Sau khi rời khỏi chủ phong, Diệp Kiều vẻ mặt không còn gì luyến tiếc nằm sấp trên giường, nàng nghĩ thế nào cũng không hiểu, sao mọi chuyện lại có thể phát triển đến bước này.
Thân truyền, nội môn, ngoại môn.
Nhiệm vụ của đệ tử thân truyền là nặng nhất, ngoại trừ việc phải tham gia đại hội thi đấu, còn phải ngày ngày tham gia huấn luyện. Theo lời Mộc Trọng Hi kể, sẽ có một trưởng lão nội môn đích thân huấn luyện tốc độ phản xạ, mỗi ngày đều được no đòn.
Khi nghe kể, Diệp Kiều còn nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu đồng cảm với hắn. Không nghĩ tới, quả báo không chừa một ai, bây giờ lại đến lượt mình.
Khi nghe tin Diệp Kiều muốn dọn đến chủ phong ở, người thấy khϊếp sợ nhất chính là đám đệ tử ngoại môn.
Diệp Kiều thành đệ tử thân truyền? Con mẹ nó, ai cho nàng đi cửa sau vậy?
"Thành tích trên lớp của nàng ta có bằng ta đâu?" Có người không phục lẩm bẩm.
"Đúng vậy!"
"Thiên phú không cao, thành tích kiểm tra cũng nát bét. Dù muốn tuyển đệ tử thân truyền cũng phải tuyển từ nhóm đệ tử nội môn chứ?"
"Đáng lẽ nên chọn Ninh sư tỷ sẽ hợp hơn chứ nhỉ?"
Ninh Tình là đệ tử nội môn của Trường Minh Tông, hỏa linh căn thượng phẩm, mười sáu tuổi, đang ở kỳ Trúc Cơ. Xét theo mặt bằng chung của đại tông môn, nàng ta cũng được xem như người có thiên phú không tồi.
Vốn tưởng rằng vị trí đệ tử thân truyền thứ năm sẽ thuộc về nàng ta, không ngờ giữa chừng lại lòi ra một đệ tử ngoại môn.
Ví như đối phương tài giỏi hơn nàng ta thì không nói.
Nhưng theo những gì nghe ngóng được, Ninh Tình biết rằng Diệp Kiều không những thiên phú kém mà mỗi lần kiểm tra cũng đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Người như vậy dựa vào đâu lại có thể trở thành đệ tử thân truyền?
Đỗ Thuần đang giúp Diệp Kiều thu xếp hành lí. Hai người quen biết nhau cũng đã hai tháng, ở chung với nhau rất hoà thuận. Bây giờ nghe tin nàng phải đi, hắn có chút không nỡ.
“Nhóc con, ngươi giỏi lắm!" Hắn vỗ vai nàng: "Không nói không rằng đùng một phát thành đệ tử thân truyền luôn."
Đó là vị trí mà bao nhiêu người cầu mà không được!
Thế mà vẻ mặt Diệp Kiều lại nhăn nhó như chết cha chết mẹ!
Đỗ Thuần chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Cười một cái nào, làm gì mà mặt nhăn như khỉ ăn ớt thế?"
Mặt Diệp Kiều lộ ra nụ cười còn khó coi hơn.
Đỗ Thuần: "..."
Thôi, vẫn đừng nên cười thì hơn.
Hắn giúp Diệp Kiều sắp xếp đồ đạc trong viện. Diệp Kiều sinh hoạt rất tằn tiện, ngoại trừ một thanh kiếm nát, linh thạch đã được nàng cất vào túi trữ vật, bốn lá bùa dán trên tường, còn lại không có gì khác.
Diệp Kiều hít sâu một hơi, vực dậy tinh thần, lấy bùa xuống rồi gọi Đỗ Thuần.
“Ngươi đợi một chút" Nàng nghĩ trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, chắc là nàng sẽ không xuống núi. Dù sao thì, 900 bậc thềm có sức cản quá lớn, vừa nghĩ tới đã muốn nhũn chân từ bỏ cuộc chơi.
Đỗ Thuần nghi vấn nhìn nàng, Diệp Kiều lục lọi trong túi trữ vật một hồi lâu.
Đêm qua nàng đau buồn cả đêm không ngủ được, cuối cùng cặm cụi vẽ mấy chục lá bùa.
"Đây là Bùa Tụ Linh" Diệp Kiều chỉ cụ thể cho hắn nên dán bùa ở đâu. "Khi đó, tối ngươi chỉ cần nằm xuống là có thể tu luyện."
