Chương 10: Không sao cả?

Mồ hôi lạnh đã âm thầm phủ đầy lưng của Mai Ôm Tuyết.

Trong sự im lặng khó diễn tả này, mỗi hơi thở bình tĩnh của nam tử bên cạnh đều như tiếng thần chết đang lặng lẽ lau chiếc lưỡi hái sắc bén của hắn.

Dù Khương Hoành Vân bày ra dáng vẻ thoải mái, đang vừa cười nói vừa đi về phía trước.

Nhưng Mai Ôm Tuyết vẫn có cảm giác rằng: lúc này, phần lớn sự chú ý của Khương Hoành Vân đều đang khóa chặt lên người nàng.

Giống như một con rắn xanh ẩn nấp trong bụi cỏ, mèo đen ẩn mình trong bóng tối, hay cá sấu chỉ để lộ đôi mắt trên mặt nước, giả trang như một tảng đá. Khương Hoành Vân như một kẻ săn mồi kiên nhẫn, không để lộ bất cứ dấu vết nào mà lẳng lặng thả một mồi câu nhỏ, sau đó ẩn mình chờ đợi, quan sát phản ứng của Mai Ôm Tuyết.

Càng suy nghĩ lâu, càng dễ lộ sơ hở. Vì vậy Mai Ôm Tuyết không thể do dự, không thể lưỡng lự, nàng phải đưa ra một phản ứng hợp lý trong thời gian ngắn.

Một chút cảm giác ngập ngừng thoáng qua chỉ tồn tại trong chưa đến một phần nghìn giây.

Ngay sau đó, Mai Ôm Tuyết tự nhiên nở nụ cười và gật đầu.

"Cũng phải, với tình nghĩa cùng Khương huynh chiến đấu bên nhau, nếu không biết danh tính nhau, nói ra thật buồn cười."

"Khương huynh đừng cười, tên ta là..."

Tên, thông tin này tưởng chừng đơn giản, nhưng lại là một trong những chi tiết dễ xuất hiện sơ suất nhất.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, giữa con người và tên của mình đã hình thành một mối liên hệ rất rõ ràng. Khi được gọi tên, hoặc nghe thấy từ ngữ tương tự, cơ chế phản xạ có điều kiện sẽ được kích hoạt trong vài phần nghìn giây.

Điều này khiến cho tên giả rất dễ bị lộ trong những chi tiết nhỏ.

Tuy nhiên, vấn đề này không làm khó được Mai Ôm Tuyết.

—Không ngờ chứ, là người hiện đại, nàng có một cái tên mạng đã dùng rất lâu, lâu đến mức khi nghe thấy cũng vô thức kích hoạt sự liên tưởng!

Nhưng mà, cái tên này...

Ừm, nói sao nhỉ, nó thực sự là loại rất... đặc biệt...

"Không sao cả*?" Khương Hoành Vân mặt đầy kỳ lạ lặp lại, "Mai cô nương, ý ngươi là, tên của ngươi là "Mai Sự Nhi*?"

***没事儿 (Méishì er) - 梅事儿 (Méi shì er): Hai cụm từ có cách đọc gần tương tự nhau.

Hắn nhìn thẳng vào Mai Ôm Tuyết, trong mắt hiện lên vài chữ lớn rõ ràng: "Ngươi không phải là con ruột của cha mẹ ngươi phải không?"

Mai Ôm Tuyết cũng biết cái tên mà mình đưa ra có phần lố bịch, nàng nắm tay đưa lên môi, khẽ ho một tiếng, miễn cưỡng giải thích.

"Ngươi hiểu lầm rồi, ta tên là "Mai Thích Nhi"*, chữ Thích như trong Thích Nhiên*. Ngoài ra còn có một biệt danh, là "Lưu Lưu"."

***释儿 (Méi shì er)

***释然: Thích Nhiên (có nghĩa là thoải mái, thư thái, thư thả, thả lỏng..)- thường dùng để diễn tả cảm xúc hoặc tâm lý của một người.

***溜溜: Lưu Lưu (có nghĩa là mượt mà, nhanh chóng, chuồn mất, lặn mất…)- thường dùng để diễn tả hành động của một người hoặc trạng thái của một sự việc.

Hôm nay rơi nước mắt, đều là vì ngày xưa trong đầu rót nước vào.

Ai bảo lúc đăng ký tài khoản, để dễ nhớ, nàng lại đặt ID của mình là "Mai Sự" chứ.

Khương Hoành Vân vô cùng kinh ngạc, vô cùng sửng sốt, vô cùng ngạc nhiên trước cái tên của nàng.

Hắn lật qua lật lại cái tên giả của Mai Ôm Tuyết đọc đi đọc lại vài lần, cuối cùng không nhịn được mà hỏi.

""Thích Nhi" và "Lưu Lưu" là hai từ trái ngược với nhau, ta chưa từng nghe qua, không biết có điển cố gì không?"

