- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Ta Dựa Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn
- Chương 188: Ảo cảnh (1)
Ta Dựa Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn
Chương 188: Ảo cảnh (1)
Mỗi tông môn trước khi vào bí cảnh đã bàn bạc với nhau về địa điểm hội hợp ở đâu, lúc Diệp Kiều ra tới liền cầm lấy bản đồ chạy tới địa điểm tập hợp, để gặp mặt những người khác.
Đêm khuya tĩnh lặng, trên cây còn có một vài con dơi màu đen đang chuẩn bị tìm mục tiêu để tấn công, thức hải của Diệp Kiều nhận thấy được động tĩnh, liền cùng với Mộc Trọng Hi giải quyết nhanh lẹ, sau khi đạt đến Trúc Cơ Đỉnh Phong, độ rộng của thức hải cũng tăng lên, nên rất dễ cảm nhận được động tĩnh xung quanh.
Bởi vì chưa đi sâu vào bên trong, nên yêu thú cấp bậc cũng không cao, sau khi hai người gϊếŧ xong yêu thú, thì số điểm trên ngọc giản đã nhảy lên được một chút, mà mấy tông khác cũng giống như vậy, xem ra tất cả mọi người đều tìm được cách ra ngoài.
"Mấy tông khác chắc cũng bị quỷ che mắt rồi." Diệp Kiều mím môi, "Trước tiên đi hội hợp một chút."
Dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, khi đến nơi thì trời đã sáng, xung quanh dần xuất hiện sương mù mờ ảo, sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm, Diệp Kiều liền lấy ra một lá Ngự Phong Phù. Đợi đến lúc sương mù bị thổi tan đi, thì tầm nhìn cũng rõ ràng hơn.
Mộc Trọng Hi liếc mắt một cái.
Không cần phải nói, đi chung với Phù tu có ích ghê.
Gặp phải loại thời tiết như này, thì có Phù tu bên cạnh sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Có bùa chú trong tay, gặp phải loại thời tiết cổ quái như này cũng không ảnh hưởng đến bọn họ nhiều lắm. Khi đến nơi hội hợp thì phát hiện mấy sư huynh còn lại đã đợi ở đó từ sớm.
"Các ngươi còn nhanh hơn chúng ta nữa sao?" Diệp Kiều nhướng mày.
"Các ngươi đi vào cũng gặp ảo cảnh?" Tiết Dư với nàng đồng thời mở miệng, rõ ràng đã ý thức được vấn đề, xem ra đều giống nhau, vừa đi vào liền vướng phải thủ thuật che mắt.
Diệp Kiều gật đầu, "Sao các ngươi ra được vậy?"
"Ảo ảnh của hai chúng ta bị Đại sư huynh dùng một kiếm chém tan." Minh Huyền nhún vai.
Chu Hành Vân so với bọn hắn dứt khoát.hơn nhiều, một kiếm thẳng tay chém qua, không thèm quan tâm đến việc bên trong đang có hai sư đệ nhà mình.
Nhưng nếu Đại sư huynh có thể dùng một kiếm để đi vào, thì đã chứng minh được những thứ trước mắt này là giả, thế là hai người lập tức xông ra, phá luôn thủ thuật che måt.
Phải nói rằng tốc độ hội hợp của Trường Minh Tông trong đợt này là nhanh nhất.
Mộc Trọng Hi hoảng hốt: "Sao ngươi thoát ra được vậy Đại sư huynh?" Còn tiện tay cứu luôn hai người kia?
Chu Hành Vân vô tội: "Thì đi ra thôi."
Hắn vừa vào liền đâm đầu thẳng vô thân cây, như kiểu đâm cho chết, nên thành công phá giải được thủ thuật che mắt.
Có thể nói hắn là người thoát ra được nhanh nhất trong số năm người.
"Vì sao chúng ta mới vừa vào bí cảnh này, lại bị nó chơi một vố vậy chứ?" Tiết Dư rũ mắt, không lẽ nó có thể phán đoán được vị trí của bọn họ?