Đỗ Thuần nhìn mấy lá bùa bằng sự nghi ngờ: "Thật hả?"
Không phải hắn nghi ngờ Diệp Kiều, mà việc chỉ cần nằm là có thể tu luyện, trên đời thật sự còn có loại sung sướиɠ này?
Diệp Kiều: “Ngươi có thể thử xem, lúc trước ta dùng nó đấy."
Sau khi dọn dẹp những gì cần thiết, Diệp Kiều cầm gói đồ chuẩn bị lên đường.
Chân vừa bước ra sân, lưỡi kiếm mang theo ánh bạch quang chỉ thẳng về phía nàng, Diệp Kiều điềm tĩnh ngước đầu nhìn. Đối diện là một thiếu nữ đang nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng.
Diệp Kiều thở dài, tay giơ lên đẩy mũi kiếm sang một bên: "Vị sư tỷ này, có gì bình tĩnh nói chuyện, ở trong Trường Minh Tông cấm rút kiếm."
Nhìn thấy thái độ điềm tĩnh của nàng, Ninh Tình càng tức giận hơn. Sau khi tìm hiểu được nơi ở của Diệp Kiều, nàng ta lập tức cầm kiếm đến hỏi tội.
"Dựa vào cái gì mà ngươi được làm đệ tử thân truyền?" Ninh Tình vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Kiều: "Chỉ vì ngươi chơi thân với Mộc sư huynh?”
“Nếu không thì một tên phế vật linh căn trung phẩm như ngươi dựa vào đâu lại có thể được chuyển vào chủ phong cùng tu luyện với Minh Huyền sư huynh?"
Dưới ánh mắt ghen ghét đố kỵ của nàng ta, Diệp Kiều trầm mặc hồi lâu rồi lên tiếng: "Ngươi hoàn toàn không biết ta ngưỡng mộ ngươi bao nhiêu."
Ninh Tình: "?"
Nhìn dáng vẻ thật thà không có nửa phần dối trá của Diệp Kiều, trong đầu Ninh Tình tràn ngập dấu chấm hỏi.
“Ngươi ngưỡng mộ ta cái gì? Ngưỡng mộ ta không có cơ hội trở thành đệ tử thân truyền?"
Nếu không phải nét mặt khổ sở của Diệp Kiều quá chân thật, nàng ta còn hoài nghi mình đang bị cà khịa.
Diệp Kiều lại trầm mặc, sau đó nói bằng giọng thâm sâu: “Ta ngưỡng mộ những người không cần phải nỗ lực."
Ninh Tình: "..." Cái quần què gì vậy?
Trong lúc hai người giằng co, một thiếu niên tiến vào: "Đi chưa?"
Giọng điệu lười nhác, dáng vẻ uể oải, quần áo xám xịt. Bộ dáng không hề có chút gì dính dáng đến bốn chữ “đệ tử thân truyền”.
Diệp Kiều không chiến tranh bằng mắt với Ninh Tình nữa. Nàng cầm gói đồ, đi đến cạnh thiếu niên kia.
"Đại sư huynh?" Nàng thử gọi hắn.
Ba người Tiết Dư, Minh Huyền, Mộc Trọng Hi nàng đã gặp rồi, người còn lại chưa gặp chỉ có đại sư huynh Chu Hành Vân.
Trong tiểu thuyết, vị đại đệ tử này thuộc hệ trai đẹp thích tự đăng xuất khỏi sever. Mỗi ngày đều muốn đi tìm cái chết. Cuối cùng nữ chính dịu dàng lương thiện đã cứu vớt hắn.
Sau đó Chu Hành Vân cũng trở thành một thành viên trong dàn hậu cung hùng hậu của nữ chính.
Nghe Diệp Kiều gọi, Chu Hành Vân lười biếng ừ một tiếng.
Sau đó lặng lẽ đánh giá nàng, rồi vươn tay vuốt vuốt cái nhúm tóc ngốc nghếch đang phất phơ trên đầu nàng, muốn đè nó xuống.
Diệp Kiều nghi hoặc nghiêng đầu, đưa tay sờ cọng tóc ngốc vẫn vẫn kiên cường không chịu xẹp xuống.
Chu Hành Vân nhíu mày, nhìn chằm chằm cọng tóc ngốc kia.
Hắn lại vươn tay đè nó xuống.
Diệp Kiều như nghĩ đến điều gì đó:.... Vị đại sư huynh này, đừng nói là bị ám ảnh cưỡng chế đấy nhé?
