Chương 189: Ảo cảnh (2)

Có tu sĩ tấm tắc cảm thán: "Diệp Thanh Hàn, đúng là vô tình mà."

"Này cũng chứng tỏ được hiện giờ hắn chỉ một lòng hướng đạo, cũng rất tốt."

"Tâm tư càng đơn thuần thì thoát ra càng nhanh, bây giờ nhìn xem ai là người ra trễ nhất." Ai cũng không dám đảm bảo bản thân không có chút ác ý nào, trong ảo cảnh sẽ cho bọn họ thấy được nội tâm chân thật nhất của mình.

*************

Nghe được Diệp Thanh Hàn tốt bụng khuyên bảo, Diệp Kiều lại liên tưởng đến trạng thái trước đó của hắn, liền hiểu ra vì sao hắn lại muốn chém mình, Tiết Dư gật đầu với Diệp Thanh Hàn, "Chúng ta vào đó nhìn xem."

Phải đi vào bên trong, kì ngộ cùng nguy hiểm từ trước đến nay đều tồn tại song song với nhau, Diệp Thanh Hàn thấy bọn họ không nghe, cũng lười dài dòng, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Ngươi cũng muốn đi vào chung với bọn họ sao Diệp Kiều?"

Diệp Kiều buồn cười: "Nếu không thì sao?"

Diệp Thanh Hàn còn chưa từ bỏ ý định, muốn mượn sức nàng: "Không bằng ngươi hợp tác cùng chúng ta, đến lúc đó ra khỏi bí cảnh, ta có thể dạy ngươi dùng kiếm như thế nào."

Chu Hành Vân thấy thể không nóng không lạnh nói: "Ngươi tính là gì?"

"Đi mau đi mau, chúng ta đi xem ảo cảnh trông như thế nào." Mộc Trọng Hi thấy giữa bọn họ ngập tràn tia lửa, liền kéo Chu Hành Vân đi vào trong.

Chỉ cần đi vào sâu bên trong bí cảnh, thì sẽ bị kéo vào ảo cảnh, mà hiển nhiên dạng ảo cảnh này là loại có ý thức, nó biết tìm đến những người có tâm cơ thâm trầm, với dạng người này thì dù ít hay nhiều cũng sẽ có chấp niệm nào đó.

Nhóm người một bước đi vào, cảnh tượng xung quanh liền bắt đầu xảy ra biến hóa, âm thanh bên tai dần biến mất, giống như vào giờ khắc này chỉ còn lại một người duy nhất.

Bên phía Trường Minh Tông, người thứ nhất tiến ảo cảnh chính là Tiết Dư.

Tiết Dư vừa bước vào ảo cảnh, liền hoa mắt chóng mặt một trận, vừa mở mắt ra, thì cảnh tượng đã xảy ra thay đổi, hắn có Sơn Hà Đồ, nên bản thân sẽ không bị ảo cảnh làm khó, hơn nữa sinh ở đại gia tộc, tình huống của hắn với Minh Huyền lại không giống nhau, vì là Đan tu hiếm có khó tìm, nên về phương diện áp lực cũng không nhiều lắm.

Ngoại trừ việc tông môn nghèo một chút, thì hắn cũng không gặp phải chuyện gì quá mức đến nỗi phải suy sụp.

Ảo cảnh nuốt phải hắn giống như nuốt phải một con người nhàm chán tịch mịch, cuối cùng không tình nguyện mà phun ra tên thân truyền lí trí đến biếи ŧɦái này, chuyển hướng sang mấy người khác.

Ảo cảnh của Mộc Trọng Hi có chút thú vị, không biết nó nghĩ như thế nào, mà lôi kéo hắn vào, trong lúc người nọ đang suy nghĩ hỗn loạn, mờ mịt, nên sẽ dễ dàng bị tẩy não.

Kết quả ảo cảnh liền cho hắn thấy cảnh bản thân đang đăng cơ hoàng đế, muốn Mộc Trọng Hi chìm đắm trong thú vui xa hoa lộng lẫy.

Mộc Trọng Hi trong nháy mắt thanh tỉnh.

Hắn một kiếm chém nó, "Khùng hả."

Ai muốn lên ngôi hoàng đế, xưng bá thiên hạ chứ?

Lãng phí tiền, thật đáng xấu hổ ngươi biết không?

Ảo cảnh: "?" Nó ngơ ngác nhìn đám người này từ bên ngoài đi vào.

Không nghĩ ra, vì sao lại khó như vậy.

Tên Kiểm tu nào cũng không thèm nói hai lời mà chém nó.

Lại nói đến một tên khác, giọng điệu nhàn nhạt, uể oải, nhìn ra được người này đã đạt đến cảnh giới vô dục vô cầu.

Chu Hành Vân hỏi nó, "Ngươi có thể biến ra cái gi?"

Lúc ẩy nó liền bị nghẹn.

Bởi vì người này không có tâm ma, cũng không có chấp niệm, càng không có ác ý. Bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng của ảo cảnh, cũng trầm mặc.

"Cười chết ha ha ha ha Chu Hành Vân tu Thái Thượng Vong Tình sao? Cùng Vô Tình Đạo có điểm khác nhau, nhưng bọn hẩn thật sự vô dục vô cầu, không có loại du͙© vọиɠ thế tục này, vậy mà ngươi còn muốn cho hắn luân hãm sao?"

