Chương 26: Đến lúc mất mặt thì danh tính đều bị nhận ra!

Sấm sét rơi xuống mặt phẳng rồi nổ tung, yêu thú đang nổi cơn thịnh nộ bên ngoài dường như cảm nhận được cơn đau, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, dạ dày nó cuồn cuộn dâng lên, cuốn theo mấy người bọn họ quay cuồng thất điên bát đảo.

Tống Hàn Thanh cùng Đoạn Hoành Đao hơi trợn mắt, bọn họ chưa bao giờ thấy qua đồ vật có tính sát thương lớn như vậy.

— đây là pháp khí bí mật của Trường Minh Tông sao?

Ý nghĩ này đồng thời hiện lên trong đầu hai người.

Diệp Kiều không ngần ngại ném thêm ba quả bom nữa, tiếng nổ liên tiếp truyền ra, yêu thú giãy giụa càng thêm kịch liệt, uy lực của bom không thua gì một kích của Kim Đan kỳ, và dạ dày có lẽ là bộ phận yếu ớt nhất trên người con yêu thú cứng như sắt thép.

Ba quả bom rơi xuống khiến dạ dày của nó nổ thủng một lỗ.

"Chạy mau."

Đoạn Hoành Đao nói xong, mấy người liền nhanh chóng lao ra ngoài.

Bên ngoài có rất nhiều đệ tử của Nguyệt Thanh Tông đang bao vây họ, khi đại sư huynh của họ bị nuốt chửng, tất cả đều vội vàng chạy đi, sau khi phát tin tức thông báo cho các trưởng lão, Vân Thước liền nhanh chóng mang người đến hỗ trợ.

Nhìn thấy người đi ra, nàng lập tức vui mừng khôn xiết: "Đại sư huynh."

Vân Thước lo lắng nhìn Tống Hàn Thanh, "Huynh không sao chứ?"

Một thân y phục xanh nhạt khiến nữ hài trở nên nhược liễu phù phong*, thanh lệ thoát tục.

*yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió

Một thiếu niên thần sắc lạnh lùng thân mật đứng phía sau Vân Thước, dùng tư thế bảo hộ che chắn nàng khỏi ánh mắt thăm dò.

Cả hai đều là trai tài gái sắc, thật xứng đôi.

"Người của Vấn Kiếm Tông?" Sắc mặt Tống Hàn Thanh dịu lại, để ý đến trang phục của đối phương.

Y phục của Vấn Kiếm Tông lấy tông màu trắng chủ đạo.

Vân Thước vội vàng giải thích: "Là Diệp sư huynh thấy muội một thân một mình nên tiện đường đi cùng muội."

"Diệp sư huynh cực kì lợi hại." Nàng cong mắt mỉm cười, "Muội đến được đây cũng nhờ vào Diệp sư huynh."

Tống Hàn Thanh có chút không vui, hắn hơi gật đầu với đối phương, "Đa tạ ngươi đã chiếu cố tiểu sư muội của chúng ta."

"A Thước." Hắn nói, "Đến đây."

Đáy lòng Vân Thước không quá vui, nàng nhìn ra được Tống Hàn Thanh đang muốn mình tách khỏi Diệp sư huynh, nhưng làm sao nàng có thể yên tâm khi đi theo một đám phù tu ở một nơi nguy hiểm như vậy?

Lúc trước là nàng không còn cách nào khác đành phải trốn sau lưng Mộc Trọng Hi, thời khắc nguy hiểm ai lại không vô thức tìm kiếm sự bảo hộ của kiếm tu?

Thật vất vả mới tìm được một kiếm tu của Vấn Kiếm Tông che chở cho mình, vậy mà Tống Hàn Thanh muốn nàng tách ra khỏi hắn, điều này sao có thể chứ!

Vân Thước không nói chuyện, chỉ im lặng cự tuyệt hắn.

Tống Hàn Thanh bị người vứt hết mặt mũi, tức nghiến răng nghiến lợi, chưa từng cảm thấy vị sư muội này không có mắt như lúc này.

Làm gì có chân truyền của tông môn nào lại nhát gan đến mức đi tìm người của tông môn khác nhờ họ bảo hộ? Nàng ta không cần mặt mũi nhưng Nguyệt Thanh Tông bọn họ vẫn cần đó.

Mộc Trọng Hi: "Ngạo tòa, đó là Diệp Hàn Thanh."

Thiếu niên thanh lãnh như ngọc, thân trang màu đen, trong tay cầm một thanh kiếm, mặt mày thờ ơ lãnh đạm.

