Đoạn Hoành Đao cứng họng: “..."
Chúng ta không thể nói chuyện rõ ràng một chút được à! Chính xác là rớt vào bụng yêu thú mà, đừng có nói thiếu chữ gây hiểu lầm là chúng ta có quan hệ gì đó không thể cho người khác biết.
Diệp Kiều vỗ tay, tiếp tục tẩy não, "Trong chiến trường viễn cổ này, thì đám quỷ kế đa đoan gây phiền toái nhất chính là Phù tu, mà Nguyệt Thanh Tông có tận bốn Phù tu lận đó, nếu chúng ta không hợp tác với nhau, thì trận này xác định bọn họ đoạt được hạng nhất rồi, bộ các ngươi muốn trơ mắt đứng nhìn hạng nhất bị người khác cầm trong tay hay sao?"
Thành Phong Tông nằm mơ cũng muốn giành hạng nhất, do đó khi nghe Diệp Kiều nói xong, quả nhiên đã bị do dự.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Đoạn Hoành Đao vẫn phải nâng cao cảnh giác: "Tại sao bọn ta phải tin ngươi?"
Diệp Kiều phát hiện những người này xem nàng không khác gì phần tử nguy hiểm, thấy vậy nàng liền buông tay: "Chúng ta chỉ có một Phù tu mà thôi, sao có thể gây uy hϊếp đến vị trí thứ nhất của các ngươi được chứ?"
"Một khi đã như vậy, thì sao chúng ta không cùng nhau hợp tác giải quyết đám người Nguyệt Thanh Tông trước, không phải sẽ tốt hơn sao?”
Đây là lời nói thật lòng, Trường Minh Tông là tông môn xếp thứ hai về sự vô hại chỉ sau Bích Thủy Tông, tuy rằng ở trận đầu tiên bị bọn họ lợi dụng để nhặt ké của hời, nhưng mức độ nguy hiểm của trận thứ hai này cao hơn nhiều, nên chỉ có một mình Minh Huyền là Phù tu cũng sẽ không tạo nên uy hϊếp gì lớn.
Trong bí cảnh cũng có xuất hiện việc các tông môn hợp tác với nhau, nếu muốn đối phương nguyện ý, thì ngươi phải nói ra được lợi ích để đối phương động tâm. Mà Diệp Kiều đã thuyết phục thành công hai người Thành Phong Tông rồi.
"Vậy, hợp tác vui vẻ?" Đoạn Hoành Đao do dự một lát rồi chủ động mở miệng.
Diệp Kiều: "Hợp tác vui vẻ nha."
Nếu đã quyết định hợp tác với nhau, thì bước tiếp theo chính là bàn bạc kế hoạch.
Nàng cầm bản đồ trong tay, sau đó mở ra cho hai người kia xem.
"Mấy chỗ này chính là nơi ở của yêu thú, nếu Nguyệt Thanh Tông muốn giành hạng nhất, bọn họ chắc chắn sẽ đi đến những nơi này."
"Nếu tốc độ của chúng ta đủ nhanh, thì có thể đến trước bọn họ để mai phục."
Diệp Kiều chỉ vào nơi giao nhau trên bản đồ, "Nơi này chính là con đường chắc chắn
ai cũng sẽ đi qua, Nguyệt Thanh Tông rành về trận pháp nhất, nên bọn họ sẽ là người đầu tiên đến được đây."
"Đến lúc đó chúng ta có thể ở chỗ này chờ bọn họ."
Nghe nàng nói không ngừng nghỉ, Đoạn Hoành Đao giật giật khóe miệng: "..." Đúng là không ai thâm độc như ngươi.
"Con nhóc Diệp Kiều này!" Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông ở bên ngoài sau khi nghe được bọn Diệp Kiều bàn tính kế hoạch, liền không nhịn được nữa mà tức giận đập bàn, "Không lo thi đấu đàng hoàng, suốt ngày chỉ biết đi đường tắt ngõ hẹp."
