Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Dựa Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Chương 192: Có lẽ ta đã biết đạo của mình là gì rồi (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“...”

Nghe Tiết Dư thành khẩn hỏi xong, Diệp Kiều cũng không biết trả lời như thế nào, nàng chỉ muốn được đáp ứng những nguyện vọng nhỏ bé của mình thôi mà, ai ngờ tâm lí với năng lực thừa nhận của cái ảo cảnh này lại kém như vậy.

Diệp Kiều giơ tay che lại đôi mắt, nhìn chằm chằm ảo cảnh đang bay ra, nhẹ nhàng chậc hai tiếng, sau đó coi như không có việc gì mà thu hồi ánh mắt, "Tất cả các ngươi tập trung hết ở đây để làm gì vậy?"

Nguyệt Thanh Tông, Vấn Kiếm Tông, đều ngồi ở nơi này.

Sở Hành Chi: "Đợi ngươi."

"Sư muội nhà ta muốn mượn sức ngươi." Hắn nắm chặt thanh kiếm treo bên hông, nhàn nhạt nói, "Hợp tác với Vấn Kiếm Tông đi, đến lúc đó cả hai chúng ta sẽ cùng nhau song kiếm hợp bích, xưng bá bí cảnh."

Diệp Kiều: "Sao."

Xưng bá bí cảnh?

Thấy Diệp Kiều đang suy xét, Tống Hàn Thanh híp mắt, không chút do dự mở miệng nói: "Mấy tên Kiếm tu nghèo xơ nghèo xác đó không có tiền đâu. Dù sao các ngươi cũng không tham dự vào trận thứ năm này, một khi đã như vậy thì hợp tác với chúng ta đi, Nguyệt Thanh Tông giàu."

Đây là sự thật.

Nhìn gia thế của Tống Hàn Thanh cùng với tông môn của hắn, thì đúng thật là có rất nhiều tiền.

"Không không không. Chúng ta sẽ không hợp tác." Diệp Kiều chỉ vào Tống Hàn Thanh, mỉm cười: "Tiền thôi chưa đủ, đối với Nguyệt Thanh Tông các ngươi, thì phải là giá khác."

Tống Hàn Thanh lạnh lùng nhìn nàng, "Vậy rốt cuộc ngươi muốn bao nhiêu mới đồng ý hợp tác với chúng ta?" Trên thực tế không cần hợp tác với Diệp Kiều cũng được, vì bọn họ đã có Vân Thước nên vị trí xếp hạng cũng ổn định.

Chỉ sợ Diệp Kiều này là một biến số mà thôi.

Mấy lần trước thấy Diệp Kiều lật kèo đã tạo cho hắn bóng ma tâm lí quá lớn, dẫn đến Tống Hàn Thanh không dám để nàng hợp tác với mấy tông khác.

"Ngươi yên tâm đi. Trường Minh Tông lần này sẽ không hợp tác với ai hết." Tiết Dư bình thản, nhàn nhạt nói, "Chúng ta không muốn xen vào trận thứ năm này, nên các ngươi cạnh tranh công bằng với nhau là được."

Tống Hàn Thanh nghe hắn nói như vậy, liền nhíu mày, sau đó đã nhanh chóng dãn ra.

Cũng đúng.

Dù sao Nguyệt Thanh Tông mượn sức không được, thì mấy tông khác cũng đừng mơ, trận thứ năm này không có Trường Minh Tông tham gia vào, vậy thì cạnh tranh công bằng thôi.

Trừ cái này ra, những người khác đều tò mò, không biết tình huống của ảo cảnh kia là như thế nào.

"Tại sao nó lại nứt ra. Rốt cuộc ngươi đã làm gì nó vậy?"

Diệp Kiều cảm thấy cái bí cảnh này chơi rất vui, nàng trầm ngâm một lát, "Thứ kia, rất thú vị, nó có thể biến hóa ra 72 phép thần thông, các ngươi biết không? Chỉ cần trong lòng các ngươi mong muốn cái gì, thì nó sẽ biến ra cho xem, lúc bắt đầu ta đã không ngừng nói ra chấp niệm, để nó biến ra kiếm pháp của mấy tông khác."

Bởi vậy có thể thấy được ảo cảnh kia cũng là một đứa chăm chỉ, ngày thường vì để không bị đói chết nên phải cố gắng nỗ lực.

