Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Dựa Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Chương 177: Mấy ngày nay, ta không muốn nhìn thấy ngươi (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Trạc bởi vì xấu hổ mà đỏ mặt, hắn đứng bên cạnh ấp úng nửa ngày, muốn sắp xếp lại từ ngữ, sợ Diệp Kiều lại trào phúng mình.

Nhưng nhìn đến Diệp Kiều căn bản không để ý đến mình, Tô Trạc lại có một cảm giác buồn bực.

Trên diễn đàn Tu Chân Giới mấy ngày nay đã xảy ra nghiêng trời lệch đất, đề tài về nhất chiến thành danh, tu vi kém, linh căn thấp, nhưng trâu bò đến mức vào thời khắc mấu chốt đã cứu vớt toàn bộ thân truyền chỉ xoay quanh một người.

Trên đó đã bàn tán đến sôi nổi.

[ Lúc nàng trộm trứng yêu thú thì ta đã hết hồn rồi.]

[ Lúc ấy nhìn thấy nàng đến nơi đó còn ngẩn người, ta cho rằng nàng điên rồi.]

[ Ừm ừm, cây gậy kia của nàng mà đưa cho ta, thì ta cũng không nghĩ được cách nào đâu. ]

[ Nhìn thấy tình huống nhiều thân truyền bị bắt như vậy, thì ta chỉ biết lo lắng.]

[ Cái này cùng với cảnh giới cao thấp cũng không liên quan gì, nếu để Diệp Thanh Hàn tới, thì hắn chỉ biết cùng hai tên Ma tộc kia tử chiến một trận, sau đó lại đoàn viên với mấy thân truyền khác bên trong kết giới. ]

[ Ha ha ha ha, chưa biết đánh thắng được hay không, mà thân truyền của chúng ta, chính là rất đoàn kết. ]

[ Ê khoan, cho hỏi một chút, con nhỏ Nguyệt Thanh Tông kia chết chưa?]

[ Khỏi nghĩ đi, năm tông khẳng định vẫn muốn bảo vệ nàng ta, cực phẩm thủy linh căn Kim Đan Kỳ cũng không có nhiều, cùng lắm chỉ trách phạt thôi. ]

Trên diễn đàn tranh cãi gay gắt, mà nhóm thân truyền cũng chưa chắc được yên tĩnh lỗ tai.

Ác mộng thường ngày không thua gì mỗi ngày đều có trưởng lão đến sân bọn họ cả một buổi trưa, lặp đi lặp lại ở bên tai nhắc tên Diệp Kiều mãi.

Làm cho thân truyền gần đây chỉ cần nhìn thấy Diệp Kiều liền muốn quay đầu ọe.

Sau khi trận thi đấu cuối cùng diễn ra thì chính là đến trận thi đấu cá nhân, trong viện của Trường Minh Tông, Triệu trưởng lão với Đoàn trưởng lão đang ngồi cùng nhau bàn về chuyện này.

"Ngươi cảm thấy Diệp Kiều có thể lấy được một trong mười vị trí đầu của bảng Kiếm tu không?"

"Ta không chắc." Đoàn Dự trả lời đúng sự thật, "Kim Đan Kỳ nhiều quá."

Tuy Diệp Kiều là một thiên tài, nhưng thiên tài cũng cần thời gian để phát triển, mà hiện tại thời gian của nàng lại quá ít.

Phải chi thêm mấy năm nữa thì cũng đâu khẩn trương như hiện tại.

Còn lại một trận cuối cùng, nàng phải đột phá tu vi lên Kim Đan Kỳ, nếu không thì hoàn toàn không còn hi vọng nữa.

"Mấy ngày nay cho bọn nhóc đó cùng nhau rèn luyện, tranh thủ tận lực lên Kim Đan."

Cũng không phải hắn muốn gây áp lực cho Diệp Kiều, nhưng thật sự là không có thời gian.

Tình huống trước mắt của Diệp Kiều, chính là không đánh lại ai, cùng lắm chống đỡ được hai chiêu. Triệu trưởng lão nhíu mày,

"Không phải ta nghe nói là nàng đánh.thắng Sở Hành Chi sao?"

Đoạn Dự: "Thì thắng, nhưng là do dựa vào chút thông minh vặt nên mới thắng.”

Sở Hành Chi quá ngốc, căn bản không đoán được Diệp Kiều sẽ thay đổi chiêu thức mở đầu, làm hắn không kịp phòng ngừa. Nếu Diệp Kiều muốn cùng nhóm Kiếm tu đường đường chính chính đối đầu, thì phải nâng cao thực lực mới được.

*********

Diệp Kiều ở bên này không hề biết mình đang bị an bài, hiện tại nàng vẫn còn cùng Tiết Dư ngồi ở một chỗ, vì khoảng chừng một hai tháng nữa là đến trận thi đấu cá nhân, nên nàng đang cùng với Tiết Dư luyện đan.