Thật ra chẳng có điển cố gì.

Chủ yếu là dựa trên câu "Ngươi không sao chứ, không sao thì ăn Lưu Lưu Mai*".

***溜溜梅 (liū liū méi) thường chỉ loại mơ ướp đường, là một món ăn vặt phổ biến trong ẩm thực Trung Quốc.

Mai Ôm Tuyết mặt đầy bình tĩnh mà bịa chuyện: "Cái sau là do cha mẹ ta đặt, lớn lên có một trưởng bối nói rằng cái tên này nghe quá tùy tiện, nên đã thay đổi giúp ta."

—Chẳng lẽ "Mai Sự" nghe hay hơn "Mai Lưu" sao?

—Ngươi trưởng bối kia cũng chẳng phải là thân sinh của ngươi!

Trong mắt Khương Hoành Vân rõ ràng đang viết mấy chữ này.

"Trưởng bối của ngươi có cách suy nghĩ rất độc đáo."

Khương Hoành Vân lộ vẻ khó tả, giống như khi đi họp gia đình vào dịp Tết, nhìn thấy đứa con xấu xí của họ hàng, vì mặt mũi mà đành phải cố gắng tìm lời để khen.

"Hai cái tên này đều có chút thú vị hoang dã. Từ âm thanh và ý nghĩa, hẳn là họ rất hy vọng ngươi được bình an vô sự, và chạy thật nhanh đúng không!"

Giọng điệu chân thành cùng cách miêu tả nửa vời này xuất hiện đồng thời, khiến người ta khó phân biệt được có phải là hắn đang châm biếm hay không.

Mai Ôm Tuyết yếu ớt cười.

"Cảm ơn lời chúc của ngươi – nhiều lúc ta cũng mong mình có thể bình an vô sự, chạy thật nhanh!"

Đặc biệt là khi vừa nghĩ mình sắp bị lộ!

Đến đây, không khí trở lại yên bình, cuộc thăm dò về tên tuổi tưởng chừng đã trôi qua mà không có nguy hiểm gì.

Nhưng Mai Ôm Tuyết biết không phải vậy.

Nàng nhất định phải hỏi lại một lần nữa, dù biết rằng câu hỏi đó sẽ rất nguy hiểm.

"Nói đi cũng phải nói lại, "Mai" không phải là một họ lớn. Ta xuất hiện bên cạnh Khương huynh một cách tình cờ như vậy, lại trùng hợp có cùng họ với kẻ thù của Khương huynh, chẳng lẽ Khương huynh chưa từng nghi ngờ ta sao?"

Khương Hoành Vân nhẹ nhàng nhìn nàng một lúc, sau đó thẳng thắn gật đầu.

"Trước đây ta thực sự có nghi ngờ." Nhưng bây giờ, hắn đã không còn nghĩ vậy nữa.

Sắc mặt của Mai Ôm Tuyết không thay đổi, nhưng lòng bàn tay âm thầm mở ra đã đẫm mồ hôi ướt.

Quả nhiên, nàng đã chọn đúng.

Mai không phải là một họ lớn.

Nếu nàng thực sự là một người hoàn toàn trong sạch, không liên quan gì đến Mai Ôm Tuyết, khi nghe thấy tên kẻ thù cùng họ, ít nhiều cũng sẽ dấy lên một chút tò mò.

Tuy nhiên.

Mai Ôm Tuyết đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt mình, trong đầu đột nhiên lóe lên một câu hỏi.

Khương Hoành Vân chưa từng thấy mặt của "Mai Ôm Tuyết" sao?

Hay là khi nàng, dưới thân phận "Mai Ôm Tuyết" gặp Khương Hoành Vân, đã dùng cách nào đó để thay đổi dung mạo?

Có lẽ vì đã loại bỏ khả năng nàng là kẻ thù của Mai Ôm Tuyết, hơi thở của Khương Hoành Vân trở nên thoải mái hơn.

"Nói cũng kỳ lạ." Khương Hoành Vân không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt hiện lên một nét kỳ quái, "Trong năm qua, số người họ Mai ta gặp, cộng lại còn nhiều hơn cả nửa đời trước."

"Nếu nói đáng nghi, Thích Nhi cô nương thậm chí còn không lọt vào top ba."

***

Vừa trải qua một trận đại chiến, cả hai người đều có phần kiệt sức, cần gấp rút nghỉ ngơi.

Mà Thôn Thiên Phi Mãng, với tư cách là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn trong bí cảnh, những nơi mà khí tức của nó bao trùm, trong thời gian ngắn sẽ không có yêu thú nào dám tiến vào. Đây là nơi nghỉ ngơi không thể nào thích hợp hơn.

Đúng lúc trời đã về chiều, màn đêm dần buông xuống, sao trời lấp lánh.