Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Dựa Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Chương 198: Lôi kiếp đánh bí cảnh (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Thước nhẹ nhàng cười một tiếng, "Ta là Kim Đan Kỳ. Còn ngươi chỉ là một Trúc Cơ, cái này đối với ngươi không công bằng."

Nàng vừa rồi cố ý dùng kiếm quyết đánh Diệp Kiều, mỗi lần đều như mèo vờn chuột, để Diệp Kiều chạy trốn một chút, rồi lại tặng nàng một nhát kiếm, phương thức này làm cho Vân Thước sảng khoái cực kì.

Nhưng Diệp Kiều này không biết như thế nào, mà bị ép đến mức chật vật như vậy, vẫn còn có thể cười.

Diệp Kiều vuốt ngực, cảm nhận được đan điền đang xao động, nhẹ nhàng thở ra, "Ngươi nói đúng.". Nàng bình tĩnh gật đầu.

"Trúc Cơ đối đầu với Kim Đan, xác thật không công bằng."

Quần áo Diệp Kiều bị cắt rách một vài chỗ, ngay cánh tay cũng xuất hiện vết thương, nàng dùng tay còn lại lau đi vết máu, sau đó hơi mỉm cười.

Để nàng ta thấy được cái gì gọi là đột phá ngay tại chỗ.

Kim Đan đối đầu với Kim Đan, cái này, đã đủ công bằng chưa?

Sau khi đột phá lên Kim Đan Kỳ, những mệt mỏi trước đó đều hóa thành hư không, Diệp Kiều sử dụng Đạp Thanh Phong biến mất tại chỗ, sau đó dùng Đoạt Duẩn tấn công phía sau ót Vân Thước, "Trúc Cơ không được, vậy Kim Đan thì sao?"

Diệp Kiều vẫn không tính toán đột phá bên trong bí cảnh, thời gian kéo dài của lôi kiếp chính là một vấn đề, với lại trong đây có quá nhiều thân truyền, sẽ không tránh khỏi việc bị liên lụy.

Hiện tại nàng lại không nghĩ như vậy.

Khi hơi thở đột phá truyền ra một khắc, không khí bên trong bí cảnh đột nhiên an tĩnh lại, cũng không có ai để ý đến một đạo chúc phúc vàng nhạt rơi xuống cùng lúc rồi nhanh chóng biến mất, đan điền Diệp Kiều trở nên ấm áp, cảm giác khó chịu khi bị bí cảnh áp chế trước đó cũng không còn.

Vân Thước nhanh chóng sử dụng Kim Cương Phù, vội vàng kéo dãn khoảng cách, không thể tin được, "Ngươi..."

Sao trong thời gian ngắn lại có thể phá tận ba cảnh giới như vậy.

Nàng cắn môi, thất thanh: "Không phải ngươi là trung phẩm linh căn sao?!"

Diệp Kiều cười lạnh, "Ai nói với ngươi, ta là trung phẩm?" Nàng trở tay chính là hướng đến mặt Vân Thước mà đánh, Kim Đan đúng là tuyệt vời, so với Trúc Cơ thì không chỉ tốc độ nhanh hơn, mà đám tu sĩ Kim Đan kia lúc trước nàng không thể bắt kịp bóng dáng, bây giờ cũng đã có thể thấy được rõ ràng.

Vân Thước vội vàng lui về sau cản lại nắm đấm của Diệp Kiều.

Vốn dĩ Đạp Thanh Phong đã nhanh rồi, sau khi đột phá lên Kim Đan thì tốc độ càngbnhanh hơn gấp đôi, Vân Thước chỉ có thểnbị động phòng thủ, nàng đột phá sớm hơn Diệp Kiều, nhưng phần cơ sở lại bất ổn, cho dù có cao hơn một cảnh giới với nhận được truyền thừa đi chăng nữa, thì so với Diệp Kiều đã học kiếm cả năm trời vẫn kém hơn nhiều.

"Ngươi đúng là dạng thấy người ta gặp khó khăn mà lợi dụng." Thấy Diệp Kiều xuất chiêu như muốn lấy mạng của mình, Vân Thước vội vàng mở miệng.

"Ta thừa dịp bà nội ngươi gặp khó khăn đó." Diệp Kiều cười lạnh, lại lần nữa thay đổi chiêu thức Thanh Phong Quyết, chiêu thức đầu mở ra, càn quét một diện tích rộng lớn, Vân Thước chật vật né tránh, Diệp Kiều theo sát một bên dùng chân đạp lên vai nàng ta.

Vân Thước ăn đau có chút lảo đảo, còn chưa kịp đứng vững, thì đã bị chân còn lại của Diệp Kiều đạp thêm một cái, cuối cùng, chiêu thức thứ nhất của Thanh Phong Quyết hung hăng đánh vào sống lưng nàng ta.

Vân Thước hét lên một tiếng, sức lực Diệp Kiều quá lớn, khiến lục phủ ngũ tạng của nàng ta đau đớn vô cùng, Vân Thước nằm trên mặt đất ho khan nửa ngày, cổ họng dâng lên vị máu tươi, trên gương mặt xinh đẹp trước giờ đã có chút vặn vẹo: "Diệp Kiều!!"

"Cha ngươi đây." Diệp Kiều lên tiếng, ném ra Bạo Tạc Phù.