...
Sau khi đến chủ phong, lượng khí linh nồng đậm trong nháy mắt chui vào cơ thể Diệp Kiều. Cả người thoải mái đến mức lỗ chân lông cũng nở ra, Diệp Kiều thoải mái thở một hơi dài. Hèn gì tu sĩ của Tu Chân Giới đều đấm nhau vỡ đầu để giành vị trí đệ tử thân truyền.
Chỉ với lượng khí linh nồng đậm của chủ phong cũng đủ khiến nàng không muốn dời bước ra ngoài.
Sau khi Chu Hành Vân dẫn sư muội đến chủ phong, hắn xong việc phủi đít, xách tiểu sư muội như đang xách một con gà trên thân kiếm xuống, vứt nàng cho Tiết Dư.
"Tiểu sư muội của đệ đây."
m thanh hắn chậm rãi
Sau đó xoay người rời đi không chút lưu luyến, Chu Hành Vân sợ nếu mình còn tiếp tục ở lại sẽ nhịn không được mà rút kiếm chém đứt cái cọng tóc đáng ghét kia.
Tốc độ bay của Chu Hành Vân quá nhanh khiến khiến Diệp Kiều say kiếm, đến khi nàng thấy ổn hơn một chút đã bị Tiết Dư đưa đến một cánh rừng trúc yên tĩnh.
Diệp Kiều không hiểu quy trình nhận đệ tử thân truyền lắm, suốt đoạn đường đều đi theo Tiết Dư và tò mò hỏi: "Sư huynh, Trường Minh Tông khi thu đệ tử không có lễ nhận đồ đệ à?"
Tiết Dư hơi khựng lại: "Không có."
Nói xong lại cảm thấy trả lời như thế thì có vẻ xa cách quá, thế là hắn lại bổ sung thêm: "Bốn người bọn ta đều không có."
Diệp Kiều hoang mang: "Vì sao các tông môn khác lại có?"
Nàng nhớ rõ trong nguyên tác khi nữ chính được Nguyệt Thanh Tông thu làm đệ tử thân truyền được rùng beng tổ chức này nọ, tại sao Trường Minh Tông lại đơn giản thế này.
Tiết Dư nghe nàng hỏi vậy thì ho vài tiếng để che đi sự xấu hổ: "Có thể là vì không đủ kinh phí chăng?"
Diệp Kiều nhạt nhẽo à một tiếng.
Nói trắng ra là NGHÈO!
Người làm giàu nhanh nhất ở Tu Chân Giới chính là Phù Tu và Đan Tu.
Trong tông môn bọn họ Đan Tu không có bao nhiêu, Phù Tu cũng ít ỏi nên nghèo hơn mấy tông môn khác.
Thoáng nhìn nụ cười gượng gạo của nàng, hắn không nhịn được mà bật cười, nói: "Chúng ta chỉ cần đi học hai lớp.”
“Lần lượt là lớp tâm pháp và lớp huấn luyện.”
“Cả hai lớp đều có trưởng lão đích thân chỉ dạy..." Tiết Dư lại thoáng nhìn qua Diệp Kiều, biết nàng có thể không theo kịp tiến độ tu luyện nên dịu dàng an ủi: "Nếu có gì không hiểu, muội có thể hỏi trưởng lão, hoặc tìm ta."
Câu từ thoái thác không khác gì thời còn đi học, Diệp Kiều lệ rơi thành dòng ở trong lòng.
Nàng đã tạo nghiệp gì thế này!
Vất vả lắm mới lết ra khỏi địa ngục luyện thi thời học sinh, nay xuyên qua lại rơi vào địa ngục khác.
Vừa tiến vào rừng trúc, nguồn linh khí càng càng nồng đậm hơn, suýt chút nữa Diệp Kiều bị luồng linh khí đó đè ép đến không thở nổi.
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao khoảng cách của đệ tử thân truyền và người bình thường lại khác nhau đến vậy.
Chỉ riêng nguồn linh khí đang điên cuồng chảy xuôi chảy ngược ở đây đã là nguồn tài nguyên cung cấp bất tận của đệ tử thân truyền.
Tiết Dư nhìn ra sự không thoải mái của nàng, hắn thở dài một hơi rất nhẹ, sau đó ném cho Diệp Kiều một bình sứ trắng: “Uống vào đi, đây là Cố Linh Đan, uống một viên, lát nữa muội sẽ thấy khá hơn."