Diệp Kiều ngồi quan sát Tiết Dư, động tác tạo ra đan ấn của hắn còn nước chảy mây trôi hơn so với nàng, tốc độ biến hóa cũng nhanh, lần nữa tạo ra đan ấn thì số lượng so với lần thứ nhất nàng nhìn thấy còn nhiều hơn mấy cái.

Mười viên đan dược trắng như tuyết, tỉ lệ tròn đều, rơi vào lòng bàn tay.

Diệp Kiều ngửi thử, "Cố Linh Đan?" Tiết Dư rất ít khi luyện cái này, "Sao tự nhiên lại làm cái này?"

Tiết Dư liếc nhìn nàng một cái, "Cho ngươi."

"Hả?"

Cho nàng sao?

Tiết Dư cất đi đan lô, dù bận vẫn ung dung: "Ngươi đang tiếp cận cảnh giới."

Diệp Kiều ngẩn người, gật đầu, không nghĩ tới Tam sư huynh đã nhìn ra, cũng không phủ nhận, "Đúng vậy."

"Tại sao?" Tiết Dư nói, "Sợ không ổn hả?"

"Ừm." Diệp Kiều nghĩ: "Chủ yếu là linh căn quá nhỏ, theo không kịp tốc độ phá cảnh."

Quá nhỏ? Theo không kịp tốc độ phá cảnh?

Lần đầu Tiết Dư nghe đến việc so sánh kì lạ như này, "Vậy ngươi..."

Linh căn rốt cuộc thuộc loại nào?

"Thiên linh căn." Diệp Kiều nói tiếp, "Trưởng lão kêu ta phải bị sét đánh nhiều một chút, để giúp nó lớn lên, nếu không thì vẫn phải áp chế lại."

Tiết Dư ngẩn người, không nghi ngờ Diệp Kiều nói quá, chỉ là, thiên linh căn thật sự cực kì hiếm thấy.

"Diệp Kiều." Hắn cười nói: "Ta phát hiện. Suy đoán bên ngoài về ngươi vẫn còn khá bảo thủ."

Cái gì mà thượng phẩm rồi cực phẩm, tiểu sư muội nhà hắn chính là thiên phẩm.

Nghĩ như vậy, hắn liền ném đan dược cho nàng "Thử xem nha ngươi đó nó có thể giúp ngươi ổn định linh khí, tránh cho việc áp chế lâu quá làm cho linh lực bị rối loạn."

Loại tình trạng như vậy rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

Hơn nữa, tình huống của Diệp Kiều vẫn rất khó giải quyết.

Kim Đan Kỳ trong Tu Chân Giới cũng không nhiều lắm, càng đừng nói đến Nguyên Anh Kỳ.

Nhìn lên đám lão quái vật, muốn đột phát đều phải đến mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm, nên lôi kiếp ở đâu ra để nàng có thể ké.

Thiên linh căn, trăm năm không thấy được một người, thật vất vả xuất hiện một đứa, kết quả lại bị chậm trễ.

Tiết Dư định nói: "Không được thì kêu Đại sư huynh cố gắng nỗ lực?" Với thiên phú của Chu Hành Vân, thì lôi kiếp Nguyên Anh Kỳ kéo dài ba ngày cũng không thành vấn đề.

"Thôi." Diệp Kiều nhớ lại trạng thái của Chu Hành Vân mấy ngày nay, "Hắn còn héo hơn ta nữa."

Không thể trông cậy vào Chu Hành Vân được đâu.

Tiết Dư tán thành: "Thà trông cậy vào hắn thì trông cậy vào tiểu ong mật Diệp Thanh Hàn của Vấn Kiếm Tông cách vách còn có lí hơn."

Diệp Thanh Hàn đã ở Kim Đan Hậu Kỳ, khoảng cách đến Nguyên Anh cũng chỉ có hai cảnh giới.

Hơn nữa, tốc độ phá cảnh của hắn rất nhanh, bên ngoài đều đồn rằng trong Tu Chân Giới hắn chính là người đầu tiên 18 tuổi sẽ đạt đến Nguyên Anh Kỳ.

"Ồh!" Diệp Kiều quay đầu, nhẹ nhàng nói: "Vậy hay là, chúng ta đi tìm Diệp Thanh Hàn cách vách cùng chơi đi?"

Tiết Dư mím môi, "Chúng ta chỉ là tìm hắn để giao lưu cảm tình một chút thôi."

Hai người tính toán đi Vấn Kiếm Tông giao lưu tình cảm, trên đường còn ngẫu nhiên gặp được một vài thân truyền.

Sân bọn họ sân ở kế nhau, bình thường luôn là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, kết quả đối phương vừa thấy nàng liền trực tiếp quay đầu ọe.

Diệp Kiều: "???"

"Ngại quá." Thân truyền Vấn Kiếm Tông đau khổ nói, "Mấy ngày nay ta không muốn nhìn thấy ngươi đâu."
« Chương TrướcChương Tiếp »