Năm người tạo ra động tĩnh quá lớn, dẫn đến đèn phòng của tất cả tông môn cách vách đồng loạt sáng lên, nhóm thân truyền cũng vì tò mò mà chạy ra xem kịch.
…..
Lúc này Tống Hàn Thanh còn đang trằn trọc ngủ không yên giấc vì kết quả xếp hạng, thì bất thình lình nghe được âm thanh khua chiêng múa trống trước cửa tông môn của mình.
Giây tiếp theo, lại nghe Mộc Trọng Hi dồn hết sức lực la lên một câu: "Nguyệt Thanh Tông thiếu tiền không trả." Làm cho hắn thiếu chút nữa đã lăn rớt xuống giường.
A a a Diệp Kiều!!!
Hắn vẫn luôn biết Trường Minh Tông đã thay đổi, nhưng hắn lại không nghĩ tới, đám người này...con mẹ nó...không biết ngại mà đến tận nhà gõ cửa như này.
Tống Hàn Thanh tức giận đến phồng cả mũi, chỉ có thể chạy nhanh đi tìm sư huynh sư muội vay tiền, để chặn họng cái đám kia.
Nếu không thì ngày mai trên diễn đàn nhất định sẽ đăng tin "Đại đệ tử Nguyệt Thanh Tông thiếu nợ, nhưng mặt dày không chịu trả cho coi.’
Tống Hàn Thanh đi mượn khắp nơi mới miễn cưỡng có đủ, ngay lúc hắn chuẩn bị đi quăng đống linh thạch này vào miệng của Diệp Kiều cho nàng im họng, thì Vân Ngân chợt đi ra.
"Sư phụ." Tống Hàn Thanh ngại đến đỏ mặt.
Tất nhiên 100% là do hành vi không biết xấu hổ của bọn Diệp Kiều làm cho tức giận.
Vân Ngân thần sắc phức tạp, nghe thấy âm thanh bên ngoài liền thở dài: "Đưa linh thạch cho ta, để ta ra ngoài nói chuyện với Diệp Kiều."
Có người chịu nhục thay mình, nên Tống Hàn Thanh không chút do dự liền đồng ý.
Với tính cách của đám người Trường Minh Tông, chắc chắn khi hắn đi ra ngoài sẽ phải chịu cảnh bị cười nhạo một trận cho coi, thấy bộ dáng sư phụ nhà mình không biết sợ là gì, Tống Hàn Thanh liền quyết đoán đưa linh thạch cho Vân Ngân.
Diệp Kiều sau khi nhìn thấy người đi ra là ai, ngữ khi bắt đầu kéo dài: "Ồ ~ Vân tông chủ."
"Sao vậy, Tống Hàn Thanh không dám gặp mặt chúng ta, nên kêu ngài ra mặt xử lí giúp hắn hả?"
Vân Ngân nhíu mày, nhận ra được vài phần trào phúng từ tiếng "ồ"" của nàng, nhưng lại nói không được là bị trào phúng chỗ nào.
Hắn chỉ có thể lạnh mặt đem túi đựng linh thạch ném qua.
Minh Huyền vươn tay nhận lấy, mặt dày nói: "Cảm ơn"
Quả nhiên không biết xấu hổ chính là kĩ năng tốt nhất, nhờ vậy mà tốc độ trả nợ nhanh quá chừng.
"Đi đi đi, chúng ta đi tửu lầu ăn cơm thôi." Hắn thong thả ung dung quay đầu đi.
Mộc Trọng Hi nói lớn: "Ta muốn ăn gà nướng!!"
Mỗi ngày ở Trường Minh Tông quá thảm đi, toàn là bánh bao và bánh bao, ăn riết ngán đến tận họng, lúc trước vì phải chuẩn bị cho Đại hội thi đấu nên cũng không có thời gian đi dạo chơi Thành Phù Sinh, bây giờ thật vất vả mới có thời gian rảnh, cho nên chắc chắn bọn họ phải đi ăn cho thỏa thích.
