Chương 187: Bốn phương hội đàm (2)

Tiết Dư nhẹ nhàng nhỏ giọng nói, "Lần này vào bí cảnh, chúng ta đừng đi chung với bọn họ, khi nào tiến vào nếu có dịp thì đi chung một chút, sau đó tìm cơ duyên."

Trận thứ năm này không nhất thiết phải gia nhập vào vũng nước đυ.c kia, Trường Minh Tông hoàn toàn có thể lựa chọn đứng qua một bên, bây giờ giúp Diệp Kiều đột phá mới là quan trọng nhất.

Minh Huyền đi theo gật đầu, "U Linh bí cảnh có rất nhiều cơ duyên."

Mấy thân truyền thấy vậy cũng bình tĩnh lại, Trường Minh Tông nếu có thể mượn sức thì liền mượn sức, hơn nữa bọn họ rất đoàn kết, kéo được một người nhập đội, thì bốn người còn lại cũng sẽ đi theo. Cuối cùng một đám mang ý xấu liếc nhìn nhau, chờ khi nào vào bí cảnh lại đi cướp người.

**********

Lúc đi vào bí cảnh thì đã là buổi tối, trăng treo trên cao, trong hoàn cảnh này rất thích hợp làm chuyện xấu, Diệp Kiều mở mắt ra, có chút ngây ngốc, cảm nhận bốn phía đều yên tĩnh, thiếu chút nữa làm nàng nghĩ rằng mình lại lạc bầy.

Bên trong đại bí cảnh, không ai có thể chắc chắn rằng mình không phải là người may mắn bị lẻ loi.

Nàng bò dậy khỏi mặt đất, phủi phủi tay, thì phát hiện Mộc Trọng Hi đang nằm trên đất, "Tứ sư huynh."

Khó có được một lần gặp Mộc Trọng Hi. Như vậy, người may mắn quay vào ô một thân một mình sẽ là ai đây?

Diệp Kiều thở dài, "Đứng lên. Ngươi đang làm cái gì vậy?" Nàng tiến vào chậm hơn những người khác, phải nói là người cuối cùng, bởi vậy không biết Mộc Trọng Hi đã trải qua chuyện gì.

Hắn cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất, mặt đầy thống khổ, chớp mắt. "Ngươi đến rồi."

Hai Kiếm tu gặp nhau liền rất cao hứng.

Không cần phải quan tâm đến sống chết của Minh Huyền với Tiết Dư, vậy dứt khoát ở trận cuối này, mỗi người tự lực cánh sinh đi.

Diệp Kiều đã đến, giúp Mộc Trọng Hi vực dậy chút tinh thần, hắn từ nằm ngửa chuyển sang nằm sấp, gõ mặt đất, "Lúc.ngươi chưa tới, ta ở đây chỉ có một mình vòng tới vòng lui, mà lần nào cũng quay về chỗ cũ."

Mộc Trọng Hi trí nhớ cũng không tốt, đi tới đi lui vài lần, liền quyết định mặc kệ mọi thứ, hắn không đi nữa là được rồi không phải sao?

Diệp Kiều sau khi nghe xong, vươn tay túm lấy Mộc Trọng Hi, hai người cùng nhau đi.về phía trước, cây cối chen chúc nhau, lại còn đang là buổi tối, tạo nên không khí âm trầm quái dị, trí nhớ của nàng khá tốt, cố ý ghi nhớ một vài điểm đặc biệt ở ven đường,.kết quả giống như lời Mộc Trọng Hi nói.

Dù có đi như thế nào, thì mỗi lần đều trở về điểm xuất phát.

"Không ra được đi." Diệp Kiều lấy ra bản đồ "Ta nhớ trước đó Tam sư huynh đã nói qua, bí cảnh này biết di chuyển."

"Nhưng không có khả năng vì chúng ta mà di chuyển đâu."

"Bí cảnh không phải vật sống. Sao có thể." Mộc Trọng Hi phản bác, hiện tại đi mãi không ra, rất kì lạ.

Diệp Kiều trầm ngâm một lát, phương hướng mà chúng ta đi chắc chắn không có vấn đề."

Nàng đi tới đi lui vài lần, đã hoàn toàn nhớ kĩ đường đi ở đây, nhưng lần nào cũng như vậy, lại bị vòng trở về, có lẽ vấn đề không phải ở chỗ bọn họ.

Diệp Kiều suy đoán: "Có thể là thủ thuật che mắt. Cùng loại với ảo cảnh thì cái này có thể đem người nhốt ở phạm vi nhất định."