"Ta cũng cảm thấy kì lạ." Minh Huyền.chống tay lên mặt đất, lười biếng ngồi xuống, "Bộ Nguyệt Thanh Tông bên kia không dính phải ảo cảnh sao? Tốc độ lại nhanh như vậy?"
"Có lẽ là do vận khí tốt." Diệp Kiều bóp bóp KFC, đem nó kéo ra ngoài, "Kia chính là con gái cưng của thiên đạo.”
Vân Thước đã được đặt cho một cái tên mới.
Nếu như nơi nào có Diệp Kiều luôn xuất hiện tình trạng gà bay chó sủa, thì Vân Thước lại trái ngược, vận khí của nàng ta tốt đến mức quá đáng, trong túi trữ vật có vô số thiên tài địa bảo, đánh không lại thì lấy tài nguyên ra so, một con Thanh Loan Điểu, một con Tầm Bảo Thú, ngay cả thứ như Căn Nguyên Châu nàng ta cũng có thể tùy tiện lấy được, thì hỏi xem không gọi là con gái cưng thì gọi là gì.
Mộc Trọng Hi trề môi: "Mặc kệ bọn họ."
Trận thứ năm này, hươu chết về tay ai cũng không liên quan gì đến Trường Minh Tông, dù vận khí của Nguyệt Thanh Tông có tốt đi chăng nữa thì sao chứ.
Trời vừa tờ mờ sáng, sương mù vẫn không ngừng xuất hiện che khuất tầm mắt, Diệp Kiều với Minh Huyền mỗi người cầm một lá Ngự Phong Phù đi phía trước mở đường, chuẩn bị đi sâu vào bên trong để xem có thể tìm được cơ duyên nào hay không.
Sau khi bọn họ hành động, thì mấy thân truyền khác cũng lần lượt thoát ra khỏi thủ thuật che mắt, có điều bọn họ ra hơi trễ, nên qua một đêm thì số điểm so với Nguyệt Thanh Tông đã có sự chênh lệch.
Trước mắt xem ra là Nguyệt Thanh Tông dẫn đầu, Vấn Kiếm Tông đuổi theo sát không bỏ.
Trường Minh Tông ở trận thứ năm này đã xếp chót, nhưng bọn họ cũng không để ý đến, dù sao cũng yên ổn ở hạng nhất rồi, bởi vậy bọn họ xin nhường lại ánh hào quang sân khấu cho bốn tông còn lại.
Tuy rằng như thế nhưng vẫn có rất nhiều tu sĩ theo bản năng mà nhìn về hướng của bọn họ.
Vai chính vai phụ gì đó không quan trọng, chủ yếu là thích xem Trường Minh Tông làm gì thôi.
Khi nhóm thân truyền đồng thời đi sâu vào bên trong, trong bí cảnh đã xuất hiện sự thay đổi rất nhỏ.
Diệp Kiều đã nhạy bén nhận ra một vài hơi thở xa lạ, còn có động tĩnh rất nhỏ, nàng vừa định nhắc nhở nhóm sư huynh nhà mình có người đang lại đây, thì giây tiếp theo đối phương chợt thu lại hơi thở, rồi đột nhiên nhào tới.
Nàng ngạc nhiên giương mắt, không nghĩ tới người này lại là Diệp Thanh Hàn.
Gương mặt lạnh lẽo, không nói hai lời liền chém một kiếm về phía nàng.
Một kiếm chém xuống, kiếm quang lẫm liệt.
Mộc Trọng Hi phản ứng nhanh nhạy, giơ tay dùng kiếm chặn lại, lạnh lùng nói: "Ngươi điên rồi? Với thái độ này của ngươi còn muốn cùng Trường Minh Tông chúng ta hợp tác hay sao? Nằm mơ đi."
Một kiếm này của Diệp Thanh Hàn không hề lưu tình chút nào, nếu không nhờ hắn bị ép xuống cảnh giới thì đúng là không thể chặn được.