Suy cho cùng, tu vi của nàng quá kém, độ tinh khiết của linh căn lại thấp, không thể hấp thu quá nhiều linh khí.
Diệp Kiều tiếp nhận bình đan dược, trong lòng lại thầm giật mình.
Tuy rằng nàng không hiểu biết quá nhiều về Đan Tu, nhưng nàng biết Cố Linh Đan.
Cốt truyện từng nhắc đến công dụng của loại đan dược này, Tu Chân Giới khi tu luyện rất chú trọng chữ “chắc- chậm rãi, kiên định”, nếu không, căn cơ sẽ không vững, dù cảnh giới có tăng nhưng so với những người cùng cảnh giới khác thì yếu hơn rất nhiều.
Cố Linh Đan giúp ổn định lượng linh khí hấp thụ, một vài người không ổn định cảnh giới dựa vào thiên linh địa bảo để cưỡng ép tăng tu vi, sau khi uống Cố Linh Đan thì có thể ổn định căn cơ.
Tuy Tiết Dư là một thiên tài, nhưng trong ba năm ở Trường Minh Tông chỉ luyện ra được ba bình.
Trong nguyên tác, Tiết Dư được xây dựng là một nhân vật nam phụ lốp xe dự phòng có tính cách ấm áp, luôn cần cù chăm chỉ luyện đan để dâng hiến cho nữ chính.
Sau đó nữ chính lại đem tặng cho người khác để tạo sự nổi bật cho bản thân...
Không ngờ hôm nay nàng cũng có đãi ngộ này.
Diệp Kiều được tặng đan thì vừa mừng vừa lo.
"Tam sư huynh" Nàng nắm chặt bình ngọc gọi hắn, thiếu nghi hoặc nhìn lại, nàng hé miệng nhẹ nhàng nói: "Huynh thật tốt."
Nhìn ánh mắt lấp lánh ánh sao của cô nhóc, Tiết Dư hơi giật mình, sau đó thì bật cười.
Thật đáng yêu.
Quả nhiên vẫn là tiểu sư muội lễ phép hơn.
Không giống với tên gỗ mục Mộc Trọng Hi chỉ biết há mồm ngậm miệng đòi lấy cho bằng được một chút nào.
Hai người vừa bước chân vào sân luyện tập đã nghe thấy tiếng kêu rên vang đến từ rất xa của Mộc Trọng Hi, và cả tiếng cười vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa của Minh Huyền.
Diệp Kiều đang nhai Cố Linh Đan thì đột nhiên nhìn thấy một ngôi sao băng hình người bay xẹt qua, sau đó rơi mạnh xuống đất.
Diệp Kiều kinh ngạc thốt lên: “Woa…Người chim nhanh quá.”
"Người chim" gian nan bò dậy từ trên mặt đất, lúc này Diệp Kiều mới nhìn rõ, hóa ra đó là Mộc Trọng Hi.
Mộc Trọng Hi nhe răng trợn mắt nhìn về phía Minh Huyền, tức giận gào to: "Minh Huyền, huynh muốn đánh nhau có đúng không?"
"Ta sợ đệ chắc?" Minh Huyền ngưng cười, móc ra mấy lá bùa.
Không khí sặc mùi giương cung bạt kiếm.
Khóe miệng Diệp Kiều giật giật: "Bình thường các huynh đều như thế này hả?"
Hận không thể chém yêu nhau hai nhát.
Giọng điệu Tiết Dư bình tĩnh vô cùng, hiển nhiên là đã chai lì với khung cảnh trước mắt: "Đúng vậy, chúng ta chỉ cần chờ bọn họ đánh nhau xong là được, không cần lo lắng."
Diệp Kiều thích nhất là xem náo nhiệt, hai mắt nàng sáng rực như đèn pha công suất cao, giọng điệu kích động: "Thật hả?"
Đánh nhau đi, đánh nhau đi, đánh nhau đi!
Nàng chưa thấy người ta đánh nhau bao giờ.
Tiết Dư quay đầu nhìn nàng, vì sao hắn lại có ảo giác tiểu sư muội đang rất hưng phấn nhỉ?
Diệp Kiều cũng phát hiện biểu cảm của mình không đúng lắm, nàng lập tức lật mặt diễn vẻ đau buồn bất tận: "Thật hả?"
Tiết Dư: "..."
Đừng tưởng muội lật mặt là t không nhìn ra dáng vẻ phấn khích muốn xem người ta đánh nhau của muội đấy nhé!