Diệp Kiều: "Ăn ăn ăn. Dù sao cũng là linh thạch của Nguyệt Thanh Tông mà."
Mấy người bọn họ bàn bạc với nhau, ngươi một lời ta một câu, đem Vân Ngân lơ đi sạch sẽ.
"Diệp Kiều." Vân Ngân đột ngột mở miệng: "Trường Minh Tông dạy ngươi như vậy sao,
dám lơ là trưởng bối."
Diệp Kiều dừng chân, muốn xem hắn chuẩn bị nói gì, vì vậy mà hiếm thấy nàng không mở miệng.
Vân Ngân chậm rãi nói: "Chỉ cần ngươi đồng ý nhận sai, rời khỏi Trường Minh Tông, thì chờ sau khi kết thúc Đại hội thi đấu, ta sẽ suy xét cho ngươi một vị trí ở Nguyệt Thanh Tông."
Mộc Trọng Hi sờ cằm, "Vị trí gì? Thân truyền hả?"
Vân Ngân thiếu chút nữa bị chọc tức mà cười.
Muốn vị trí thân truyền ư? Sao có thể.
Thân truyền đều là thiên tài thượng phẩm linh căn, dù bây giờ biểu hiện của Diệp Kiều rất tốt nhưng hắn cũng không suy xét vị trí thân truyền cho nàng.
Tiết Dư giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, thấy biểu tình của Vân Ngân hắn đã hiểu, liền mỉm cười: "Hay là quý tông chủ đây quay về phòng ngủ một giấc cho tỉnh đi?"
"Haizz, lão già này, tuy rằng Trường Minh Tông của chúng ta nghèo thiệt." Mộc Trọng Hi chỉ qua mấy người đứng ở đây: "Nhưng chúng ta là thân truyền đó."
"Ngươi có hiểu thân truyền là gì không? Có thể nói theo một cách khác, thì chúng ta chính là niềm hi vọng trong tương lai của Tu Chân Giới."
Từ Đại hội thi đấu của năm đại tông môn đã nhìn thấy được tầm quan trọng của thân truyền, chỉ người có thiên phú tốt nhất mới có tư cách được làm thân truyền của năm tông, bộ đầu của Vân Ngân bị lừa đá hả.
Ai lại đi bỏ thân phận thân truyền, để lấy thân phận đệ tử nội môn của Nguyệt Thanh Tông chứ.
Minh Huyền cũng cười như không cười, "Có lúc ta đã từng hâm mộ sự tự tin của đệ tử Nguyệt Thanh Tông. Ngươi biết không, từ khi ta không đột phá được Kim Đan, ta lúc nào cũng cảm thấy tự ti về bản thân, nhưng hiện tại ta lại nhận ra, có đôi khi tự ti cũng là một đức tính tốt."
Diệp Kiều: "Ta chính đệ tử mà Nguyệt Thanh Tông có mơ cũng không có được."
Tần Phạn Phạn đang lén lút trốn ở góc tường, sau khi nghe được đám nhóc nhà mình nói xong thì thiếu chút nữa đã nhịn không được mà bay ra tặng cho mỗi đứa một ngón tay cái.
Nói rất đúng!!
Lão già mặt dày, dám cạy góc tường nhà bọn họ! Đúng là đồ vô liêm sỉ!
Thấy Vân Ngân giận tím mặt, có ý định muốn đánh bọn nhóc đệ tử nhà mình, Tần Phạn Phạn đành phải điều chỉnh lại vẻ mặt đắc ý muốn cười ha hả của mình thành bộ dáng bi thương, sầu thảm.
Nhanh chân vọt qua, trước khi Vân Ngân sắp nổi bão, lên tiếng: "Vân đạo hữu."
"Bớt giận, bớt giận, đừng giận nữa." Tần Phạn Phạn bày ra vẻ mặt xin lỗi: "Mấy đệ tử của ta lại gây phiền toái cho ngươi rồi, nhưng chắc là do đêm nay bọn hắn vui vẻ vì đạt được hạng nhì mà thôi, chắc ngươi sẽ thông cảm một chút mà nhỉ."
