Chương 186: Bốn phương hội đàm (1)

Ở trận thứ năm Trường Minh Tông hoàn toàn có thể buông thả bản thân, bọn họ không cần tranh giành thứ tự, hơn nữa bàn về thực lực, Trường Minh Tông không thua mấy tông khác, nếu như mượn sức của bọn họ, thì hạng nhất ở trận cuối cùng này nhất định là Vấn Kiếm Tông.

"Nàng có thể đoạt được hạng nhất ở ba trận, thì nếu trận thứ năm này nàng đứng.về phía chúng ta, thì hạng nhất sẽ nắm.chắc trong lòng bàn tay."

Sở Hành Chi giật giật khóe môi, lại không thể nào phản bác, hắn suy tư một lát, miễn.cưỡng: "Vậy đến lúc đó nói chuyện với nàng."

Chúc Ưu nghiêm túc nói: "Sai."

"Không phải nói chuyện, mà là mượn sức nàng."

Sở Hành Chi không phục chu môi, "Biết rồi."

Hơn nữa với tính cách của Diệp Kiều, hắn cảm thấy chuyện mượn sức nàng, đúng là mơ mộng hảo huyền.

Liên quan đến vấn đề bí cảnh cuối cùng, Tiết Dư suốt một đêm lôi kéo mấy người họ nạp thêm kiến thức về bí cảnh mới, do đó lúc lên phi thuyền một đám đều uể oải.

Tiết Dư cũng không biết tại sao bọn họ thành như thế này, bất đắc dĩ đành chọt chọt Diệp Kiều đang ngủ, "Trận cuối cũng không liên quan đến chúng ta, vậy thì vào đó để rèn luyện thôi."

Ở đâu rèn luyện cũng vậy, mà cơ duyên trong bí cảnh cũng không ít, với lại bọn họ không cần quan tâm đến thứ hạng nữa, như vậy có thể giúp Diệp Kiều tìm cơ hội đột phá.

"Bên trong đó có gì vậy?" Diệp Kiều ngáp một cái, hay chỉ là bị vây nhốt.

"Yêu thú Nguyên Anh Kỳ?" Tiết Dư trầm tư vài giây, "Còn mấy thứ khác thì chưa biết, gần đây không nghe nói qua trong U Linh bí cảnh có bảo vật nào xuất hiện."

Yêu thú Nguyên Anh Kỳ rất khó đối phó, nên có thể thử bắt mấy con Kim Đan Kỳ, thực chiến là phương pháp tốt nhất giúp gia tăng tu vi, hiện tại vấn đề của Diệp Kiều là kinh nghiệm thực chiến quá ít.

Chu Hành Vân với Mộc Trọng Hi mấy ngày nay đã thay phiên luyện tập với nàng, qua nửa tháng, Diệp Kiều cũng tiến bộ lên trông thấy, nàng còn hỏi qua Minh Huyền, làm sao đột phá được Kim Đan.

Minh Huyền trầm tư hồi lâu, "Ngươi có chấp niệm gì sao?”

Diệp Kiều ngẩn người, "Không có...Đi?" Minh Huyền: "Ừm, ta cũng không có." Đột phá cũng là một loại tu vi vượt tâm cảnh, Diệp Thanh Hàn có thể dễ dàng đột phá Nguyên Anh, đã chứng tỏ một lòng hắn chỉ hướng đạo.

Ở trong mắt hắn đại đạo chính là chân lí, còn Minh Huyền thì không để ý cho lắm, thậm chí hắn còn không biết mình tu đạo để làm gì.

Kì vọng của phụ thân? Gia tộc mong đợi? Hay là không phụ tông môn?

Loại cực đoan này đã bức bách Minh Huyền một khoảng thời gian, hắn căn bản không chạm tới được Kim Đan, thậm chí không biết mình tu đạo là vì cái gì.

Minh Huyền: "Sau đó ta liền nghĩ thông suốt." Nói đúng ra là từ lúc Diệp Kiều tới, hắn liền triệt để hiểu ra.

Gia tộc mong đợi? Thì sao.

Luôn bị trào phúng? Hắn chịu đủ rồi.

Đồng môn chửi mắng? Hắn không quan tâm.

Ai cũng đừng nghĩ đến việc chi phối hắn nữa.

Minh Huyền nói xong, "Nếu thật sự tìm không thấy đạo của mình, thì thuận theo tự nhiên là được."

