Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Dựa Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Chương 195: Hôm nay ta nhất định phải khiến Diệp Kiều ngã tại đây. (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mộc Trọng Hi hợp lí suy đoán, "Có lẽ là tên lòng dạ hẹp hòi Tống Hàn Thanh kia."

Hắn mới vừa nói xong, tên của Tống Hàn Thanh liền tối thui, cái này còn chưa tính, sau đó là liên tiếp vài thân truyền nữa cũng bị loại, không giống như tình huống oan gia ngõ hẹp ta chết ngươi phải chết theo, mà giống như là gặp phải chuyện gì đó nên mới lựa chọn bóp nát thẻ thân phận.

Cho nên mấy tên thân truyền này ở bên trong đã trải qua chuyện gì?

"Haizz. Tống Hàn Thanh cũng chết rồi, người chết vì đại cục, thì chúng ta là đại gia nên không cần mắng hắn." Tiết Dư giả vờ nói xong câu đó liền nhíu mày, "Hơn nữa, mọi chuyện có vẻ không đúng lắm."

Nếu như ngày thứ ba có kịch liệt hơn đi chăng nữa cũng sẽ không đến mức có nhiều thân truyền bị loại như vậy, dựa trên hỗn chiến bất chấp quy tắc của Diệp Kiều phát minh, thì chỉ cần nửa ngày sẽ có vô số thân truyền bị loại.

Nhưng hiện tại Diệp Kiều vẫn chưa làm gì mà, tại sao lại có nhiều người bị loại đến vậy.

Tống Hàn Thanh vừa mới ra tới liền nghe được câu nói của Trường Minh Tông, thì tức giận đến mặt mũi đều vặn vẹo: "..." Bà nội ngươi mới chết.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Một loạt thân truyền bị truyền tống ra nhiều như vậy.

"Hình như do gặp được yêu thú triều Nguyên Anh Kỳ."

"??? Nguyên Anh Kỳ?"

Trong đại bí cảnh, ngay cả một hai con còn rất hiếm thấy, chứ đừng nói đến yêu thú triều, nếu thật sự như vậy, thì việc nhiều thân truyền bóp nát thẻ thân phận để đi ra cũng là chuyện bình thường, nhưng yêu thú Nguyên Anh Kỳ tập trung lại bên nhau để làm cái méo gì?

"Theo như Diệp Kiều đoán, thì có lẽ bí cảnh này có ý thức đó, nhưng vì sao nó lại nhắm vào Trường Minh Tông?"

Trường Minh Tông có gì đáng giá để bị nhắm vào sao? Trận thứ năm phải nói là bọn họ đã khiêm tốn hết mức có thể, nên nếu muốn nhắm vào thì nên là Vấn Kiếm Tông mới đúng chứ.

Hình ảnh trên lưu ảnh thạch vẫn tiếp tục phát ra.

Cục diện trước mắt đối với Trường Minh Tông mà nói thì xác thật không tốt lắm, yêu thú triều Nguyên Anh Kỳ với quy mô lớn đang không ngừng đến gần, mấy người họ đối với chuyện này vẫn chưa hay biết gì. Đột nhiên, Tiết Dư sắc mặt khẽ biến, "Chạy mau."

Chỉ qua một giây khi hắn vừa nói xong, mặt đất đang yên đang lành đột nhiên sụp đổ.

Diệp Kiều cùng Mộc Trọng Hi nhanh tay lẹ mắt tóm lấy Tiết Dư với Minh Huyền không biết ngự kiếm, lui về sau hơn ba mét, nơi bọn họ vừa mới đứng đã bị dẫm thành một cái hố sâu.

"Cái bí cảnh này điên rồi." Diệp Kiều vừa dứt lời, xung quanh trống rỗng bỗng dựng nên một lớp tường vây, bao bọc tứ phía, giống như muốn nhốt chết người bên trong.

Nàng híp mắt, dùng bùa chú cho nổ bay lớp tường đất, một bên chạy một bên nói, "Tách nhau ra, nó cố ý nhắm vào chúng ta đó."

"Không." Mộc Trọng Hi rút kiếm ra khỏi vỏ, nghiêm túc sửa lại cho đúng: "Trên thực tế nó chủ yếu vẫn nhắm vào ngươi thôi."

Bất kì ai cũng có thể nhìn ra được, lúc năm người tách nhau ra, thì chỉ có Diệp Kiều bị công kích.

Diệp Kiều: "..."

Nàng không muốn thừa nhận sự thật là bản thân đi đến đâu cũng sẽ bị nhắm vào, vẫn cố gắng duy trì sự quật cường cuối cùng, "Chắc chỉ là trùng hợp thôi."

Vừa dứt lời, thì một đám dây leo biến dị đã hung hăng lao đến, Minh Huyền ném ra một lá Ngự Hỏa Phù, nhanh chóng thiêu đốt đám dây leo, không quên tấm tắc hai tiếng, "Cho nên mới nói."

"Đi theo tiểu sư muội, không nhất định an toàn nhất, nhưng nhất định kí©h thí©ɧ nhất."

Lúc trước ở Tống gia hắn đã được may mắn trải nghiệm cảm giác bị đuổi gϊếŧ chung với Diệp Kiều.

