Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Dựa Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Chương 62: Nơi nào có nàng, sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Kiều nhìn hai người từ trên xuống dưới, sau đó cười ra tiếng.

Đúng là một cảnh tượng hiếm gặp, Tống Hàn Thanh cùng Tô Trạc bị treo lên cành cây, đầu cắm xuống đất, hai anh em cây khế cùng chung một cảnh ngộ, chơi thật vui.

Minh Huyền cũng không kiềm lòng được mà giơ tay chọt mặt Tống Hàn Thanh, cười nhạo một cái: "Ha ha ha, thì ra ngươi cũng có ngày hôm nay a Tống Hàn Thanh."

Mấy người ở Nguyệt Thanh Tông rất thích xem thường Phù tu của những tông môn khác, Minh Huyền lúc trước cũng từng bị công kích qua.

Lúc này hắn cực kì đắc ý, Diệp Kiều cũng hùa theo góp chung náo nhiệt, vì vậy hai người liền giống như nhân vật phản diện biếи ŧɦái trong sách, cười càn rỡ vào mặt Tống Hàn Thanh.

Đừng nói là Tống Hàn Thanh, ngay cả Đoạn Hoành Đao khi nghe được giọng cười của hai người cũng thực sự hoảng hốt.

"Thẻ thân phận đâu?" Thẩm Tử Vi đi tới làm chính sự, hắn lục lọi túi trữ vật của hai người. Nhưng nửa ngày cũng chưa tìm ra.

Hiển nhiên, Tống Hàn Thanh sau khi trải qua trận đầu tiên bị loại, đã thông minh hơn, ít ra hắn đã biết đem thẻ thân phận giấu đi.

"Nếu không có thẻ thân phận, vậy cướp túi trữ vật của hắn đi." Diệp Kiều không hề do dự giật lấy túi trữ vật của hai người, bên trong có không ít bùa chú cùng linh thạch.

Mỗi lần nhắc tới tiền thì Diệp Kiều luôn trong bộ dáng cực kì nhiệt tình cùng tràn ngập động lực.

"Đây mà là thân truyền sao? Này rõ ràng là một đám thổ phỉ!"

"Nhịn không được thì đi nhìn lại phần giới thiệu thân phận của Minh Huyền đi, hắn là nhị thiếu gia thuộc dòng chính của Minh gia, đệt! Dòng chính của nhà ai lại mang tính cách như này."

"Đúng là đừng nên tin tưởng vào ba cái phần giới thiệu nhân vật mà, trên đây còn nói tính cách của Diệp Kiều trầm lặng, ít nói, thành thật nữa kìa ha ha ha."

"Ta đã hiểu rồi, độ chính xác của cái bảng giới thiệu thân phận này chắc cũng giống như độ thành thật của Diệp Kiều đi đúng không?"

Minh Huyền sau khi lục lọi túi trữ vật của hai người kia, còn phát hiện ra hai cái qυầи иᏂỏ của Tống Hàn Thanh, hắn liền ghét bỏ mà nhíu mày.

Tống Hàn Thanh này, cũng có chút biếи ŧɦái đi?

Thế mà lại đem qυầи иᏂỏ bỏ vào trong túi trữ vật của mình.

"Tiểu sư muội." Hắn ghét bỏ mở miệng: "Chúng ta không cần mấy lá bùa của bọn họ đâu."

"Bọn đàn ông này quá dơ bẩn!"

Diệp Kiều nhìn đến hai cái qυầи иᏂỏ màu đỏ chói lóa liền trầm mặc, nhịn không được cảm thán: "...Đại ca à, năm nay màu đỏ hợp tuổi với ngươi hả?"

Nàng không nói lời nào còn tốt, vừa nói xong thì mặt Tống Hàn Thanh đã đỏ như tôm luộc, hắn rống lên: "Ngươi nhìn cái gì mà nhìn! Hai người các ngươi đợi đó cho ta!"

Đều là tới đây tham gia thi đấu, hắn đem theo chút đồ cá nhân thì có làm sao?! Có ảnh hưởng gì đến Trường Minh Tông bọn họ đâu chứ.

