Chương 184: Hợp tác với Diệp Kiều (1)

Sau núi thường xuyên truyền đến âm thanh chửi nhau, đánh nhau, trường hợp phải gọi là cực kì náo nhiệt.

Mấy đứa nhóc này chỉ cần tập trung lại một chỗ liền không có phút giây nào yên ổn.

Nhóm người Trường Minh Tông đều bị trôi dạt ở phía sau. Tiết Dư là một trong số ít người chịu nghiêm túc chạy bộ, Diệp Kiều dựa vào việc đạp vai người khác đã có thể thuận lợi đuổi theo Tam sư huynh nhà mình để chạy chung.

"Vân Thước của Nguyệt Thanh Tông kìa." Tiết Dư nhìn nhóm thân truyền bị bỏ lại ở phía sau, thở dồn dập nói, "Nàng ta được thả ra rồi."

Diệp Kiều ngay từ đầu đã không chú ý tới ai, sau khi nhìn xong, liền chậm rãi nói: "Chắc là còn hai ngày nữa phải vào bí cảnh, nên được miễn hạn tù."

Nàng rất rõ Vân Ngân, biết đối phương nhiều lắm là giả vờ một chút, chứ Vân Thước chính là cực phẩm linh căn mà Vân Ngân cầu trăng khấn sao chờ đợi đã lâu, nên sao có thể trừng phạt nàng ta được.

Sau núi vốn dĩ không lớn, còn bị một đám thân truyền giành chỗ, nên lúc chạy bộ chắc chắc sẽ chạm mặt.

Ngay thời điểm Diệp Kiều với Vân Thước chạm mặt, nàng vốn dĩ cho rằng Vân Thước đã trải qua giáo huấn sẽ không chủ động nói chuyện với nàng nữa.

Ai mà ngờ đối phương lại mở miệng, Vân Thước mím môi, khi hai người lướt qua nhau liền nhẹ giọng nói: "Nhị sư tỷ, ngươi ngây người ở Tu Chân Giới lâu như vậy, có từng nghe qua câu, thiên đạo thù cần chưa?"

Ba chữ "Nhị sư tỷ" ớn lạnh này, làm Diệp Kiều nghiêng đầu, lúc Vân Thước sắp chạy đi, liền nắm tay thành quyền không hề báo trước đấm lên mặt nàng ta.

Vân Thước không nghĩ tới nàng một lời không hợp liền động tay, vội vàng lui về sau, vành tai vẫn bị trúng phải nắm đấm, có chút nóng rát đau đớn.

"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?" Tiết Dư dừng chân, giọng nói lạnh lẽo.

Vân Thước nhẹ nhàng hít sâu một hơi, nhanh chóng nói hết câu khi nãy, "Nhưng trên thực tế, thiên đạo sẽ không thù cần, thiên đạo chỉ biết thiên vị thiên tài mà thôi."

Vân Thước trước sau đều không muốn thừa nhận, Diệp Kiều lúc trước đã biến thành bộ dáng hiện tại, "Cho nên dù ngươi có học nhiều đi chăng nữa, cũng không có nghĩa là thiên phú của ngươi cao đâu."

"Ồ." Diệp Kiều nghe ra được sự trào phúng trong lời nói của Vân Thước, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn tặng cho nàng ta thêm một cú đấm, bình tĩnh nói: "Không nghĩ tới, trong mắt của ngươi ta là một người chăm chỉ nha?"

Đúng là được sủng ái nhưng sợ mà.

"Tránh ra tránh ra. Đừng chặn đường." Sở Hành Chi không ưa Vân Thước, thấy thế liền trực tiếp lao tới, đẩy Vân Thước ra chỗ khác.

Một Kiếm tu muốn đẩy một Phù tu, quả thực không cần tốn sức.

Vân Thước lảo đảo, thiếu chút nữa đã bị Sở Hành Chi đâm bay, may mà Tô Trạc nhanh tay giữ nàng lại.

Sắc mặt Vân Thước nhiều lần biến hóa, cuối cùng đành im lặng.

Người của Vấn Kiếm Tông, nàng rõ ràng không thể đắc tội, nếu không đến lúc đó Thanh Hàn sư huynh sẽ nghĩ nàng thế nào?

Tô Trạc mím môi, khuyên giải an ủi: "Đừng có so đó với bọn họ. Kiếm tu từ xưa đến nay đều là một đám không biết điều."

"Ngươi nói ai không biết điều hả?" Mộc Trọng Hi quay đầu lại nhìn hắn một cái, cười hừ một tiếng.

Tay hắn đặt lên Triều Tịch Kiếm, "Nếu không thì đánh một trận đi, để ta nhìn xem Nguyệt Thanh Tông các ngươi biết điều cỡ nào."

Sắc mặt Tô Trạc liền thay đổi.

Nếu như là trước kia thì hắn sẽ chắc chắn Trường Minh Tông không dám ra tay, đánh nhau sẽ bị trừ điểm.

Nhưng hiện tại, xếp hạng của Trường Minh Tông đã yên ổn ở vị trí thứ nhất, có trừ điểm cũng không ảnh hưởng gì, lỡ đâu chọc cho Mộc Trọng Hi nổi nóng, thì việc bị người ta đánh cũng không phải chuyện tốt.lành gì.

Thấy Tô Trạc vâng vâng dạ dạ không nói, Vân Thước có chút ủy khuất, quả nhiên đám Phù tu này không thể trông cậy chút nào.