Trái tim Vân Ngân lại bị đâm cho một dao. Cố tình, là cố tình đúng không? Ai mà không biết Nguyệt Thanh Tông lần này hạng nhất đếm ngược chứ.
Vân Ngân cố gắng nén giận, nở nụ cười lạnh, sau đó nghiến răng hỏi: "Phải không?"
"Sao lại không phải." Tần Phạn Phạn sợ Vân Ngân bị kích động quá mức, liền chạy nhanh qua chỗ Mộc Trọng Hi đạp chân hắn một cái: "May cho các ngươi là Vân tông chủ tính tình rộng lượng, không nhỏ nhen mà truy cứu đó, còn không mau đi đi."
Tự dưng lại ôm một bụng tức giận nhưng không thể xả ra được, Vân Ngân chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn năm người rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Vân Ngân ôm ngực, vô cùng hoài nghi Tần Phạn Phạn có phải cố ý chờ bọn Diệp Kiều nói xong, rồi sau đó thấy hắn không nhịn nữa muốn đánh bọn chúng, thì lão già này mới chậm rãi đi ra đúng không.
*********
Vấn Kiếm Tông ở bên này vẫn còn thức để bàn bạc kế hoạch tác chiến.
"Trận thi đấu tiếp theo chúng ta nên cẩn thận Nguyệt Thanh Tông một chút." Diệp Thanh Hàn lại nhớ đến Minh Huyền dựng lên Tứ Phương Trận trong lưu ảnh thạch hắn vừa xem được, lại bổ sung một câu: "Còn có Minh Huyền nữa."
Phù tu ở Tu Chân Giới đã rất hiếm rồi, vậy mà bất kì người có thiên phú tốt đều chọn gia nhập vào Nguyệt Thanh Tông.
Giống như trong mắt của đám Phù tu, chỉ có Nguyệt Thanh Tông mới là nơi đặc biệt dành riêng cho bọn họ vậy.
Chính cái gọi là thiếu cũng chết mà dư cũng chết, Nguyệt Thanh Tông có tận bốn Phù tu, còn các tông còn lại thì chỉ có Trường Minh Tông may mắn có được một người.
Diệp Thanh Hàn không hiểu.
Đều là năm đại tông môn như nhau, nhưng Vấn Kiếm Tông của bọn họ kém Trường Minh Tông với Nguyệt Thanh Tông chỗ nào?
Minh Huyền có thể dựng nên trận pháp nhốt Tần Hoài, có thể thấy được hắn là một người không dễ đối phó, nếu không có việc gì thì tốt nhất ở trận đấu tiếp theo đừng gây chuyện với Phù tu.
Sở Hành Chi tuy là thân truyền nhưng lại có sở thích đi khıêυ khí©h Minh Huyền.
Lúc trước Minh Huyền ỷ vào hắn là cực phẩm linh căn, lại là Phù tu xuất thân từ Minh gia, được rất nhiều trưởng lão xem trọng, tuy nhiên nhiều năm trôi qua vẫn không đột phá được Kim Đan, cho nên Sở Hành Chi lúc nào cũng muốn tóm được hắn để châm chọc vài câu.
Nhưng bây giờ lại bị Đại sư huynh cảnh cáo một trận, hắn chỉ có thể kiềm lại tính tình: "Ta biết rồi."
Mấy người bàn bạc đến tận khuya, thì đột nhiên nghe thấy âm thanh khua chiêng múa trống ở bên ngoài, cực kì náo nhiệt, thấy vậy Sở Hành Chi chớp mắt hỏi: "Ai vậy?"
Do tại của Kiếm tu rất nhạy, nên Diệp Thanh Hàn đã nghe ra được: "Là mấy người Trường Minh Tông."
Ờ thì.
Cũng không có gì ngoài dự liệu.
Tiểu sư muội khó hiểu: "Bọn họ đang ăn mừng sau khi được hạng nhì ư?"