Đối với kiến nghị cực kì thành khẩn của Diệp Kiều, cũng không ai thèm quan tâm, thậm chí Diệp Thanh Hàn còn lựa chọn phương án lấy kiếm của mình chém mạnh về phía kết giới, kết quả lại bị phản phệ, nhận ngay hai nhát kiếm khí làm hắn nôn ra một chút máu.
"Diệp, Diệp sư huynh." Vân Thước đỡ lấy đối phương, do hoảng loạn mà cánh môi không ngừng run rẩy, nước mắt chảy ra: "Huynh không sao chứ?"
Diệp Thanh Hàn lắc đầu, vẫn chưa từ bỏ ý định, một lần nữa rút kiếm chém về phía kết giới.
Lần này hắn đã không chịu được mà cúi người phun ra một ngụm máu, sắc mặt không được tốt lắm.
Vân Thước thấy vậy lập tức lấy ra khăn lụa của mình để hắn lau máu, hai người liếc mắt đưa tình với nhau, lúc này bầu không khí dần trở nên ái muội.
Mấy tán tu nhìn thấy kết giới không hề lay chuyển đã gấp đến mức muốn điên luôn rồi.
Chỉ có thể nói trong hoàn cảnh này có người buồn có người vui, người nào đang yêu đương phát cơm chó thì vui, người nào vì cái mạng nhỏ của mình sợ không ra được thì buồn.
"Cắt, đủ rồi, rất đẹp, thật sự khung cảnh tình cảm này rất đẹp." Diệp Kiều ở bên ngoài xem phim tình cảm của nam nữ chính liền không nhịn được vừa vỗ tay vừa cảm thán.
Đúng là Long Ngạo Thiên phiên bản Tu Chân Giới mà, cho dù hộc máu cũng không quên giữ vững phong thái.
Trong truyện làm sao bọn họ thoát ra được?
À thì, toàn dựa vào Diệp Thanh Hàn chứ còn ai vào đây nữa.
Nam chính đúng là thật trâu bò mà.
Tuy linh lực đã hao hết, còn bị phản phệ đến mức hộc máu như hộc tương cà, cuối cùng mới có thể miễn cưỡng đem Vân Thước ra khỏi bí cảnh, có thể nói nhờ vào tình tiết này đã giúp cho tình cảm của hai người tăng lên.
Vân Thước đã bị hành động của Diệp Thanh Hàn làm cho cảm động đến không biết trời trăng mây đất, lúc này nàng ta cho rằng người mang tâm ý lớn như hắn mới xứng đáng để nàng ta yêu thích.
Diệp Thanh Hàn đúng là có năng lực mở ra kết giới, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không bị thương, chỉ còn hai tiếng nữa là bí cảnh sẽ đóng lại, khiến cho tất cả mọi người đều sốt ruột muốn điên rồi, Tống Hàn Thanh cuối cùng cũng không thể bình tĩnh được nữa: "Diệp Kiều."
"Ta biết ngươi có cách."
"Chúng ta nhiều người như vậy, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được?"
"Các trưởng lão ở Trường Minh Tông dạy dỗ các ngươi như vậy sao?"
Trong hoàn cảnh nào rồi mà Tống Hàn Thanh vẫn không quên dùng đạo đức để nói xiên nói xỏ nàng vậy.
Nhưng Diệp Kiều vẫn luôn tuân thủ theo nguyên tắc, chỉ cần nàng không có đạo đức, thì không ai có thể nói gì được nàng. Diệp Kiều lúc này vẫn rất bình tĩnh mà ngồi xếp bằng ở bên ngoài kết giới, nở một nụ cười giả tạo: "Haizz biết làm sao bây giờ, các ngươi ra không được thì ta chỉ đành chịu thôi."
Tống Hàn Thanh: "Pháp khí của Trường Minh Tông đâu?" Hắn đã tận mắt chứng kiến nàng dùng thứ kia quăng nổ bụng yêu thú.
Thứ đó mạnh như vậy thì cho nổ cái kết giới này cũng không thành vấn đề gì?
Diệp Kiều sờ cằm: "Không có."
"Ta dùng hết rồi."
Hơn nữa bom chỉ là gây nên thương tổn vật lí mà thôi, đối với kết giới có pháp thuật thì tính công kích của nó không thể nào lớn được.