Chỉ cần là Tống Hàn Thanh đứng ra nói giúp, nàng không tin Mộc Trọng Hi còn.dám kiêu ngạo như vậy.

Hai mắt Vân Thước rũ xuống, yên lặng nắm chặt tay, điên cuồng tự an ủi bản thân. Đợi đến trận thi đấu thứ năm, nhất định nàng sẽ cho bọn họ đẹp mặt.

"Ta thấy người sư muội này của Nguyệt Thanh Tông, đối với chúng ta rất phẫn hận." Tiết Dư như suy tư gì đó, hắn từ nhỏ đã lớn lên ở đại gia tộc, nên nhìn người vẫn rất chuẩn.

Ngay từ đầu có lẽ Vân Thước kia chỉ đơn thuần có chút cảm thấy không phục, bị Diệp Kiều đè đầu nên không cam lòng.

Nhưng càng về sau, tựa hồ tính cách đã bắt đầu vặn vẹo.

Diệp Kiều thật ra cảm thấy hiện giờ tình tiết cốt truyện đã thay đổi đến mức cha mẹ nhìn không ra.

Đầu tiên là sau khi Diệp Thanh Hàn bị đoạt mất hạng nhất xong, thì bây giờ chỉ nghĩ đến chính đạo, không còn quan tâm đến chuyện nữ nhi tình trường.

Tiếp theo là hiện tại mấy sư huynh nhà nàng ít nhiều gì cũng đã bị lây nhiễm tính cách không được bình thường của nàng, dẫn đến Vân Thước đã mất rất nhiều cá trong ao.

"Bộ gần đây nàng ta ăn nhầm cái gì à?"

Diệp Kiều chậc một tiếng, "Cảm giác có chút không thích hợp cho lắm."

Trước kia Vân Thước không có cuồng vọng đến mức sẽ đi khıêυ khí©h nàng như này.

Trong lúc nói chuyện phiếm, mấy sư huynh còn lại cũng chậm rãi đuổi kịp, nói về việc chạy bộ thì đối với bọn họ chỉ là chuyện thường ngày, chỉ cần sử dụng Đạp Thanh Phong, là có thể dễ dàng kéo được khoảng cách, lúc này mấy người bọn họ liền tụ lại một chỗ tiếp tục câu chuyện vừa rồi.

"Trận thi đấu cá nhân sắp tới nên cẩn thận nàng ta một chút." Tiết Dư dặn dò, "Vân.Thước kia, các ngươi có phát hiện không? Vận khí có chút tốt đến quá mức."

Mộc Trọng Hi: "Biết biết, nhưng mấy tông khác cũng ghét chúng ta không phải sao?"

Vân Thước thì tính là gì, thân truyền ghét bọn họ nhiều lắm.

Tiết Dư lên tiếng, "Không giống nhau."

Chuyện giữa năm tông chỉ là đùa giỡn đánh nhau chơi cho vui mà thôi, sẽ không có vấn đề gì, nhưng Vân Thước kia lại cho hắn cảm giác nàng ta chính là một biến số.

Tiết Dư vừa mới chuẩn bị nói thêm gì đó, thì đã nhìn thấy Mộc Trọng Hi quay đầu đi kiếm Sở Hành Chi chọc chó.

Tiết Dư cạn lời: "...Cái tên ngốc này rốt cuộc có nghe ta nói gì không?"

"...Khó có thể tưởng tượng." Diệp Kiều giơ tay che lại tầm mắt, cảm thán: "Người ngốc nghếch dễ dụ như Mộc Trọng Hi lại được sinh ra ở hoàng cung."

Nếu không phải Mộc Trọng Hi tự nói ra thân phận, thì có đánh chết nàng cũng không tin hắn lại là hoàng tử.

"Hmm... Chắc là lúc hắn ở hoàng cung, cũng là một người sống vô tư vui sướиɠ." Minh Huyền ở phía sau chậm rãi cười một tiếng.

Nhìn ra được khi Mộc Trọng Hi còn nhỏ ở trong cung, thật sự không biết được người nào có lòng dạ hiểm ác.

"Rốt cuộc thì khi nào mới lên Kim Đan?" Chu Hành Vân lê lết bước chân, ở phía sau chậm rãi đi, phiền muộn: "Nhanh lên đi tiểu sư muội, không còn nhiều thời gian nữa đâu."

"Nếu muốn đột phá thì phải cố gắng trước khi bí cảnh mở ra." Minh Huyền bổ sung thêm. Thấy lôi kiếp ba ngày ba đêm của Diệp Thanh Hàn không, Diệp Kiều so với hắn nhất định còn lâu hơn, lỡ đâu đột phá bên trong bí cảnh, thì đó chính là một tai nạn không hề mong muốn.

Diệp Kiều buông tay, đạo lí này nàng hiểu chứ, nhưng thời gian phá cảnh cũng không.phải là thứ nàng có thể khống chế.

Lúc năm người chạy đến vạch đích mấy thân truyền còn lại cũng không ngừng đẩy nhanh tốc độ, vì thế bọn họ liền được thưởng thức sự chật vật của mấy người khác, Mộc Trọng Hi lấy ra lưu ảnh thạch, "Nhanh nhanh nhanh, mau lưu hình ảnh tập thể thân truyền đang chạy bộ này lại, đến lúc đó đem cái này đi bán đấu giá. Khởi.điểm một trăm linh thạch."

"???" Ngươi là người sao?