Diệp Thanh Hàn đột nhiên tỉnh lại, ý thức được một màn trước mắt là thật, hắn liền nhíu mày, "Ngại quá."
"Vừa rồi đυ.ng phải ảo cảnh."
Chẳng trách giống như bị điên.
Ảo cảnh cũng sẽ không thường xuyên xuất hiện, nhưng một khi xuất hiện thì lại rất phiền phức, sau khi đi vào bên trong, nhóm thân truyền dường như đều bị luân hãm đi càng sâu.
Đối với ảo cảnh, Nguyệt Thanh Tông đã nghiên cứu rất nhiều, trận pháp của bọn họ đa số sẽ mang tính chất gây ảo giác, Vân Ngân trầm giọng nói, "Diệp Thanh Hàn chắc là đứa thoát ra được nhanh nhất."
Ảo cảnh đối với một số ít người có đạo tâm vững vàng, thì muốn thoát khỏi nó dễ như trở bàn tay, còn đối với người nào có ý chí nghị lực yếu thì sẽ khó khăn hơn một chút.
Mỗi người đều có chấp niệm cùng ác ý, chỉ là ít hay nhiều mà thôi. Đám nhóc chính đạo này cũng không thể tránh khỏi tâm ma hoặc chấp niệm, nên khi ở trong ảo cảnh thì ít hay nhiều gì cũng sẽ tạo nên ảnh hưởng.
Mấy lời này của Vân Ngân không sai chút nào, Diệp Thanh Hàn xác thật là người thoát khỏi ảo cảnh nhanh nhất, chỉ cần một lời không hợp liền cầm kiếm thẳng tay chém, thứ gì muốn cản đường đều bị đánh tan, ảo cảnh là lần đầu tiên gặp phải một đứa cứng đầu như này, thấy chấp niệm không là gì đối với hắn, liền chuyển sang dùng mỹ nhân kế.
Kết quả vừa mới nhào vào ôm hắn, đã bị Diệp Thanh Hàn lạnh lùng dùng kiếm đâm xuyên ngực, muốn nói chuyện tình cảm với hắn, dẹp đi.
Sau khi liên tục gϊếŧ vài cái ảo giác, trong nháy mắt khi Diệp Thanh Hàn thoát ra liền không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Lúc nhìn thấy nhóm người Trường Minh Tông, Diệp Thanh Hàn thiếu chút nữa đã cho rằng ảo cảnh nhìn ra được hắn muốn mượn sức Trường Minh Tông, nên mới làm bọn họ xuất hiện để mê hoặc hắn.
Kết quả lại không phải.
Diệp Thanh Hàn thu lại kiếm, quyết đoán nói xin lỗi, Tiết Dư nhướng mày hỏi, "Các ngươi gặp phải ảo cảnh à?"
"Ừ." Diệp Thanh Hàn lời ít ý nhiều trả lời, "Bị nhốt ở bên trong."
"Tất cả mọi người đều bị trúng phải ảo cảnh. Ta khuyên các ngươi đừng vào."
Hắn chỉ muốn nhắc nhở một câu, mấy tông khác đi vào là bởi vì muốn đoạt thứ hạng, nhưng Trường Minh Tông đâu cần, một khi đã như vậy thì không cần thiết phải mạo hiểm.
Bên trong ảo cảnh, sẽ thấy được bản ngã của mình.
Tâm ma, ác niệm, còn có chấp niệm đều có thể hóa thành vũ khí sắc bén.
Ngược lại, tu sĩ có tâm tư càng đơn thuần, thì tốc độ thoát ra được càng nhanh.
Rõ ràng, trong bí cảnh, Kiếm tu là người thoát khỏi ảo cảnh nhanh nhất, bọn họ không có nhiều tạp niệm như vậy, nên sẽ không dễ bị lạc.
Trong khi thân truyền của mấy tông khác còn bị vướng trong ảo cảnh đau khổ giãy dụa.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Tiên Hiệp
- Ta Dựa Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn
- Chương 188: Ảo cảnh (1)