Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Dựa Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Chương 179: Thiên lôi (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mộc Trọng Hi cũng không thèm ngẩng đầu, "Ngươi không hiểu."

Sao lại nói là không thể đột phá, chỉ là chưa tìm được cơ hội thôi.

Diệp Thanh Hàn hít sâu một hơi, không để ý tới bọn họ, chỉ còn một tháng nữa là bí cảnh mở ra, Chu Hành Vân đã đột phá lên Kim Đan Đỉnh Phong, Diệp Thanh Hàn cũng cùng cảnh giới với hắn, nên trong trận thi đấu cá nhân sắp tới, hắn muốn đột phá lên Nguyên Anh.

Diệp Thanh Hàn muốn đứng đầu bảng kiếm đạo.

Mấy ngày nay Diệp Thanh Hàn mơ hồ chạm đến Nguyên Anh Kỳ, nhu cầu cấp thiết là cần tìm người tới đánh một trận để có thể đột phá, vì thế hắn nhìn về phía Chu Hành Vân, "Đánh một trận không?"

Chu Hành Vân nghĩ tới nghĩ lui, "Nàng." Nói xong liền đẩy Diệp Kiều ra trước mặt.

Diệp Kiều: "..."

Diệp Thanh Hàn híp mắt, nhìn về phía Chu Hành Vân: "Ngươi đang sỉ nhục ta sao?"

"Không có." Chu Hành Vân bình thản, lãnh đạm nói, "Thiên tài ở Trường Minh Tông chúng ta, một là tiểu sư đệ, hai là nàng.

Diệp Thanh Hàn: "..." Hắn thấy Chu Hành Vân sống chết không chịu, chỉ có thể nhìn sang Diệp Kiều.

Cuối cùng miễn cưỡng: "Được rồi."

Sớm muộn gì cũng gặp, không phải ở bí cảnh thì cũng là ở trận thi đấu cá nhân, nên trước tiên đánh một trận thử xem thực lực một chút cũng được.

Hai người bắt đầu lấy ra huyền kiếm, kiếm khí của Diệp Thanh Hàn bá đạo, còn Diệp Kiều thì tương đối linh hoạt, hai bên cách nhau một cảnh giới nên tình huống chênh lệch rất lớn.

Diệp Thanh Hàn nhíu mày, trong mắt toát ra vài phần lãnh đạm trào phúng, "Học kiếm lâu như vậy rồi, nhưng đây là bản lĩnh của ngươi sao?”

Hắn đã thấy nàng cùng Sở Hành Chi giao thủ với nhau, khả năng học tập thật sự rất nhanh, kiểu như đã gặp qua là không quên được, chỉ cần giây tiếp theo là có thể áp dụng.

Nhưng cái gì cũng có giới hạn.

Khi so chiêu với Diệp Thanh Hàn thì khuyết điểm của nàng đã lộ ra, kiếm thuật chưa thành thạo, bị bức đến bại lui.

Diệp Kiều không để ý tới hắn, như đang suy tư gì đó.

Lúc nàng với Sở Hành Chi đánh nhau đã phát hiện, kiếm pháp của Vấn Kiếm Tông rất mạnh mẽ, kiếm quyết cũng tương tự, khi đó nàng đã nhớ kĩ các chiêu thức của Sở Hành Chi, cũng tự hỏi phá như thế nào.

Sau khi thăm dò được đại khái quán tính với trình tự chiêu thức của Diệp Thanh.Hàn, Diệp Kiều liền thay đổi kiếm thức, kiếm pháp của nàng cũng không luẩn quẩn.trong một phạm vi, tuy rằng có nhiều sơ hở, nhưng cũng rất đa dạng, trong lúc nhất thời cả hai bên đều không phân rõ thắng bại. Mấy hiệp qua đi, Diệp Thanh Hàn dần dần ý thức được điểm này.

Mỗi lần hắn bắt được sơ hở của nàng, định vung kiếm qua, thì Diệp Kiều đều có thể dùng góc độ xảo quyệt tránh thoát, trong lúc đó cũng không ngừng điều chỉnh sai lầm, ngay từ đầu còn rất dễ dàng áp chế nàng, nhưng về sau thì dần dần trở nên không thích hợp.

