Trong lòng mỗi tu sĩ đều biết rõ vai chính cùng tiêu điểm trong trận này là ai, lưu ảnh thạch được mở ra chính là dưới góc nhìn của Diệp Kiều, khi thấy nàng ngồi xuống vạch cỏ tìm người, ý muốn tìm được đồng đội, bọn Tiết Dư liền tặng cho nàng một loạt ánh mắt đồng cảm.
Chưa nghĩ tới đúng không, rốt cuộc cũng đến lượt ngươi lẻ loi.
Trong lưu ảnh thạch Diệp Kiều cũng ý thức được thảm kịch của mình, nàng tang thương đứng ngây người tại chỗ một lát, sau đó rất nhanh đã chấp nhận sự thật, bắt đầu bày trận.
Tìm nơi không ai để ý đến đến rồi trốn vào. Hiển nhiên ngay từ đầu Diệp Kiều đã tính toán trốn chui trốn nhủi đến ngày thứ năm, vì vậy nàng liền đi ngủ.
"..." Tống Hàn Thanh nhíu mày, đã hiểu, "Ngươi dựa vào biện pháp này mới không bị phát hiện đó hả?" Ở bên trong Ẩn Nấp Trận thu liễm hơi thở, mấy thân truyền khác vội vàng bắt yêu thú với đuổi bắt Diệp Kiều nên tất nhiên sẽ không thu liễm hơi thở như nàng.
Kế tiếp chính là hai Nguyên Anh tiến vào bắt một đứa chuẩn một đứa.
Trong lưu ảnh thạch đợi đến khi Diệp Kiều ngủ một giấc tỉnh dậy thì mọi thứ đã thay đổi, nàng bước ra khỏi trận pháp, đi sâu vào bên trong, trên đường còn nhặt được linh cung của Miểu Miểu.
Miểu Miểu: "Ồ, thì ra linh cung của ta rơi ở đó!"
Lúc ra khỏi bí cảnh, Diệp Kiều liền đem linh khí trả lại cho nàng. Lúc ấy Miểu Miểu vẫn còn hoang mang không biết Diệp Kiều nhặt được nó ở đâu.
Sau khi nhặt được linh cung, Diệp Kiều liền không chút khách khí cất vào túi trữ vật của mình, trên đường còn đi xem qua kết giới nơi nhóm thân truyền bị nhốt, thuận tay gom luôn mấy túi trữ vật của bọn họ.
Lưu ảnh thạch chiếu đến đây thì xem như mọi thứ đã được sáng tỏ.
"Thì ra là vậy!" Tần Hoài đột nhiên lên tiếng: "Con quỷ kia là ngươi?"
Trơ mắt nhìn một loạt túi trữ vật biến mất, phản ứng đầu tiên của hắn còn tưởng là có quỷ.
Diệp Kiều: "Ờ thì là vậy đó. Nếu không thì ngươi nghĩ thế nào?"
Tô Trạc lập tức chỉ trích: "Ngươi lấy được túi trữ vật rồi thì vì sao lại không lập tức đưa cho chúng ta, đã vậy còn muốn chờ đến lúc cuối?"
Một đám thân truyền tụ tập ở một chỗ xem lưu ảnh thạch, kết quả tất nhiên là lải nha lải nhải, một lời không hợp liền nháo lên, Tống Hàn Thanh ngại phiền, không tình nguyện mà giải thích: "Sau đó nàng đi chung với ta, ngươi cũng có mặt ở đấy, mù hay gì mà còn hỏi?"
Hơn nữa muốn đưa túi cũng cần có thời gian, một mình Diệp Kiều phải giữ chân một Nguyên Anh Kỳ, còn thời gian đâu mà đưa?
Tống Hàn Thanh không ưa Diệp Kiều, nhưng tiếng người hắn vẫn phải nói.
Tô Trạc không muốn cãi nhau với Tống Hàn Thanh, nên nhịn xuống không nói nữa, nghẹn khuất tiếp tục xem. Sau khi Diệp Kiều lấy được túi trữ vật liền chạy đi, đến khi lưu ảnh thạch chiếu một mạch đến cảnh Diệp Kiều cứu Đoạn Hoành Đao, biểu tình nhóm thân truyền lúc này liền có chút cổ quái.
Đoạn Hoành Đao là do nàng cứu?
"Vậy sao lúc mở ra kết giới lại không thấy mặt của nàng?" Đây mới là điểm làm mọi người nghi hoặc.
Nếu nàng ở đó, thì bọn họ cũng sẽ không nghĩ đây là chủ ý của Đoạn Hoành Đao.
Rốt cuộc để nói về những cách thức kì quái, thì ai bằng Diệp Kiều.
"Xem tiếp đi." Tiết Dư ý bảo bọn họ yên lặng.
Sau đó chính là cảnh Diệp Kiều với Đoạn Hoành Đao cùng nhau hợp tác, một người vẽ, một người luyện khí, cuối cùng luyện chế ra được một pháp khí với hình thù kì lạ.
Minh Huyền nhớ rất rõ, lúc trước chính là cái thứ kì lạ này đã âm thầm không tiếng động phá bỏ kết giới, giúp linh khí lưu thông vào bên trong.