Diệp Kiều rũ mắt như suy tư gì đó, đạo của mình?

Đạo của nàng, là gì?

"Ngươi cảm thấy ta thuộc thuộc đạo nào?" Diệp Kiều chớp mắt hỏi.

"Diệp Thanh Hàn là Vô Tình Đạo, còn ta chắc là Tiêu Dao Đạo." Minh Huyền áp sát mặt vào nàng, mắt đào hoa đồng dạng chớp chớp, "Ngươi chắc cũng là Tiêu Dao Đạo ha?"

Hắn cảm thấy Diệp Kiều so với mình còn vô tâm vô phế hơn, nên chắc cũng là Tiêu Dao Đạo sao?

Diệp Kiều ba phải, cái nào cũng được, "Có khả năng."

Nàng cũng không rõ lắm.

"Đại sư huynh tu gì vậy?"

Chu Hành Vân nhấp môi: "Thái Thượng Vong Tình."

"Ồ." Nàng còn tưởng là Vô Tình Đạo, còn tốt, còn tốt.

"Vậy Tam sư huynh thì sao?" Diệp Kiều lắm miệng hỏi, nàng thật sự không nhớ rõ trong nguyên tác có nói qua vấn đề này hay không, lúc trước nàng đọc tiểu thuyết chỉ để xem vai chính, vai phụ chỉ nhớ sương sương vài người mà thôi.

Minh Huyền thay đổi phương trả lời: "Tiết Dư là Đa Tình Đạo."

Diệp Kiều: "Trâu bò." Bởi vậy nàng mới nói, tại sao lúc nào Tam sư huynh cũng tỏa ra hào quang ấm áp, thì ra là thành viên của Đa Tình Đạo.

Vậy còn nàng?

Diệp Kiều nhịn không được lâm vào trầm tư, muốn đột phá Kim Đan, thì phải tìm được đạo của mình, nhưng nàng muốn tu đạo gì hay muốn làm gì, đến giờ cũng không biết.

Lúc trước Diệp Kiều chỉ muốn tùy tiện vào tông môn để ăn nằm ở không, sau đó tự nhiên lại vướng vào tình cảnh không trâu bắt chó đi cày, trời xui đất khiến phải ngồi vào vị trí này, rồi đành ôm trọng trách tham gia thi đấu.

"Phải bình tĩnh, tìm được đạo của mình, nếu không sẽ chững lại ở cảnh giới rất lâu."

Trúc Cơ với Kim Đan cách nhau bởi một đường ranh giới, để vượt qua cũng không dễ, nếu quá nóng vội, linh khí sẽ tán loạn rất dễ tẩu hỏa nhập ma, lúc trước Minh Huyền chính là bị ảnh hưởng như vậy.

Mộc Trọng Hi chống cằm ừ một tiếng, "Đừng nóng vội, bọn Diệp Thanh Hàn lúc trước muốn đột phá Kim Đan cũng phải chững lại rất lâu."

"Trong năm tông, người đột phá Kim Đan nhanh nhất hình như là tiểu sư muội kia của Nguyệt Thanh Tông đi." Minh Huyền chậc chậc hai tiếng, hắn thật ra rất tò mò, vì sao Vân Thước kia đột phá lại không xuất.hiện thiên lôi, cũng không có bất kì dấu.hiệu nào, vậy đạo của nàng ta là gì?

Năm người một đường nói chuyện xuyên suốt không ngừng miệng, Tần Phạn Phạn nghe bọn hắn dong dài cả buổi trời, đã có chút nhức đầu.

"Sư muội các ngươi vừa mới đột phá, hơn nữa, nếu đoán không sai thì Tiểu Kiều chắc cũng là Tiêu Dao Đạo."

"Dưới loại tình huống này, thì giống như Minh Huyền cứ thuận theo tự nhiên là được."

Khi Trường Minh Tông xuất hiện, không biết ai ở bên ngoài đã lấy cánh hoa tung lên trời, cánh hoa hồng nhạt bay trong gió, nhẹ nhàng rơi xuống người bọn họ.

"Trường Minh Tông!!"

"Diệp Kiều chúng ta chèo thuyền không cần mái chèo, cả đời buông thả!"

"Minh Huyền Tiết Dư, bảo bối.”

"Mộc Trọng Hi, ta yêu ngươi.*

"Chu Hành Vân, hôn một cái được không?"

Quá nhiệt tình.