Diệp Kiều này...

Căn bản không giống như đang tỷ thí, mà giống như lấy hắn làm đá mài dao hơn.

Sau khi tự mình so sánh xong, thần sắc Diệp Thanh Hàn dần trở nên lạnh lùng, "Ngươi đang chơi ta?"

"Làm gì có." Diệp Kiều dường như không có việc gì: "Ta rất tôn kính ngươi luôn."

Thật đó.

Nàng có làm gì đâu, chỉ điều chỉnh một số lỗi sai của kiếm pháp thôi mà.

Diệp Thanh Hàn có chút bực bội, đặc biệt khi nhìn thấy Diệp Kiều dưới tình huống bị mình bức lui, còn có thể từ trong đó, chỉnh lại sự thiếu sót về kiếm pháp, cái này làm cho hắn dù có đánh thắng cũng không có bất kì cảm giác thành tựu nào.

Cuối cùng, hắn không cam lòng thu kiếm, "Chờ ngươi đạt đến Kim Đan thì đánh tiếp." Mím môi, lãnh đạm nói: "Đến lúc đó hi vọng ngươi có thể đường đường chính chính cùng ta đánh một trận."

Trong lòng Diệp Kiều nói, bộ vừa rồi nàng không có đường đường chính chính đánh nhau với hắn sao?

Không phân được thắng bại, Diệp Thanh Hàn ổn định lại tâm trạng, dốc lòng tu luyện, lúc hắn tu luyện thật sự không để ý đến chuyện bên ngoài, nên mấy người canh chừng hắn cũng có chút nhàm chán.

Thế là một đám quyết định dứt khoát tụ lại một chỗ ngồi cắn hạt dưa.

Mộc Trọng Hi bội phục: "Định lực của Diệp Thanh Hàn tốt ghê."

"Cho nên hắn có thể thành công." Minh Huyền chọt chọt Chu Hành Vân: "Nhìn người ta mà học hỏi đi."

Chu Hành Vân như cái xác không hồn phụ họa theo: "Thật là lợi hại."

Muốn đột phá Nguyên Anh Kỳ, chỉ cần linh khí đủ nồng đậm, cơ sở vững chắc, mà đối với Diệp Thanh Hàn bây giờ chỉ là vấn đề về thời gian.

Đợi đến ngày thứ bảy, năm người không khác gì kẻ trộm dưa, lúc cảm nhận được hơi thở của việc đột phá, liền đồng loạt đứng bật dậy, "Tới rồi."

Ánh sáng vàng nhạt chợt lóe, bầu trời dần chuyển sang tối đen, sấm sét tập trung lại một chỗ, lúc này Chu Hành Vân mới nhàn nhạt nói: "Đến rồi."

Cuối cùng cũng chờ đến rồi.

Thật không dễ dàng.

Lôi kiếp của Nguyên Anh Kỳ, nói thật ở Tu Chân Giới đã lâu chưa thấy, nhưng mỗi lần nó xuất hiện đều khiến cho trời đất rung chuyển.

Diệp Thanh Hàn cũng hoàn toàn xứng đáng là một đệ nhất kiếm đạo, mây đen kéo đến rất đáng sợ, hắn mở mắt ra, không chút do dự ngự kiếm bay đến khoảng đất trống, tránh ngộ thương đến người khác.

"Chúng ta cũng đi thôi." Mộc Trọng Hi ném hết hạt dưa trong tay.

"Nhanh nhanh nhanh."

Mấy người bọn họ ngự kiếm đuổi theo sau. Ở bên ngoài đã có rất nhiều tu sĩ vây quanh, nhóm thân truyền cũng đi theo hóng náo nhiệt.

Bọn họ đều là cực phẩm linh căn, đột phá Nguyên Anh Kỳ cũng là chuyện sớm muộn, bởi vậy ai cũng muốn xem lôi kiếp Nguyên Anh Kỳ trông như thế nào.

Kết quả còn chưa kịp vây xem đã bị các trưởng lão chặn ở bên ngoài: "Không được qua đó."

"Tránh cho bị lan đến."

Lôi kiếp của Nguyên Anh Kỳ cũng không phải chơi cho vui, với tình huống này thì trong thời gian ngắn cũng chưa chắc xong.