Có người xem trầm mặc thật lâu, sau đó mới thốt ra được một câu: "Nhóm thân truyền này, ai cũng chơi biếи ŧɦái như nhau."

Ở trong mắt mọi người, người có thể gánh vác được thân phận thân truyền thì đều sở hữu vận khí cực kì tốt, khí chất thanh lãnh, là con cưng của trời.

Nhưng đến bây giờ, địa vị có như thế nào đi chăng nữa thì dưới tình cảnh hiện tại cũng trở nên dư thừa.

Bọn họ nảy sinh hoài nghi cực kì nghiêm

trọng, cái đám thân truyền không đánh tin cậy này, thật sự là tương lai của Tu Chân Giới ư?



Đoạn Hoành Đao nhìn hai sư huynh đệ Tống Hàn Thanh đang bị treo lủng lẳng trên cây, bất lực mà mím môi: "Vậy chúng ta nên xử lí bọn họ như thế nào đây?"

Diệp Kiều bước đi không quay đầu lại: "Trói bọn họ ở chỗ này trước đi."

"Không được thì tìm ai đó canh giữ dùm? Ta thấy Đại sư huynh của ta rất phù hợp với công việc này đó."

Chu Hành Vân cực kì nhàn rỗi, cho nên để hắn làm người canh gác là hợp lí luôn, ai tới cứu hai tên này thì rút kiếm chém người đó. Thật là một công việc nhẹ nhàng mà.

Đương nhiên, việc này chỉ xảy ra nếu bọn họ tìm được Chu Hành Vân Đoạn Hoành Đao do dự một giây, cuối cùng cũng quyết đoán đi theo sau.

Bốn người xem như không có việc gì mà rời đi, bỏ lại Tống Hàn Thanh với Tô Trạc đáng thương cùng nhau hứng chịu cảnh gió thảm mưa sầu trong bí cảnh.

Sau khi bị Tống Hàn Thanh mắng một trận, ở bí cảnh thứ hai Vân Thước cũng đã biết điều được hơn một chút, tu vi của nàng không thấp, thiên phú cũng cao, lại còn là Phù tu, nên vừa mới vào bí cảnh đã có có tông môn đề nghị hợp tác với nàng.

Tư Diệu Ngôn là người đầu tiên gặp được Vân Thước.

Hai người đều là nữ tử, hơn nữa với chỉ số thông minh không cao của Vân Thước, Tư Diệu Ngôn đã rất dễ dàng đạt thành hiệp nghị, tiến hành hợp tác với nàng.

Rút kinh nghiệm từ Tống Hàn Thanh, nên bây giờ mọi người đều đem thẻ thân phận giấu rất kĩ, không cho Diệp Kiều có cơ hội đánh lén.

Tư Diệu Ngôn nói: "Nguyệt Thanh Tông các ngươi muốn đoạt hạng nhất đúng không?

Ta biết mà, nên ngươi yên tâm đi, trận này yêu cầu của chúng ta cũng không cao đâu, chỉ cần xếp vị trí thứ ba là được."

Vân Thước nhẹ nhàng nói: "Vậy ngươi muốn làm như thế nào?"

"Vấn Kiếm Tông là một đám Kiếm tu thô lỗ, không có Phù tu, nên có thể bọn họ sẽ đi tìm Phù tu của Trường Minh Tông để hợp tác." Tư Diệu Ngôn hơi mỉm cười: "Cho nên trước tiên chúng ta phải loại bỏ Minh Huyền của Trường Minh Tông."

Trong năm tông môn thì Trường Minh Tông yếu nhất, nên không thể gây nên bất kì uy hϊếp nào đến vị trí thứ nhất, mà Diệp Thanh Hàn cũng không có khả năng sẽ tìm Nguyệt Thanh Tông hợp tác, do đó Phù tu bị nhắm đến chỉ còn lại Minh Huyền.

Chỉ cần đem Minh Huyền loại trừ, nàng xem Vấn Kiếm Tông sẽ tìm ai để hợp tác đây.

Nghe được muốn loại bỏ Trường Minh Tông đầu tiên, Vân Thước ngay lập tức đồng ý.