Đây còn không phải là đại đệ tử chân truyền của Vấn Kiếm Tông, Diệp Hàn Thanh sao?

Diệp Kiều thoáng kinh ngạc: "Hắn ta chính là Diệp Hàn Thanh?"

Tiểu thuyết mỹ nhân vạn người mê không phải thể loại NP nên chắc chắn sẽ có một nam chính.

Lúc trước đọc tiểu thuyết nàng đã cược nam chính hẳn là Ma Tôn tà mị hoặc sư tôn cao lãnh, nhưng trăm triệu lần cũng không ngờ tới chính cung hóa ra là Diệp Hàn Thanh, một đường bật hack, trở thành Long Ngạo Thiên phiên bản tu chân.

"Không sai, là hắn." Mộc Trọng Hi khẳng định: "Ta cũng là kiếm tu, đương nhiên đối với hắn có phần hiểu biết, trong kiếm đạo hắn là một trong hai người duy nhất có kiếm cốt trời sinh, mười lăm tuổi kết đan, mười tám tuổi Kim Đan hậu kỳ."

"Tất nhiên..." Nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của Diệp Kiều, vì sợ tiểu sư muội nhà mình cũng sẽ trở thành fan hâm mộ của Diệp Hàn Thanh, hắn vội vàng nói: "Đại sư huynh của chúng ta cũng không kém, năm đó từng có thể cùng hắn danh xưng song tuyệt*."

*(tiếng Trung: 双绝) song tuyệt: bộ đôi xuất sắc, tài giỏi hiếm có

Cái này chưa từng thấy nguyên tác đề cập tới.

Đại sư huynh... Nguyên lai đã từng có thể sánh ngang với nam chính ư?

Trong ấn tượng của Diệp Kiều, cái vị đại sư huynh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nghiêm túc lại lạnh nhạt kia vốn dĩ lợi hại đến vậy sao?

Tống Kiến, người đang đứng bên cạnh đột nhiên chú ý tới Diệp Kiều, mắt hắn trợn to: "Là các ngươi!!"

"Đại sư huynh, chính hai tên trộm này đã ụp bát mì vào mặt ta."

Diệp Kiều đang cao hứng xem kịch, đột nhiên giọng nói của Tống Kiến thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Vân Thước nhíu mày, nhìn về phía Diệp Kiều, thanh âm mềm mại có chút nghi hoặc: "Nhị sư tỷ?"

— đã rời tông môn lâu lắm rồi vậy mà còn gọi mình là Nhị sư tỷ, nàng ta đang muốn châm ngòi ly ai vậy, hay là đang cố ý nhắc nhở mình khoảng cách giữa hai người lúc còn ở Nguyệt Thanh Tông?

Diệp Kiều không bận tâm đến nàng ta, hạ giọng nói: "Tống Kiến là tới tìm chúng ta trả thù?"

Tống Kiến xác thực đang nghĩ đến việc báo thù, nhìn chằm chằm vào thủ phạm đã làm hắn mất mặt, biểu cảm hắn vặn vẹo, không chút nghĩ ngợi hạ lệnh: "Bao vây bọn họ, đừng để mấy người đó chạy trốn."

Tống Hàn Thanh cũng đồng thời nhớ tới số linh thạch bị Diệp Kiều lừa mất, liền nói với mấy đệ tử nội môn phía sau, "Các ngươi cũng đến hỗ trợ đi."

Mắt thấy đám người hai bên ăn ý bao vây, Đoạn Hoành Đao lùi lại hai bước vội vàng nói lớn: "Đợi đã! Ta không cùng một giuộc với bọn họ."

"Nếu muốn đánh thì đánh bọn họ trước."

Mộc Trọng Hi chớp mắt: "Ặc, vô tình như vậy sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng ở chung trong một cái bụng."

"..." Sao lời này nghe thế nào cũng khiến người ta dễ hiểu lầm vậy?

Diệp Kiều nhanh chóng quyết định lôi kéo sư huynh, ý định chạy trốn, nhưng Mộc Trọng Hi không nghĩ vậy, hắn đặt tay lên thanh kiếm bên hông, mặt mày lạnh lùng: "Ta có thể một kiếm..."

Diệp Kiều giữ chặt hắn, "Đừng dùng kiếm."

Nếu thật sự đánh tới, bọn họ không có lợi thế về số lượng.

Huống chi Diệp Hàn Thanh vẫn chưa có động thái, nếu hắn ra tay, bọn họ sẽ khó bảo toàn mà thoát thân, chiến đấu không giải quyết được vấn đề.