"Nguyên Anh Kỳ với Kim Đan Kỳ không giống nhau." Hắn khoanh tay, thần sắc ngưng trọng: "Diệp Thanh Hàn chính là thiếu niên một mạch đệ nhất kiếm đạo."

Nếu độ kiếp thất bại, vậy thì chờ bị thiên lôi đánh chết đi. Lôi kiếp cũng không phải chuyện nói giỡn, nguyên bản nhóm thân truyền còn đang nóng lòng muốn thử dần an tĩnh lại, Tư Diệu Ngôn ngửa đầu, nhíu mày: "Nhìn thấy mây đen như này, chắc cũng phải lâu lắm mới xong."

"Hơn nữa còn là hai bậc, thật lợi hại." Miểu Miểu ngước mặt, "Những người khác chỉ thăng lên được một cảnh giới thôi."

Vậy mà trong khoảnh thời gian ngắn lại có thể thăng cấp lên Nguyên Anh, chẳng trách được gọi là đệ nhất kiếm đạo.

Tần Hoài nhàn nhạt mở miệng, "Với thiên phú của Diệp Thanh Hàn, một ngày một đêm cũng chưa chắc xong."

Tất cả đề tài thảo luận đều vây quanh Diệp Thanh Hàn, lúc thấy mấy người Trường Minh Tông vội vàng đuổi tới, những người khác cũng chỉ nhìn thoáng qua, không hề để ý.

Diệp Kiều phát hiện có trưởng lão canh giữ nên căn bản không vào được, Chu Hành Vân dứt khoát bắt lấy nàng, sử dụng Đạp Thanh Phong thần không biết quỷ không hay, lặng yên chui vào trong, "Đi."

Lôi kiếp Nguyên Anh Kỳ xuất hiện, người của Vấn Kiếm Tông đã sớm có chuẩn bị, nên hiện tại liền chừa ra một khoảng sân rộng, hai người lặng yên chuồn vào trong, nơi này không ai canh giữ, không chừng cũng nghĩ là không có người nào sẽ đến đây, vì có ai muốn tìm chết đến nỗi lựa ngay thời điểm có người độ kiếp mà chui vào chứ.

Diệp Kiều đi vào, liền thấy được Diệp Thanh Hàn đang ngồi ở trung tâm chờ đợi lôi kiếp, nàng vẫy tay, dường như không có việc gì mà ngồi xuống cạnh hắn, "Huynh đệ tốt, cho ké một chút thiên lôi nha?"

Diệp Kiều xuất hiện thần không biết quỷ không hay, làm Diệp Thanh Hàn sợ đến mức hô hấp chợt ngưng lại, ngẩng đầu nhìn thấy nàng, mày dần dần nhíu lại, "Diệp Kiều."

"Nếu ngươi không muốn sống nữa, cũng không cần dùng cách này để chết cho nhanh?"

Lôi kiếp của Nguyên Anh Kỳ, phạm vi trăm dặm không một ngọn cỏ cũng không phải nói quá.

Diệp Kiều: "Hỏi một chút, lôi kiếp của Nguyên Anh Kỳ, ngươi vượt qua nổi không?"

Diệp Thanh Hàn: "Khó nói."

Các trưởng lão biết hắn muốn độ kiếp, liền đưa cho hắn một vài pháp khí thượng phẩm thậm chí là cực phẩm, nhưng cũng không chặn được bao nhiêu, còn lại vẫn phải dựa vào bản thân.

"Ngươi còn không đi ra?" Hắn thấy bộ dáng của nàng như muốn định cư tại đây, sự lãnh đạm từ trước đến giờ đã bắt đầu rạn nứt."

Không đi.

Trưởng lão Bích Thủy Tông thần thức nhạy bén, xoa xoa giữa mày, "Trang phục màu đỏ, hình như là Diệp Kiều."

Diệp Kiều? Không phải cũng là thiên tài tam tu sao!

Có trưởng lão sắc mặt thay đổi: "Vậy mau kêu nàng đi ra." Không ra thì chờ bị đánh chết sao?

Không còn kịp rồi.

Trong lúc nói chuyện, thiên lôi đã đánh xuống.
« Chương TrướcChương Tiếp »