Nàng ở Nguyệt Thanh Tông vẫn luôn không để mắt tới Diệp Kiều, nhưng từ sau khi Đại hội thi đấu diễn ra, tất cả mọi người đều có thành kiến rất lớn với nàng, rõ ràng nàng mới là thiên tài, nhưng kết quả mọi người chỉ dồn sự chú ý lên người Diệp Kiều.

Vân Thước rất muốn chứng minh năng lực của bản thân, vì vậy dưới sự kiến nghị của Tư Diệu Ngôn, nàng liền không chút do dự mà đồng ý.

Ôm cái ý tưởng này trong người, không chỉ có Tư Diệu Ngôn mà còn có cả bọn Tần Hoài.

Chỉ cần có thể loại trừ được Minh Huyền, thì bọn họ không cần lo lắng về vị trí xếp hạng nữa.

Người xem bên ngoài không tránh khỏi bị ai.

"Minh Huyền đáng thương quá."

"...Ngoại trừ Vấn Kiếm Tông, thì mấy tông khác đều muốn hắn chết.”

"Chết gì mà chết, chỉ là bị loại thôi~"

"Minh Huyền mà bất tử, thì Vấn Kiếm Tông sẽ bay lên như diều gặp gió không phải sao? Nên hắn chết mới mà phương án tốt nhất."

Ngày đầu tiên trong bí cảnh tương đối sóng yên biển lặng, dưới sự phối hợp ăn ý của Diệp Kiều và Minh Huyền nên dọc đường hai người đã gϊếŧ được không ít yêu thú.

Tốc độ của hai người họ so với mấy tông môn khác còn muốn nhanh hơn.

Điều này nhanh chóng đã thu hút được sự chú ý của các trưởng lão.

"A." Trưởng lão Thành Phong Tông mở to mắt, "Hai đứa nhỏ này, tốc độ còn nhanh hơn mấy đứa khác nữa."

Rõ ràng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm.

Làm sao Minh Huyền có thể tránh được trận pháp lưu động? Một cái trận pháp cũng không dẫm phải, việc này ngay cả Tống Hàn Thanh còn làm không được.

Nhưng nếu bọn họ là hai Phù tu, thì lại là một chuyện khác.

Trưởng lão Thành Phong Tông vẫn luôn hoài nghi, lão già Tần Phạn Phạn đang cố ý giấu cái gì đó.

Mà điều làm Tần Phạn Phạn vui mừng ở hiện tại chính là, mấy đệ tử nhà hắn vậy mà không có lười biếng, bọn họ thật sự đi kiếm hang ổ của yêu thú, cho nên điểm trên bảng xếp hạng vẫn không ngừng tăng lên, cuối cùng tông môn bọn họ đã yên ổn ở vị trí thứ ba.

"Nhìn kìa, Bích Thủy Tông cùng Vân Thước cũng đuổi theo về phía bên này rồi."

Sắp chạm mặt nhau rồiiii.

********

Tư Diệu Ngôn đã nhìn thấy hai người Diệp Kiều, khóe môi nàng liền nhếch lên, không nghĩ mình lại may mắn như vậy.

Nếu Minh Huyền ở cùng với Mộc Trọng Hi, thì nàng còn lưỡng lự tính toán xem mình đánh thắng được hay không.

Nhưng khi gặp Diệp Kiều nàng không còn băn khoăn nữa, chỉ là một Trúc Cơ, còn có thể không đánh lại sao?

Không cho hai người một chút cơ hội phản ứng, Tư Diệu Ngôn nhẹ nhàng rũ mắt, cầm lên cây sáo thổi ra một tiếng thật dài, âm điệu tuy nhẹ nhàng nhưng lại cảm thấy có chút quỷ quyệt.

Diệp Kiều đột nhiên cảm thấy thần thức trong đầu mình như bị người khác kéo lấy, cảm giác cực kì khó chịu, thần sắc cũng có chút mơ hồ.

Minh Huyền liền ném qua một lá Cách m Phù, nhưng vẫn không có tác dụng, sắc mặt hắn cũng trắng bệch trong nháy mắt.

"Là âm công."
« Chương TrướcChương Tiếp »