Không lúc nào là nàng không bị nhắm vào, nếu không phải ở một nơi nào đó, thì chính là ở trên đường.

Diệp Kiều này.

Đáng tin cậy.

Những cũng không hoàn toàn đáng tin cậy. "Mau bóp nát thẻ thân phận." Tiết Dư nhắc nhở, bí cảnh này từ đầu đến cuối chính là nhắm vào Diệp Kiều, một khi đã như vậy thì rèn luyện cái méo gì nữa, trốn nhanh còn kịp.

Diệp Kiều thành khẩn nói: "Thật không dám giấu gì, lúc ta vừa thấy tình huống không thích hợp thì đã bóp nát thẻ thân phận rồi."

Dù sao trận thứ năm này cũng không quan trọng gì, có thể rèn luyện thì tốt, còn nếu không được thì cũng không có tổn thất gì.

"Nhưng sau đó." Diệp Kiều giơ tay, cho hắn xem thẻ thận phận đã bị bóp nát, "Kết quả là vậy đó, không ra được."

Truyền Tống Trận bị chặn, hiển nhiên cái bí cảnh này muốn giữ nàng lại.

Tuy rằng không biết mục đích là gì, nhưng nàng quen rồi, dù sao số phận của nàng cũng bị thiên đạo ghét cay ghét đắng, nên nàng hiểu.

"Được lắm, cho nên mới nói bí cảnh không phải nhắm vào Trường Minh Tông, mà là nhắm vào Diệp Kiều."

"Vận khí của Diệp Kiều thật tuyệt vời."

"Diệp Kiều với Vân Thước từ trước đến nay luôn đối lập nhau."

"Có Vân Thước ở trong bí cảnh thì mọi chuyện không nhất định sẽ thuận lợi, nhưng có Diệp Kiều ở trong bí cảnh thì nhất định chơi rất vui."

Có tu sĩ trêu chọc: "Một người là con gái cưng của thiên đạo, còn một người lại là con ghẻ của thiên đạo sao?"

Người canh giữ bí cảnh sau khi núp ở góc tối ra lệnh cho yêu thú triều xong, trong lòng liền thoải mái hơn nhiều, nó không nghĩ tới ảo cảnh lại vô dụng đến vậy, cuối cùng vẫn cần có nó ra tay.

Tuy rằng không hiểu tại sao đột nhiên thiên đạo lại hạ xuống ý chỉ này, nhưng nếu thiên đạo đã có lòng, thì bí cảnh nó sẽ có dạ, đương nhiên làm mọi cách để ngáng chân nàng không chừa đường lui.

Ảo cảnh rón rén bay đến: "Ngươi thật sự muốn nhắm vào nàng sao?"

Nó đã bỏ ra suốt một đêm để nghiên cứu về "Siêu nhân điện quang" cùng với "Jack Ma", cuối cùng cũng tỉnh ngộ, con nhỏ này có độc, phải nhất định tránh xa nàng!

Người canh giữ bí cảnh lạnh nhạt: "Nếu không phải do ngươi vô dụng, thì sao ta phải ra tay?" Ban đầu nó không hề đặt vào mắt một đứa Trúc Cơ như nàng.

Ảo cảnh câm nín không trả lời được, tuy tức giận nhưng vẫn cố gắng khuyên nhủ: "Ai mà biết nàng chơi dơ như vậy."

"Hơn nữa, ta ở chung với nàng hai ngày cũng không phải không thu hoạch được gì, lúc đó ta đã cố ý đọc một phần kí ức của nàng, sau đó phát hiện nàng không hề bình thường chút nào." Ảo cảnh vẫn tận tình khuyên nhủ: "Thật đó, ngươi đừng ép con nhỏ Diệp Kiều này."

"Lỡ đâu nàng thật sự chó cùng rứt dậu cho nổ bay bí cảnh thì làm sao bây giờ?"

Bí cảnh lại không thèm để bụng, nó nói năng cực kì hùng hồn, "Hôm nay, ta nhất định bắt Diệp Kiều phải trả giá."

Nó cũng không tin, chỉ là một Trúc Cơ hèn hạ mà thôi.

Một đợt yêu thú triều Nguyên Anh Kỳ còn không đủ để giải quyết nàng sao?

Năm người tách ra, Diệp Kiều là người duy nhất bị nhắm vào, nàng vẫn đang tính toán một chút, vì không muốn liên lụy đến người khác, nên đã chuẩn bị tìm một nơi không người, cưỡng chế đột phá Kim Đan.

Dọc theo đường đi, nàng đã trải qua vô số địa hình thay đổi bất ngờ, ngay cả việc bị đưa thẳng vào trong hang ổ yêu thú cũng có, nếu không nhờ Tiểu Tê, thì còn sống hay không lại là một chuyện khác rồi.

Trên đường đôi khi còn xuất hiện yêu thú chặn đường, lại nhịn xuống, Diệp Kiều cảm thấy bản thân với Ninja rùa thật giống nhau.

Cút bà nó đi!!

Nàng không cam lòng.

Nhất định hôm nay nàng phải cùng cái bí cảnh ngu ngốc này ta chết ngươi sống.
« Chương TrướcChương Tiếp »