Đặc biệt là Diệp Kiều, nàng vừa bước ra đã bị cánh hoa chôn sống, cánh hoa đủ loại sắc màu rải lên người nàng, Diệp Kiều nhịn không được hắt xì một cái, ngẩng đầu miễn cưỡng vẫy tay, "Hey."

"A a a. Lãng Lãng, chúng ta vì ngươi rải cánh hoa đó, đẹp không?"

Diệp Kiều: "...”

Người nọ tiếp tục nói: "Đợi khi nào thi đấu cá nhân diễn ra, ngươi vừa lên sân khấu chúng ta liền rải hoa, thấy thế nào?"

Diệp Kiều bình tĩnh phải cánh hoa vướng trên quần áo.

Được rồi.

Rất tốt, nàng đã có thể tưởng tượng được, khi trận thi đấu cá nhân bắt đầu, nàng vừa bước ra, đối thủ chưa lên tiếng, người còn chưa tới, thì hoa đã bay. Đến lúc đó có thể tự tạo hiệu ứng cho bản thân, phải nói là chuẩn cmnr.

Một đám người Trường Minh Tông, liền tạo nên động tĩnh lớn như vậy, làm mấy thân truyền khác đang ngồi ở vị trí của mình cũng phải đứng lên nhìn mấy lần. Chờ đến khi bọn họ ngồi cố định xuống vị trí, thừa dịp bí cảnh chưa mở, Diệp Thanh Hàn liền.mở miệng lạnh nhạt nói: "Tâm sự đi, Diệp Kiều."

"Diệp Kiều." Đầu ngón tay Tống Hàn Thanh gõ gõ cái bàn, cũng thúc giục: "Nói chuyện một chút?"

"Diệp Kiều." Miểu Miểu cũng đồng dạng.vẫy tay với nàng: "Hợp tác với chúng ta.không?"

Ở trận trước đó, cùng nàng khắc phục khó khăn, đánh nhau sảng khoái cực kì, thế nên bây giờ Miểu Miểu đối với Diệp Kiều có chút quyến luyến không quên.

Tần Hoài nâng cằm, ý bảo Đoạn Hoành Đao tiến lên cùng nàng giao lưu, hắn với Diệp Kiều không thân, ngược lại là Đoạn Hoành Đao lúc trước hình như có quen biết với Diệp Kiều.

Trước đó Đoạn Hoành Đạo luôn nhắc nhở hắn về Diệp Kiều rất nhiều lần, Tần Hoài cũng không để bụng, hiện tại đã đến lúc hắn gặp báo ứng.

Còn phải dựa vào tiểu sư đệ đi hối lộ Diệp Kiều.

Này quả thực chính là trường hợp mang tên tứ phương hội đàm.

Minh Huyền không chút để ý chế nhạo, "Bốn thân truyền đối với ngươi liếc mắt đưa tình, mời gọi chào đón. Có muốn chọn người nào chưa?"

Diệp Kiều: "Không biết." Nàng đang chọn.

"Nguyệt Thanh Tông chắc chắn không được." Thiếu nữ trầm tư một lát nói: "Có không giữ mất đừng tìm."

Nàng suy nghĩ nửa ngày, liền đưa ra kiến nghị: "A nè nè, hay là các ngươi thương lượng ra giá đi? Ai cao nhất thì ta đi với người đó?"

Có thân truyền nhịn không được nhỏ giọng nói, không biết xấu hổ.

Thế nhưng còn ra giá.

Tư Diệu Ngôn thử nói: "Cùng chúng ta hợp tác, sẽ được cung cấp đan dược miễn phí.”

Đan tu giàu mà.

Tống Hàn Thanh nói: "Chúng ta cũng có tiền."

Đoạn Hoành Đáo: "Chúng ta cũng có!! Còn có pháp khí, ngươi không phải vẫn luôn không có pháp khí nào khác sao? Ta cho ngươi."

Diệp Kiều là thân truyền thảm nhất mà hắn gặp được, linh cung nhặt được của Bích Thủy Tông, cây gậy treo bên người thì lấy từ bụng yêu thú, dây thừng là hắn cho.

Diệp Thanh Hàn trầm mặc, bọn họ không có tiền.

"Từ từ! Trước tiên không nói đến vấn đề hợp tác." Tiết Dư chặn ngang lời bọn họ, "Để chúng ta thương lượng một chút, các ngươi đừng vội."