ngài đạt được +1 điểm bán manh.]

Quý Vô Tu nghe được lời này, hai mắt sáng lên.

Trăm triệu không ngờ tới y trăm cay ngàn đắng thể hiện mà một cái điểm bán manh đều không có, mà lúc này cư nhiên vô tâm cắm liễu liễu lên xanh.

Nhưng điểm bán manh này sao ít thế?

Hai mắt người được gọi là lão đại sáng lên, nói với hai người còn lại: "Sinh vật này chưa thấy qua bao giờ, cho dù không phải thú biến dị, chỉ bằng vẻ ngoài xuất sắc như vậy, nhất định có thể bán ra không ít tiền."