Đúng là quá vô sỉ mà!
Cũng không thể trách hắn phản ứng mạnh như vậy, thật sự là từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện qua loại chiến thuật như này.
Thử hỏi có thân truyền nhà ai lại rảnh rỗi mỗi ngày đi lập âm mưu quỷ kế như này?!
"Ta lại cảm thấy như vậy cũng tốt." Đoàn Dự khi nghe kế hoạch của Diệp Kiều tuy trong lòng rất vui vẻ nhưng vẫn giả vờ nói: "Đám nhóc ranh này, được săn sóc riết quen rồi, nếu như đi ra ngoài rèn luyện gặp phải tà tu quỷ kế đa đoan, thì không chơi lại đâu."
Hắn lời lẽ chính đáng nói tiếp: "Như vậy không phải cũng tốt lắm sao? Để Diệp Kiều rèn luyện cho bọn chúng tính cảnh giác."
Hơn nữa, cái gì mà gọi là đi đường tắt ngõ hẹp chứ? Đây rõ ràng là dùng biết dùng đầu óc để chiến thắng!
************
Kế tiếp vẫn là Diệp Kiều bày mưu tính kế, ý đồ muốn cho hai Khí tu học được cách dùng bẫy rập để mai phục là như thế nào.
"Khoan đã —--
"Chúng ta là Khí tu chân chính, không phải là dạng người xảo quyệt mỗi ngày rảnh rỗi đi thiết kế bẫy rập hại người đâu." Đoạn Hoành Đao nhịn không được liền phản đối.
Nàng biết Khí tu là gì không? Là luyện khí, rèn pháp khí, tạo thêm ấn chú cho pháp khí đó.
Tung hoành Tu Chân Giới mấy ngàn năm, làm một Khí tu đứng đắn thì ai lại đi cân nhắc cách chế tạo bẫy rập, ám toán người khác?!
"Nhưng các ngươi cũng có thể trở thành kẻ xảo quyệt mà." Diệp Kiều thấy tư tưởng của hắn cứng nhắc như vậy, liền thở dài một hơi.
Cho nên mới nói, chẳng trách Thành Phong Tông luôn xếp hạng nhì.
Nàng bắt đầu điên cuồng tẩy não hắn,ngầm ám chỉ hắn đã là Khí tu thì không có gì mà không làm được, chỉ có kẻ hèn mới không dám làm bẫy rập.
Đoạn Hoành Đao vẫn có chút do dự: "Ta cảm thấy......"
"Vì hạng nhất." Nàng trịnh trọng nói. Đoạn Hoành Đao nghe xong cũng vứt hết mặt mũi, mạnh dạn gật đầu: "Ừm."
Thỏa hiệp hình như hơi nhanh thì phải. "Cọng dây thừng mà lần trước ngươi dùng để bắt ta đâu?" Diệp Kiều bảo hắn lấy ra, "Đến lúc đó có thể dùng để trói người."
Chuyện xưa nhắc lại, khóe miệng Đoạn Hoành Đao giật giật, "Cái dây thừng này với cái dây thừng lúc trước ta cho ngươi công dụng không khác gì nhau đâu, chỉ cần có vật sống, nó sẽ tự động trói lại đối phương."
Diệp Kiều tươi cười càng thêm chói lóa: "Tốt thật."
Cái này còn không phải là thứ tốt sao? Là thứ cần thiết nhất để làm bẫy rập đó.
Hai bên tạm thời bắt tay hợp tác, Diệp Kiều ở một bên lên ý tưởng, hai Khí tu còn lại thì phụ trách thiết kế bẫy rập cùng ám khí.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí liền trở nên hài hòa mà trước nay chưa từng có.
Người xem bên ngoài sau khi thấy một cảnh này cũng bắt đầu chỉ trỏ.
"Diệp Kiều này, chắc trước kia đã từng bán hàng đa cấp đi?"