"Nhanh nhanh nhanh, nhìn xem mấy thân truyền khác đị "

Bị Mộc Trọng Hi một kiếm đánh tan ảo cảnh, nó kinh ngac trong chốc lát, không cam lòng đọc tiếp kí ức của hẳn, tên Kiểm tu này rất đơn thuần, trong đầu ngoại trừ kiếm thì chính là một ít đồng môn của hắn.

Ảo cảnh suy tư nửa ngày, không biết nghĩ như thế nào, bị úng não hay sao đó, mà đi biến thành cảnh tượng Diệp Kiều nhào vào lòng hắn.

Sau khi nó xem kí ức của Mộc Trọng Hi, liền phát hiện người tiếp xúc nhiều nhất với hẳn chính là tiểu sư muội Diệp Kiều kia.

Nó cho rảng ở chung với nhau lâu như vậy, nên có một chút ý niệm gì nhỉ?

Thế là nó liền thay đổi hình tượng, chuẩn bị tinh thần lên sân khẩu, muốn nhốt đám người này ở trong bí cảnh.

Mộc Trọng Hi vừa mới một kiếm đánh tan ảo cảnh, vừa định khoe khoang nói cầu "chỉ vậy thôi sao", thì kết quả vừa mới quay đầu, biểu tình chợt sựng lại.

Chỉ thẩy sau khi cảnh tượng biến mẫt, Diệp Kiều một thân trang phục màu xanh liền xuất hiện, chậm rãi lên sân khấu.

Cái này Còn chưa tính, Diệp Kiều liền mim cười, Mộc Trọng Hi đã gặp qua nàng cười theo nhiều dạng khác nhau, nào là cười nhạt, cười lạnh, cười ha ha,... Nhưng chưa bao giờ thẩy nàng cười thẹn thùng như này.

Má nó.

"Ngươi điên rồi?" Hắn sợ tới mức liều mạng chạy nhanh, phía sau thì bị Diệp Kiều hàng giả điên cuồng đuổi theo.

"Tứ sư huynh." Theo đuổi không bỏ, Diệp Kiều hàng giả uất ức hô to: "Muội thích huynh đã lâu."

"Huynh có nghĩ đến chuyện làm đạo lữ của muội không?"

Trường hợp quá mức kinh dị, tưởng tượng một chút, bọn họ đã làm huynh đệ tốt chơi chung với nhau hơn một năm trời, đột nhiên bây giờ lại đi thổ lộ tình cảm, cho hỏi có đáng sợ không? Xin trả lời là rất đáng sợ luôn đó.

"Mẹ bà nó, cút đi!!!" Mộc Trọng Hi liều mạng chạy trốn.

Bên ngoài cười đến choáng váng.

"Ha ha ha ha ha ha ha, cảm ơn ngươi, đã làm ta thấy được Kiều Kiều của chúng ta thẹn thùng."

"Cảm giác ảo cảnh cũng sắp hỏng mất. Một đám dầu muối đều không ăn"

Mộc Trọng Hi dưới tình huống hoảng loạn, liền một kiếm chém bay ảo cảnh, sợ đến mức xông ra ngoài: "Trời má ơi, thật đáng sợ."

Người thứ nhất ra khỏi ảo cảnh Tiết Dư đang ngồi chờ, nghe vậy liền hỏi, "Hửm? Ngươi thấy gì vậy?"

Mộc Trọng Hi: "Diệp Kiều đột nhiên bày tỏ tình yêu với ta, ngươi nói xem có đáng sợ hay không?"

Tiết Dư một lời khó nói hết: "...Đúng là xác thật, rất đáng sợ."

Ảo cảnh tức đến phát run, nó liên tiếp thất bại ba lần cũng không nhụt chí, tiếp tục tìm người tẩy não, nhiều thân truyền như vậy nên chắc chắn có thể tìm được.

Mục tiêu kế tiếp của nó chính là thân truyền tên Minh Huyền kia, từ lúc xem trí nhớ của hắn, so với mấy người khác đã bị thiếu đi sự tự tin, ảo cảnh đã bắt đầu dệt mộng, trước mặt hắn không ngừng xuất hiện những người ghen ghét nói lời khó nghe, để tẩy não đối phương.

Giữa ảo cảnh, những lời nói ác ý sẽ không ngừng phóng đại, chỉ cần một chút, là có thể vây nhốt đối phương, bị lạc bên trong.

Dệt xong ảo cảnh, cảnh tượng lúc trước liền tái hiện, Minh Huyền rũ mắt trầm mặc, nhìn mấy bóng người quen thuộc, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng giật giật.

Muốn hắc hóa rồi sao?

Ảo cảnh kích động lên.

Minh Huyền mặt không cảm xúc ngẩng đầu, liền bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ mọi người.

"Ngươi? Ngươi cũng xứng nói chuyện với ta."

"Chú ý cách nói chuyện với thiên tài Phù tu đi."

Ảo cảnh: "..." Thì ra đây là một tên thân truyền tự tin.

Nó không hiểu, vì sao ngay từ đầu trong trí nhớ của hắn lại xuất hiện nhiều mặt trái cảm xúc như vậy.

Vì không nghĩ ra nên ảo cảnh chỉ có thể yên lặng tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

"Tốc độ thoát khỏi ảo cảnh của đám nhóc Trường Minh Tông này, so Diệp Thanh Hàn còn biếи ŧɦái quá hơn, bốn người kia đã trải qua một lần. Cho nên tiếp theo sẽ đến Diệp Kiều sao?"

Ảo cảnh ôm một tia hi vọng cuối cùng, hướng về phía Diệp Kiều có tu vi thấp nhất.

Chắc nàng sẽ không giống như mấy tên kia đâu nhỉ?