Tô Trạc mím môi, "Cho nên, ngươi biến mất lâu như vậy, chỉ để tra tấn ảo cảnh?"

Trong lòng Tô Trạc không khỏi nghi hoặc.

Nàng không bị tâm ma ảnh hưởng sao?

Tô Trạc ở bên trong ảo cảnh thật giả lẫn lộn, thấy được Diệp Kiều lúc trước, Nhị sư tỷ khi đó rất chất phác, lại còn cực kì chiếu cổ hắn, chứ không giống như bây giờ, ngay cả một chút tình cảm cũng không dành cho hắn nữa.

Diệp Kiều không bị tâm ma cùng ác ý ảnh hưởng, cũng đã chứng tỏ, nàng đã không còn lưu luyến gì Nguyệt Thanh Tông.

Ngay cả chán ghét cũng không có.

Diệp Kiều: "Nếu không thì sao?"

Tống Hàn Thanh nhìn Tô Trạc như đứa thiểu năng đang đặt câu hỏi, liền nhíu mày, sau đó đá Tô Trạc một cái cho tỉnh, "Đi thôi, đi tìm Vân Thước." Không biết vì sao, Diệp Kiều đã bị đạp ra rồi nhưng Vân Thước đến giờ vẫn chưa ra.

"Bên trong ảo cảnh các ngươi nhìn thấy gì vậy?"

Nói đến cùng thì mấy người khác thoát ra được rất nhanh, bởi vậy trọng điểm liền tập trung ở ảo cảnh của Diệp Kiều.

Đi vào ảo cảnh cũng được xem là một cách thức để khảo nghiệm về đạo tâm của bản thân.

"Ta thấy được bản thân." Diệp Kiều sờ cằm, "Còn có, ánh sáng."

"Bên trong ảo cảnh, thấy được bản thân."

Tiết Dự hiểu biết nhiều thứ, nghe xong liền mím môi, "Có nhớ rõ lúc ở bên trong đó, nói gì không? Mỗi lần nó tạo ra ảo cảnh đều là những thứ mà ngươi bận tâm nhất."

"Nhớ chứ." Diệp Kiều gật đầu, nàng mơ hồ hiểu ra được chút gì đó.

Ở bên trong ảo cảnh, sẽ thấy được bản ngã của mình.

Ảo cảnh kia tuy rằng có hơi ngốc, nhưng nó sẽ không mắc phải sai lầm, kí ức mà nó nhìn đến đúng thật là nỗi băn khoăn cùng sợ hãi mà bản thân mỗi người cất giấu sâu trong lòng.

Lúc nghe ảo cảnh nói câu "Ngay cả bản thân ngươi còn cứu không được", Diệp Kiều liền đột nhiên ý thức được một chuyện.

Đạo của nàng, có lẽ cũng không phải là Tiêu Dao Đạo gì gì đó đâu.

"Hình như ta biết đạo của mình là gì rồi."

"Chờ khi nào trở về thì nói tiếp." Tiết Dư nhẹ giọng mở miệng, bên ngoài có quá nhiều người nhìn chằm chằm, nên tìm được đạo tâm của mình càng sớm thì càng tốt, chỉ sợ không tìm được sẽ bị chững lại ở Trúc Cơ Kỳ thật lâu, giống như Minh Huyền lúc trước.

Đối với trận thi đấu cá nhân sắp tới thì đúng là nên càng nhanh càng tốt.

"Có thể đột phá Kim Đan không?" Chu Hành Vân bình tĩnh hỏi.

Diệp Kiều đánh giá tình huống trước mắt: "Có thể cưỡng ép đột phá, nhưng ở trong bí cảnh, chưa cần thiết."

Thật đó.

Bí cảnh mở ra chỉ có năm ngày, nếu nàng giống Diệp Thanh Hàn tận ba ngày ba đêm thì mấy thân truyền đang thi đấu phải làm sao bây giờ.

Hơn nữa nếu cưỡng ép đột phá sẽ dẫn tới phần cơ sở bất ổn, nên vẫn không cần thiết phải làm như vậy.

Ảo cảnh nứt ra bỏ chạy, bên trong không còn thứ gì chắn đường, Tiết Dư nhìn thời gian, "Trước tiên đi tìm chút linh thảo, để khi nào đến trận thi đấu của Đan tu thì dùng."

