Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Đưa Cơm Hộp Cũng Có Thể Bạo Hồng

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cậu vứt chiếc xe điện ở sân sau của đoàn phim, theo người đàn ông đi vào bãi xe. Cậu luôn đi sau người đàn ông nửa bước, trong tầm mắt là cánh tay hắn vung vẩy theo nhịp bước, trên cổ tay vẫn là chiếc đồng hồ trị giá mười ngàn đô la.

Bạch Dục Mạc nhỏ giọng hỏi: "Không phải mấy năm nay anh làm ăn khá tốt sao, một chiếc đồng hồ đeo suốt bốn năm, chẳng lẽ gặp phải khủng hoảng đầu tư?"

Người đàn ông chỉ cười cười, "Đầu tư đúng là không lớn, phải tiết kiệm một chút."

Bạch Dục Mạc kéo dài giọng, "Ồ."

Cậu vừa đi theo người đàn ông, vừa nghĩ đến công ty.

Nhóm sản phẩm "Không Bao Giờ Đói" thuộc tập đoàn Bạch thị gần đây đang cân nhắc thuê người đại diện. Tề Đình Quan vốn nổi tiếng với hình ảnh "chuyên nghiệp, đáng tin cậy" là lựa chọn hàng đầu cho việc đại diện.

Chuyện người đại diện chắc chắn sẽ là một trong những nội dung thảo luận của cuộc họp chiến lược sáng mai, nếu không có gì bất ngờ, sau đó toàn bộ nhóm sản phẩm này sẽ được giao cho Bạch Dục Mạc thử sức. Cậu rất muốn thấy ngày ký hợp đồng, khi mình đại diện công ty ngồi trước mặt người đàn ông đó, đập hợp đồng lên bàn, xem hắn sẽ có biểu cảm gì.

Nghĩ đến thôi đã thấy sướиɠ, thật là thoải mái!

"Lên xe." Người đàn ông dừng bước, bấm chìa khóa xe.

Tiếng mở khóa xe vang lên rõ ràng, Bạch Dục Mạc sững sờ nhìn chiếc Aston Martin Vanquish trước mặt.

Cậu khó tin quay đầu nhìn người đàn ông, "Tiết kiệm một chút?"

Tề Đình Quan mỉm cười dịu dàng, mở cửa ghế phụ cho cậu, chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay mình nói: "Một chút là đủ rồi."

Bạch Dục Mạc: "........"

Chiếc AMG-S của cậu trông như thế nào nhỉ? Hình như không nhớ nổi nữa.

Aston Martin, chiếc xe này thật sự quá ấn tượng.

Khi xe khởi động, Tề Đình Quan điều chỉnh độ sáng của kính xe, liếc mắt nhìn thấy Bạch Dục Mạc chỉ mặc một chiếc áo T-shirt bên trong đồng phục giữa mùa thu, liền điều chỉnh nhiệt độ ấm áp hơn, hỏi: "Cậu còn chỗ ở không, tôi đưa cậu về đâu?"

"Có. Tôi thuê một căn hộ nhỏ, tạm đủ sống." Bạch Dục Mạc cúi đầu, khẽ nói, "Nguyệt Bạn..."

Giọng nói của cậu lập tức dừng lại. Nguyệt Bạn Liễu Thượng, khu căn hộ khách sạn sang trọng nhất tại khu CBD, chỉ cho thuê không bán, là nơi cậu đang ở trong giai đoạn trải nghiệm cuộc sống gần đây.

Tề Đình Quan ngạc nhiên một chút, vô thức quay đầu lại nhìn cậu, "Nguyệt Bạn gì?"

Tim Bạch Dục Mạc ngừng đập một giây, nhưng bốn năm học chuyên ngành diễn xuất vững chắc đã giúp cậu không để lộ sơ hở, chỉ thở dài, buồn bã nói: "Xin lỗi, tôi vẫn chưa quen với việc gia đình phá sản, suýt nữa để anh đưa tôi đến căn hộ sang trọng trước đây."

"Không sao." Tề Đình Quan thở dài, định hỏi về tình hình gia đình cậu nhưng rồi lại kiềm chế.

Đèn đỏ bật sáng, Tề Đình Quan dừng xe trước vạch kẻ ngang, ánh mắt có chút trống rỗng.

Anh nghĩ thằng nhóc này chỉ đùa cợt đi giao hàng, không ngờ lại thực sự là phá sản. Thấy một con báo nhỏ kiêu ngạo bị cuộc sống mài mòn thành một con mèo con lang thang không còn móng vuốt, thật sự làm người ta đau lòng.

Không khí trong xe đông cứng, anh không dám nói thêm lời nào, sợ khiến thằng nhóc này cảm thấy khó chịu.

"Bây giờ tôi đang sống ở tiểu khu Hạnh Phúc." Bạch Dục Mạc cuối cùng cũng nhớ ra địa chỉ của cô gái diễn kịch ban nãy.

"Ồ." Tề Đình Quan thở phào nhẹ nhõm, lập tức chuyển hướng dẫn đường, đặt lại vị trí, khoảng cách từ đây là 5.4 km.

Anh cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện với Bạch Dục Mạc, liền nói: "Tiểu khu Hạnh Phúc cũng ở trung tâm thành phố, khá thuận tiện nhỉ?"

Bạch Dục Mạc nói: "Khá tiện, dưới nhà có trạm phúc lợi cộng đồng, mỗi tối các loại rau củ quả không còn tươi đều bán nửa giá. Mì gói cũng rẻ, mua một gói là giá sỉ, mua mười gói còn được tặng một cây xúc xích."

Tim Tề Đình Quan như thắt lại một giây, mở miệng, phát hiện giọng mình đã trở nên mềm mại, như đang dỗ dành trẻ con.

"Rau củ quả vẫn nên ăn tươi, mì gói không nên ăn nhiều, cậu còn trẻ, còn có thể phát triển chiều cao nữa."

Bạch Dục Mạc gật đầu mạnh mẽ, nhìn Tề Đình Quan đầy hy vọng, "Tôi thật sự còn đang phát triển, đôi khi buổi tối chân còn đau. Anh Quan, anh đi Aston Martin, anh là người giàu, có thể mua cho tôi một chai thuốc bổ sung canxi không?"

Tề Đình Quan, "……Tất nhiên là được."

"Cảm ơn anh Quan!"

Tề Đình Quan đành chuyển hướng đến nhà thuốc gần nhất, quay đầu ở ngã tư phía trước. Vừa nhìn gương chiếu hậu vừa nói: "Muộn quá rồi, sao cậu còn đi giao hàng, sau này đừng làm việc cật lực thế nữa."

Bạch Dục Mạc lắc đầu nói: "Đưa nhiều một đơn được thêm năm đồng rưỡi! Nếu tôi mỗi ngày đều đưa nhiều hơn mấy đơn, cuối tháng kiểm tra đánh giá lên được một bậc thang, chính là được hai trăm đồng!"

Tề Đình Quan, ".......A. Tiến tới là tốt, khá tốt......"

Cho xe quay đầu, nam nhân thở dài một hơi, lưng dựa vào nghế điều khiển.

Anh bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
« Chương TrướcChương Tiếp »