Tài nguyên của Vân Thước cũng không ít, Vân Ngân đã âm thầm đưa cho nàng rất nhiều thứ tốt, nhưng không thể chống đỡ nổi một đống bùa chú của Diệp Kiều ném tới liên tiếp như vậy, nàng khởi động một lớp phòng hộ trong suốt, hét lên một tiếng: "A a a!! Diệp Kiều!"

"A cái méo gì mà a." Diệp Kiều mặt không đổi sắc vẫn tiếp tục, ném ra một số lượng bom không nhỏ.

Nàng ta kêu một tiếng, Diệp Kiều liền đập một cái.

Hiệu quả của bom so với Bạo Tạc Phù còn tốt hơn, thứ đồ chơi này gây sát thương vật lí, vài cái Phòng Ngự Phù đã bị nổ ra lỗ thủng, Diệp Kiều lúc này mới thu tay lại, bắt đầu dùng kiếm đâm Vân Thước.

Diệp Kiều vung lên một kiếm, trên tay Vân Thước cũng thêm một vết thương, máu chảy đầm đìa, đau là một, nhục là mười.

Hai Kiếm Phù song tu, cùng là Kim Đan Kỳ, thậm chí cảnh giới của Vân Thước còn cao một bậc, ngay từ đầu Vân Thước còn có thể dựa vào lợi thế về cảnh giới, nhưng về sau liền trực tiếp bị nghiền ép đến thảm thương.

"Trời ạ!"

"Ta biết Diệp Kiều không đơn giản mà."

Phá một vèo tận ba cảnh, không thấy Diệp Thanh Hàn chỉ mới phá được có hai cảnh thôi sao?

"Nhưng vấn đề là, nàng muốn đột phá bên trong bí cảnh ư?"

Điên rồi đi, đây chính là bí cảnh đó.

Sở Hành Chi quan sát trận chiến xong liên theo bản năng ôm ngực, lẩm bẩm: "Quả nhiên ta vẫn còn trẻ người non dạ quá ."

Mỗi người đều ẩn giấu một tay đúng không?

Một đứa tam tu, một đứa song tu.

Một đứa tự xưng là trung phẩm linh căn thường thường, một đứa khác...Một đứa khác thì cấp bậc linh căn lại rất cao.

"Ha. Thì ra chỉ có một mình tên ngốc Sở Hành Chi này tin nàng là trung phẩm?"

"Dù sao từ khi Đại hội thi đấu bắt đầu, ta vẫn luôn không tin. Tam tu nếu không có thần thức cường đại để chống đỡ thì sẽ sớm biến thành một đứa ngốc. Diệp Kiều còn có thể vượt qua nghịch cảnh như vậy để lớn lên hay sao?

"Trước đó ta đoán cao lắm là thượng phẩm, nhưng nhìn thấy lôi kiếp như này, thì giống cực phẩm hơn."

"Vậy nhóm thân truyền lần này đều là cực phẩm linh căn rồi."

Nói thật ra, đã lâu lắm rồi ở Tu Chân Giới không xuất hiện nhiều thiên tài đến vậy.

Trước kia cực phẩm linh căn có muốn gom cũng không đủ, năm nay tất cả đều là cực phẩm.

"Lại nói tiếp đến tiểu đồ đệ này của ngươi, trước đó đã hai phá hai cảnh, hiện tại liền phá ba cảnh, vậy nàng đã tìm được đạo của mình rồi sao?"

Trưởng lão Vấn Kiếm Tông suy đoán, "Ta nghĩ là Tiêu Dao Đạo."

Cái này là phù hợp với tính cách không đứng đắn của Diệp Kiều nhất.

"Phạn Phạn cảm thấy nàng là gì?" Bích Thủy Tông hỏi.

"Đừng hỏi." Tần Phạn Phạn không thèm ngẩng đầu lên, "Có hỏi cũng không biết."

Hắn hoang mang, không biết vì sao con nhóc này lại đột phá.

Thân truyền lần này đều quá khó để dẫn dắt, một đứa so với một đứa chỉ có hơn chứ không kém, làm cho hắn cảm nhận được mình là một người cha già vô dụng.

"Nhưng không nhất định là Tiêu Dao Đạo, đứa nhỏ này có vẻ còn hơn như vậy, các ngươi cũng thấy đó." Theo như quan sát của Tần Phạn Phạn, hắn cảm thấy Diệp Kiều có ý nghĩ của bản thân, "Đợi khi nào quay về tông thì ta sẽ hỏi nàng."

Diệp Kiều đột phá ngay tại chỗ, tốc độ nhanh đến mức làm người ta phản ứng không kịp, cùng lúc với hơi thở phá cảnh, mây đen trên bầu trời giống như cảm nhận được gì đó, liền nhanh chóng bay về một hướng tụ lại.

"Trời má."

"Nàng muốn độ kiếp bên trong bí cảnh? Điên rồi."

"Xem ra mây đen chuẩn bị sấm sét đã lâu." Bên trong bí cảnh không thấy rõ cảnh tượng, nhưng bên ngoài thì rõ ràng, chỉ cần bọn họ ngẩng đầu là có thể lập tức nhìn thấy mây đen cuồn cuộn, lúc này cách với thời gian nàng đột phá có bao lâu đâu?

"Má nó. Đây là kiểu mây đen quỷ quái gì vậy?"

Cảm giác ngột ngạt, dọa người y chang Diệp Thanh Hàn lần trước.
« Chương TrướcChương Tiếp »