Có một vài loại linh thảo phải phát triển trong hoàn cảnh đặc thù, ví dụ như bên trong bí cảnh mới có.

Diệp Kiều là người cần phải rèn luyện nhất, nên bọn họ liền cho nàng mở đường, Diệp Kiều xách theo Đoạt Duẩn đi về phía trước, không biết xui xẻo hay là thật khéo, mới đi vài bước đã đυ.ng trúng yêu thú.

Trong bí cảnh gặp được yêu thú cũng là chuyện bình thường.

Nhưng cái không bình thường chính là… "Đó là yêu thú Nguyên Anh Kỳ." Chu Hành Vân chép miệng, bình tĩnh nói.

Trận thi đấu thứ năm, đối với bọn họ thì việc gϊếŧ được yêu thú Nguyên Anh Kỳ là chuyện vô bổ, không chỉ lãng phí thời gian, mà còn gặp phải nguy hiểm.

Uy áp của yêu thú Nguyên Anh Kỳ gây nên cảm giác cực kì khó chịu, nhưng chỉ có một con, mặc dù phiền phức nhưng không đến mức phản kháng không được.

Diệp Kiều tiếp nhận yêu thú, sử dụng Thanh Phong Quyết, uy lực của chiêu thức thứ ba cực lớn, là một lựa chọn rất tốt để gϊếŧ yêu thú, thân thể của nó cồng kềnh, dưới tình huống bị hai Kiếm tu công kích hai bên, nó buộc phải phát ra từng trận uy hϊếp.

Tinh thần bị công kích làm cho thức hải đau đớn như bị kim đâm.

Vào lúc nó rống ra âm thanh kia, Diệp Kiều phải thử rất nhiều lần mới có thể thực hiện thành công kiếm quyết, sau đó lao đến, dùng kiếm khí đánh gãy tiếng gầm của yêu thú, giải cứu lỗ tai của mọi người.

"Chiêu thức thứ ba?" Mộc Trọng Hi chợt sững lại, một kiếm biến hóa chém vào chân yêu thú, "Ngươi học được từ khi nào vậy?"

Diệp Kiều: "Mới học được thôi."

Nàng cũng chưa thành thạo lắm, phải thử nhiều lần mới thành công được một lần, loại kiếm quyết mới học được như này phải luyện tới luyện lui mới có hiệu quả.

Mộc Trọng Hi nhẹ nhàng ha một tiếng, "Lúc trước có nói, đứa nào học được trước sẽ là chó, vậy mà ngươi lại lén học?"

Diệp Kiều cầm lấy Đoạt Duẩn, tiếp tục lần nữa thử lại Thanh Phong Quyết, không thèm quay đầu: "Cũng dễ lắm, đợi khi nào quay về tông môn ta sẽ chỉ cho."

Chiêu này thật sự dùng rất tốt, hiệu quả công kích còn rất mạnh, dùng Đạp Thanh Phong kéo dãn khoảng cách, mấy lá bùa tung bay, Minh Huyền giúp nàng đánh yểm trợ, một bên ném bùa một bên nhịn không được nói: "Không phải các ngươi đã nói ai học được trước sẽ là chó sao?"

"Không sao hết." Mộc Trọng Hi vẫn bình thản: "Chúng ta đều là chó."

Hai tên Kiếm tu cà lơ phất phơ lúc này lại có được nhận thức chung.

Giải quyết xong yêu thú đã lãng phí không ít thời gian, Diệp Kiều nhíu mày, linh khí bên trong đan điền cũng hóa hư không, căn bản nàng đã ổn định, vì lúc trước chưa vào bí cảnh đã đột phá hai cảnh, nên sau khi linh căn lớn lên, thì tốc độ hấp thu cũng nhanh hơn.

Nhưng đột phá ở trong bí cảnh cũng không phải là lựa chọn tốt đẹp gì.

Diệp Kiều chỉ có thể kiềm chế sự xao động bên trong đan điền, khống chế cảm giác muốn kết đan, cùng với Tiết Dư đi sâu vào bên trong, vừa đi vừa ăn mấy viên Thanh Tâm Đan.
« Chương TrướcChương Tiếp »