Nghe Diệp Kiều nói xong làm cho lòng Tống Hàn Thanh bị thiêu cháy như tro tàn.
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, móc ra từ túi trữ vật rất nhiều lá bùa, với ý định ném lên kết giới, thử xem có thể nào làm nó nứt ra không.
Kết quả cũng không khác gì Diệp Thanh Hàn, bị phản phệ ngược lại.
Nhìn mọi người bận rộn như vậy, Diệp Kiều lại bắt đầu đưa cho bọn hắn một kiến nghị nghiêm túc, nói: "Nếu như hôm nay không thoát ra được thì ngày mai cố gắng hơn, mà không chừng đợi tới ngày mai là các ngươi đã chết hết rồi, đâu còn ai để mà cố gắng nữa."
"..." Diệp Kiều, ngươi mau im đi!! Ngươi không cần dùng lời nói để làm thương tổn người sắp chết đâu.
Diệp Kiều lười biếng lên tiếng làm cho người ta nghẹn họng một cách trăng trối.
Tống Hàn Thanh hít sâu một hơi, tràn đầy sát khí nhìn Diệp Kiều: "Nếu chúng ta không ra được, thì ngươi cho rằng khi ngươi ra khỏi đây sẽ không bị người khác gán cho cái danh thấy chết mà không cứu sao?"
Không nghĩ tới Diệp Kiều so với hắn càng cao tay hơn: "Vậy ngươi chết đi, chờ sau khi ngươi chết rồi, thì khi ta ra ngoài có bị gán cái danh thấy chết mà không cứu thì cũng đâu có sao, dù gì ta vẫn còn sống chỉ có các ngươi chết thôi."
Ngon nhào vô đây, tổn thương lẫn nhau đi.
Sự thật đã chứng minh, Tống Hàn Thanh nhìn thấy thái độ bất cần đời của Diệp Kiều thì không còn cách nào khác, đành nhận kết quả chỉ có chính mình nghẹn một bụng tức giận.
Thấy nàng bình tĩnh như vậy, dưới tình huống bất đắc dĩ, Diệp Thanh Hàn đã lựa chọn cùng nàng giao dịch.
"Ngươi muốn bao nhiêu linh thạch?"
Diệp Kiều không cảm xúc ôm lấy KFC, "Ngươi cảm thấy mạng của Vấn Kiếm Tông các ngươi đáng giá bao nhiêu đây?"
Diệp Thanh Hàn bị nàng làm cho nghẹn họng, cuối cùng chậm rãi phun ra một câu: "Mười vạn linh thạch thượng phẩm"
"..." Diệp Kiều không nói gì, chỉ tươi cười nhìn chằm chằm hắn, giọng điệu kéo dài: "Ồ~~~ thì ra thân phận đệ tử thân truyền tôn quý của Vấn Kiếm Tông chỉ đáng giá mười vạn linh thạch thượng phẩm thôi sao?"
".." Cho dù là Diệp Thanh Hàn được mệnh danh thiên tài băng lãnh đi chăng nữa thì cũng vì lời nói của nàng mà trong chớp mắt biểu cảm của hắn đã muốn nứt ra rồi, tự hỏi trên thế giới sao vẫn còn tồn tại loại người như vậy?
Bốn chữ "Một vừa hai phải" này Diệp Kiều không biết viết như thế nào sao?!
Tất nhiên Diệp Kiều cũng không biết, nàng thậm chí bắt đầu đứng lên mở một cuộc đấu giá, "Nguyệt Thanh Tông còn ra giá nào cao hơn không ạ?"
Diệp Kiều chờ nửa ngày không thấy ai trả lời, nàng lại kéo dài âm thanh: "Ohhh~ thì ra đệ tử thân truyền tôn quý của Nguyệt Thanh Tông cũng không đáng giá mười vạn linh thạch."
Tống Hàn Thanh: ".." Ngươi "à" cái méo gì!
So sánh với Kiếm tu thì dĩ nhiên Phù tu giàu hơn rồi, mắt thấy thời gian đang dần trôi qua, Tống Hàn Thanh cuối cùng cũng chịu thua mà ra giá: "Mười lăm vạn linh thạch thượng phẩm."
"Muốn nhiều hơn thì ta cũng không có đâu." Hắn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể quay ngược thời gian, để cách Vân Thước càng xa càng tốt.