Mộc Trọng Hi bị Diệp Kiều kéo đi, nàng không cho phép hắn nói nhiều liền bỏ chạy, khiến hắn không khỏi hoài nghi nhân sinh, không nhịn được mà cảm khái: "Ta xem như đã hiểu lý do trưởng lão bắt chúng ta học Đạp Thanh Phong, chính là để phòng trường hợp chúng ta ra cửa bị người ta đánh chết."

Bản thân hắn trước đây đều xem nhẹ sống chết, không phục liền múc luôn, nhưng kể từ khi tiểu sư muội đến, không phải là đang chạy trốn thì cũng là đang trên đường chạy trốn.

"A, thì ra các ngươi không phải là tán tu?" Đoạn Hoành Đao ngạc nhiên nói: "Ta còn tưởng các ngươi là tán tu nào đó ra ngoài rèn luyện."

"Đừng nói nữa." Diệp Kiều hét to: "Bọn họ sắp đuổi kịp."

Đuổi gϊếŧ bọn họ không chỉ có kiếm tu mà còn có cả phù tu.

Mặc dù phù tu không thích hợp để chiến đấu, nhưng đau đầu nhất là những người đó có trận pháp khiến người khác khó có thể phòng bị, trùng hợp mấy người họ không có đến một người hiểu được trận pháp.

Trường Minh Tông chỉ có phù, không có ghi chép về trận pháp, Diệp Kiều vừa bị truy đuổi vừa nghĩ sau khi quay về phải xem kĩ phù thư Tống Hàn Thanh đưa và nghiên cứu cách sử dụng phù chú để bày trận.

Diệp Hàn Thanh khinh thường tham gia vào ân oán của những nội môn này, loại chuyện này đối với một tên Long Ngạo Thiên mà nói quả thực hạ thấp phong thái cao ngạo của hắn, vì vậy Diệp Kiều không lo lắng đối phương sẽ can thiệp.

Nhìn thấy người của Vấn Kiếm Tông vẫn không ngừng đuổi theo mình, Diệp Kiều quay đầu lại, nhân lúc hắn không chú ý, ném lá bùa trong tay ra.

Diệp Kiều thứ khác không nhiều, nhưng bùa lúc này thì rất nhiều, một mạch ném bùa ra ngoài, cảnh tượng kinh diễm như tiên nữ rải hoa.

Bởi vì số lượng bùa thực sự quá nhiều, những người đó thật sự trốn không kịp.

Tống Kiến bị một lá bùa dán trên mặt, hắn vừa mới đưa tay ra định xé nó xuống, giây tiếp theo đã thấy tay chân mình dần bắt đầu mất kiểm soát.

Chẳng mấy chốc, cơ thể của hắn co giật hai lần như thể bị điện giật, không theo khống chế quỳ rạp trên mặt đất, bắt đầu bắt chước loài rắn, xiêu xiêu vẹo vẹo lượn quanh, đồng thời, hắn run rẩy liên hồi như thể túi quần bị rò rỉ điện.

"..." Đoạn Hoành Đao quay đầu nhìn thấy cảnh tượng này liền sợ đến ngây người.

"Cái này là tình huống gì vậy?"

Tà thần xâm chiếm giới tu chân?

Những người bị dán bò sát phù, từ một đám đệ tử nội môn ăn mặc chỉnh tề, thân phục tông môn màu trắng, giờ đây bắt đầu bò lổn ngổn trên mặt đất, lủng cà lủng củng không khác gì con sâu, bò ngày càng càng nhanh.

Dần dần có tán tu chú ý tới động tĩnh ở nơi này, khi họ bước đến phía trước để kiểm tra thì bị một màn trước mặt doạ sợ đến mức choáng váng.

Chỉ thấy một đám đệ tử của Vấn Kiếm Tông do Tống Kiến cầm đầu, bắt đầu quỷ dị bò trên mặt đất.

"Này, này là Vấn Kiếm Tông?"

Nếu không phải vì nhìn thấy tất cả mấy người đó đều đang mặc tông phục của Vấn Kiếm Tông, bọn họ thiếu chút nữa còn tưởng đó là sâu cùng xà yêu tiến hoá thành người.

Tống Kiến bị một đám vây xem rồi chỉ trỏ, vẻ mặt đầy ngượng ngùng, hoảng sợ bò đi.

"......"

Diệp Kiều ngừng chạy trốn, nghiêng đầu không quên thì thầm tẩy não tứ sư huynh: "Ngươi xem, ta đã nói rồi, không thể mỗi ngày mặc tông phục đi rêu rao khắp nơi đúng không?"

Đến lúc mất mặt thì danh tính đều bị nhận ra!