"Cười chết mất. Đối phó với Nguyệt Thanh Tông trước tiên, đúng là rất biết suy nghĩ."
"A a a Đoạn Hoành Đao, sao ngươi con mẹ nó sa đọa vậy!! Có ai người tốt mà lại đi theo Diệp Kiều làm chuyện như này."
Có đánh chết bọn họ cũng không tưởng tượng được, đây lại là Khí tu đứng đắn, là hy vọng tương lai của Thành Phong Tông.
Thế nhưng thật sự hắn đã bị con sâu làm sầu nồi canh mang tên Diệp Kiều khuyến khích đi làm bẫy rập.
***********
Nhóm Nguyệt Thanh Tông đi một đường cực kì thuận lợi, bọn họ biết rõ Ngũ Hành trận pháp, nên đã tránh được vô số trận pháp nằm rải rác khắp nơi, ở trong bí cảnh này bọn họ như cá gặp nước, vì thế xếp hạng liền bỏ xa Vấn Kiếm Tông một đoạn dài.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chờ đến khi bí cảnh kết thúc, bọn họ sẽ luôn thuận lợi như vậy mà ẳm luôn hạng nhất.
Thẳng đến lộ trình tiếp theo, Tống Hàn Thanh đang dẫn theo sư đệ quẹo về hướng bên trái, thì giây sau đó, liền lọt xuống hố.
Quan trọng nhất chính là bên trong hố còn có đặt một tấm lưới, Tống Hàn Thanh liền phản ứng nhanh chóng, trước khi dính phải tấm lưới liền dùng một lá bùa để tránh thoát.
Hắn quẹo sang đường bên phải.
Hắn lại tiếp tục bị lọt hố.
Lại thêm một tấm lưới nữa ụp xuống, Tống Hàn Thanh nhanh chóng dùng trận pháp thoát khỏi cảnh bị ụp lưới.
Lần này, Tống Hàn Thanh cũng đã thông minh hơn, hắn nhặt lên một viên đá sau đó ném qua để thăm dò.
Khi xác nhận không còn hố, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục dẫn sư đệ nhà mình đi qua.
Kết quả Tống Hàn Thanh vừa mới dẫm một chân lên mặt đất.
Thì bị Thúc Tiên Thừng được ẩn giấu dưới nhánh cây trói chặt chân, trong chớp mắt bọn họ liền bị treo ngược lên cành cây.
Tống Hàn Thanh ngây ngốc một lát, khi máu dần dồn xuống não, hắn rốt cuộc đã nhận ra ở đây có chút không thích hợp.
"Hey."
Diệp Kiều ở phía sau nhẹ nhàng lên tiếng. Nàng cong lưng, đánh giá hai người đang bị treo ngược, cực kì vui mừng: "Sao bị treo lên vậy?"
Nàng cong lưng, đánh giá hai người đang bị treo ngược, cực kì vui mừng: "Sao bị treo lên vậy?"
Ngữ khí của Diệp Kiều như lãnh đạo xuống nông thôn đang an ủi người dân, cực kì thiếu đánh.
Tống Hàn Thanh đồng tử co lại, nhìn thấy phía sau nàng có hai đệ tử Thành Phong Tông, khiến cho hắn tức đến muốn phun máu: "Lại là các ngươi!!!"
Hắn đã hiểu tại sao từ trên trời đang yên đang lành lại ụp xuống một tấm lưới rồi, thì ra là do cái đám này.
Cũng không thể trách hắn không sớm nhận ra được đây là bẫy rập.
Vì những thân truyền trước kia toàn là mặt đối mặt với nhau thôi, chứ ai lại rảnh rỗi không có gì làm rồi đi tính toán đánh lén nhau như vậy?
Đoạn Hoành Đao cúi đầu, không dám nhìn qua ánh mắt không thể tin được của Tống Hàn Thanh.
Phải biết rằng.
Hắn đã từng là một người rất quan trọng thể diện.
Cho đến khi hắn gặp phải Diệp Kiều.