Nếu không phải do nàng ta kiên trì đi con đường này, thì làm sao gặp phải đại yêu thú Nguyên Anh Kỳ? Nếu không phải nàng ta ham linh quả, thì làm sao mà vô tình khởi động kết giới để bọn họ bị nhốt ở đây chứ?
Diệp Kiều cũng biết chừng mực, nàng biết nếu còn đòi hỏi nữa thì sẽ mất nhiều hơn được, vì vậy liền vỗ tay chốt đơn, không chút do dự lấy ra một tờ giấy trắng từ túi trữ vật của mình: "Cùng nhau lập bản cam kết đi?"
Bản cam kết...
Mẹ nó! còn phải ghi lại nữa hả.
Tống Hàn Thanh nghẹn họng, nhìn Diệp Kiều đem bản cam kết đẩy vào trong kết giới, hắn chỉ có thể ấn xuống dấu vân tay của mình.
Diệp Thanh Hàn cũng trầm mặc không nói gì, cả hai cùng nhau ấn xuống dấu vân tay.
Thế nhưng trong lòng Tống Hàn Thanh lại có cảm giác cân bằng quỷ dị.
Loại cảm giác này có thể hiểu chính là "thì ra không chỉ có một mình ta chịu xui xẻo", điều này làm cho hắn giảm bớt được sự khó chịu trong lòng.
Một lần đắc tội thân truyền của hai đại tông môn, Diệp Kiều lại không có một chút cảm giác chột dạ nào, thong thả ung dung đứng lên, "Chúng ta đi thôi."
"Sao lại đi?" Đoạn Hoành Đao thiếu chút nữa cho rằng nàng muốn lừa tiền của mấy người kia.
Không nghĩ tới Diệp Kiều lại hợp tình hợp lí nói: "Đi bắt yêu thú, không phải ngay từ đầu ta đã nói rồi sao?"
"..." Trong hoàn cảnh nào rồi mà nàng còn nhớ đến việc này vậy?!
Mộc Trọng Hi cảm thấy mạch não của tiểu sư muội nhà mình cùng người khác đúng là không giống nhau! Trong lúc chờ đợi đại bí cảnh kết thúc, thì thứ gì có thể trộm được liền trộm. Bộ nàng không muốn an toàn mà trở về tông môn sao?
Thời điểm như này rồi thì ai lại rãnh rỗi sinh nông nỗi đi tìm hang ổ của yêu thú để tham quan cơ chứ.
Sự thật đã chứng minh, người đó chính là Diệp Kiều.
Hơn nữa, nàng lại còn thuận lợi mà tìm được chỗ ở của hai đại yêu thú nữa chứ.
Tu vi của hai con yêu thú đều là Kim Đan. Tuy rằng Mộc Trọng Hi có thể đánh bại được tụi nó, nhưng nhớ lại lời dặn của Diệp Kiều, hắn lập tức kiềm chế xúc động muốn nhào vô đánh nhau của mình, chỉ đứng quan sát hành động đi tìm đường chết của Diệp Kiều.
Tiểu sư muội lén lút ngồi xổm xuống, trong lúc hai con yêu thú đang ngủ ngon lành thì nàng lại cầm mấy viên đá chọi qua.
Đánh lén xong Diệp Kiều liền co chân bỏ chạy.
Đạp Thanh Phong nhanh chóng được khởi động, nàng nhảy lên né tránh móng vuốt của yêu thú.
Hai con yêu thú phẫn nộ rít gào, Diệp Kiều lại còn cảm thấy chỉ hai con vẫn chưa đủ, nên trong quá trình chạy trốn lại cố ý trêu chọc thêm mấy con yêu thú ven đường.
Đoạn Hoành Đao đang đứng tại chỗ chờ đợi Diệp Kiều, sau đó lại thấy nàng chạy đến như điên, đáy lòng liền dâng lên dự cảm không ổn.
Diệp Kiều?"
Diệp Kiều cũng không quay đầu lại mà la lớn: "Chạy mau lên."
Đoạn Hoành Đao theo bản năng cũng vọt chạy theo nàng, hắn cũng không dám quay đầu lại nhìn vì chỉ cần nghe thấy tiếng động sau lưng thôi cũng đủ đáng sợ rồi.
Giống như có gì đó rất kinh khủng đang tồn tại, làm cho da đầu người khác tê dại.
"Tại sao lại chạy?" Hắn không nhịn được mà hỏi.