Trước đó đi vào bí cảnh cũng không xuất.hiện loại tình huống như này, nên quả nhiên Tiết Dư nói không sai, cái bí cảnh này.so với những bí cảnh trước đúng là rất kì lạ. Mộc Trọng Hi ngơ ngác gật đầu, "Có lí."

"Nếu là thủ thuật che mắt." Nàng vỗ vai Mộc Trọng Hi, dừng một chút, thành khẩn nói: "Vậy hay là. Ngươi lao đến phía trước thử xem?"

"Nhắm mắt lại rồi đâm thẳng về phía trước, ta tin ngươi làm được."

Mộc Trọng Hi: "Nếu như ta bị đâm chết. Thì ngươi nhặt xác cho ta sao?"

Tay Diệp Kiều làm dấu ok: "Ta sẽ kêu Minh Huyền mua cho ngươi một ngôi mộ đẹp nhất."

“...” Thôi được rồi.

Mang theo thái độ nửa tin nửa ngờ, Mộc Trọng Hi thật sự đi thử một lần, trong lòng ngực hắn có Kim Cương Phù được Diệp Kiều đưa cho, nên cũng không đến mức đâm đầu chết đâu, hắn sử dụng Đạp Thanh Phong, hướng về phía bụi cây xông tới, khi thân ảnh hắn vừa biến mất...

Cảnh tượng trước mắt cũng tiêu tán.

"Ra được rồi Diệp Kiều!" Mộc Trọng Hi trong trẻo nói.

Nhìn thấy hắn không bị đâm chết, Diệp Kiều liền theo sát bước ra khỏi ảo cảnh, sau đó mở ra ngọc giản.

Quả nhiên số điểm vẫn đứng yên, xem ra phía bên mấy người khác cũng xuất hiện tình huống như này.

Như bị quỷ che mắt, bí cảnh này đúng là cổ quái.

Tiết Dư với Minh Huyền bị nhốt cùng một chỗ, hai người bọn họ tốn sức hồi lâu mới ý thức được đây là ảo cảnh, lúc nhìn thấy ngọc giản, liền không hẹn mà nhìn nhau, "Nguyệt Thanh Tông mạnh vậy sao."

"Lẽ ra hạng nhất phải là Vấn Kiếm Tông mới đúng chứ." Minh Huyền nói.

Tuy rằng rất ghét đám Kiếm tu của Vấn Kiếm Tông, nhưng về phương diện thực lực, bọn họ không thể nghi ngờ.

Mấy tông khác vẫn chưa có động tĩnh gì, chỉ có Nguyệt Thanh Tông là số lượng đang nhanh chóng tăng lên.

"Có lẽ là do vận khí tốt." Tiết Dư cúi đầu, "Cũng không biết những người khác có gặp phải tình huống như chúng ta không."

*********

"Ngươi đã tìm hiểu qua bí cảnh này rồi sao?" Tống Hàn Thanh hỏi.

Vân Thước cười nhẹ, ngọt ngào nói: "Đúng vậy. Cho nên mọi người đi theo muội là tốt rồi, lúc trước muội đã từng vào bí cảnh này." Xác thực mà nói, lúc trước nàng đã ở đây đột phá Kim Đan.

U Linh bí cảnh xuất hiện rất thường xuyên, trước đó không biết trời xui đất khiến như nào mà Vân Thước đã vào được nơi đây.

Nói cách khác thì không ai hiểu rõ bí cảnh này bằng nàng, hơn nữa, nàng có át chủ bài.

Nhìn bộ dáng Vân Thước chắc chắn lại tự tin, Tống Hàn Thanh liền bình tĩnh gật đầu,."Đi theo nàng." Hắn cũng đã tìm hiểu qua,.nhưng chưa vào đây lần nào, nên quyết.định ở thời điểm hiện tại đi theo Vân Thước.sẽ tốt hơn.

"Đại sư huynh." Vân Thước chớp mắt, "Huynh có tin hay không, hạng nhất lần.này, nhất định sẽ thuộc về chúng ta?"

Tống Hàn Thanh không biết vì sao nàng lại tự tin như vậy, nhưng tự tin cũng là chuyện tốt, ví dụ như Diệp Kiều kia, quả thực không ai bằng, hắn gật đầu cho có lệ, rồi dành chút thời gian nhìn thoáng qua ngọc giản.

Quả nhiên xếp hạng đang ổn định ở hạng.nhất.

Đây là lần đầu xuất hiện loại tình huống.này.

Hắn không khỏi nhìn Vân Thước nhiều hơn một chút, nhàn nhạt nói: "Xem nhẹ ngươi rồi."

Ít ra cũng có chút hữu dụng.