Đoạn Hoành Đak giải thích nói: "Cái thứ kì lạ này chính là do nàng vẽ, ta chỉ làm theo thôi."
Mấy món đồ hiếm lạ cổ quái của Diệp Kiều rất nhiều, mỗi cái đều có công dụng khác nhau.
Sau đó Diệp Kiều lấy Đoạt Duẩn treo lên thân của một con yêu thú, dẫn tới thú triều quy mô nhỏ, đem yêu thú Nguyên Anh Kỳ ở gần đó hấp dẫn đi hết, rồi một mình lén đi thăm hang ổ bọn chúng.
“..." Thẩm Tử Vi cũng đã rõ.
Bởi vậy hắn mới nói!! Lúc trước vì sao lại có yêu thú triều, nếu không nhờ đợt yêu thú triều kia, thì không chừng hắn đã không đợi được Diệp Kiều đến cứu mà đi gặp ông bà rồi.
"Ta cũng nhờ nàng cứu." Thẩm Tử Vi nhớ lại cảnh tượng lúc đó thì trong lòng vẫn còn run sợ. Không thể không công nhận lúc Diệp Kiều xuất hiện đã cho hắn một cảm giác cực kì an toàn, đây chính là ân nhân cứu mạng của mình.
Lưu ảnh thạch tiếp tục phát ra hình ảnh, nhóm thân truyền lúc này cũng không nháo nữa.
Diệp Kiều chỉ có hai lá Ẩn Nấp Phù, một cho Đoạn Hoành Đao, một cho Thẩm Tử Vi, sau đó đưa ra chủ ý rồi dẫn Thánh nữ Ma tộc đi nơi khác.
Ai nói Diệp Kiều không có tinh thần đồng đội, chạy trốn đầu tiên thì bước ra đây.
Chính là vì quá có tinh thần đồng đội nên mới ở lại đến lúc đó.
"Diệp Kiều." Tần Hoài thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Diệp Kiều, thần sắc phức tạp: "Ta thừa nhận, ngay từ đầu đối với ngươi có chút thành kiến, nhưng hiện tại ta đã thay đổi suy nghĩ."
"Ngươi thật sự rất lợi hại." Hắn nhàn nhạt nói: "Vậy nên trận thi đấu cuối cùng nhớ cẩn thận một chút. Ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu."
Diệp Kiều: "..." Ta cứu các ngươi, nhưng các ngươi lại đối xử với ta như vậy sao?
Sở Hành Chi dần dần im lặng, "Cuối cùng vẫn là ngươi."
Vì sao người có thể một thân một mình bình tĩnh đối phó với tình huống trong nhóm thân truyền lại nhất định phải là Diệp Kiều?
Thẩm Tử Vi dùng chiếc hộp đựng trứng yêu thú mà Diệp Kiều đưa cho, giúp Đoạn Hoành Đao có thời gian để phá vỡ kết giới.
Kế tiếp chính là hình ảnh Tống Hàn Thanh với Diệp Kiều cùng nhau rớt xuống vực.
Về chuyện này thì không có ai thắc mắc gì hết.
Chẳng trách hai người đến phút chót mới ra
được, tóm lại, ai cũng có khó khăn riêng.
Lưu ảnh thạch vỡ vụn đại biểu cho mọi thứ đã hoàn toàn kết thúc.
Lúc sau trên cơ bản cũng đoán được.
Diệp Kiều kéo dây cung, mũi tên thẳng tiến bắn đến, trường hợp kia ai nhìn vào mà không thốt lên một câu trâu bò chứ?
Chúc Ưu thổn thức một tiếng, "Lợi hại."
Diệp Thanh Hàn hoàn toàn không còn lời nào để nói, quay sang gật đầu với nàng: "Cảm ơn."
Không có Diệp Kiều, thì kết cục của trận thi đấu thứ tư là toàn quân bị diệt cũng không nói quá.
Hắn nhàn nhạt nhìn nàng, sau đó nói: "Nhưng đến lúc thi đấu cá nhân, ta sẽ không thủ hạ lưu tình."
Diệp Kiều xùy một tiếng, "Không cần ngươi phải lưu tình."
Chỉ cần vào được mười vị trí đầu là có thể vào Kiếm Quật để chọn kiếm bản mệnh, Diệp Kiều đã có kiếm, nên căn bản cũng không muốn vào. Tuy nhiên trận thi đấu cá nhân thì tất cả thân truyền đều phải tham gia, nàng không muốn cũng phải đi.
Nói cách khác đối đầu với Diệp Thanh Hàn cũng là chuyện sớm muộn.
Tư Diệu Ngôn cực kì thành khẩn nói: "Cảm ơn."
Tống Hàn Thanh trước đó đã nói cảm ơn, nên hiện tại hắn không thèm nói gì nữa, Diệp Kiều không quan tâm đến hắn, mỉm cười với Tư Diệu Ngôn, "Không có gì đâu."
Mặc kệ mấy người khác có muốn thừa nhận hay không, nhưng xác thật Diệp Kiều đã cứu mọi người, không có nàng, thì không biết bọn họ ai sống ai chết đâu.