Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Dựa Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Chương 175: Giải cứu thế giới (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nàng không phải chỉ đưa cho chúng ta túi trữ vật thôi ư?" Tất cả thân truyền ở đây đều thấy được, người cứu bọn họ chính là hai Khí tu của Thành Phong Tông.

Trưởng lão vẫy tay, không muốn nhiều lời với hắn, "Đợi khi nào trở về thì tự xem lưu ảnh thạch đi, không đề cập tới vấn đề này nữa."

"Vân Thước." Tông chủ Vấn Kiếm Tông phóng ra uy áp lên người Vân Thước.

Cảm giác áp bách ngột ngạt làm nàng ta bị cưỡng chế quỳ xuống.

"Lấy đi Căn Nguyên Châu, ngươi biết lỗi của mình hay không?"

Vân Thước chưa từng bị uy áp cưỡng chế quỳ xuống như này, hiện tại nàng chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Diệp Kiều đang đứng một bên nhàn nhạt nhìn mình.

Làm nàng càng cảm thấy nhục nhã.

"Uy áp quỳ xuống." Tiết Dư nhẹ giọng nói, đôi mắt hơi chớp, "Lần đầu ta thấy qua đó."

"Ta trải qua rồi." Diệp Kiều không nghĩ tới việc dùng uy áp cưỡng chế lại hiếm thấy như vậy, nàng liếc nhìn Vân Ngân một cái: "Vân tông chủ trước kia cũng thường xuyên làm như vậy đó."

Được lắm.

Tần Phạn Phạn lập tức quay đầu, "Nàng làm sai cái gì? Mà ngươi bắt nàng quỳ?"

Thân truyền nhà hắn trước nay đều được dạy theo phương pháp nuôi thả, Diệp Kiều là nửa đường mới thu nhận, nhưng cũng không có nghĩa là có thể bị người khác khi dễ thành như vậy đi, dùng uy áp để cưỡng chế quỳ xuống? Rốt cuộc đã làm sai chuyện gì mà phải đến mức như vậy?

Vân Ngân cũng chưa nghĩ đến lửa vậy mà cháy lan đến mình.

Lúc này Diệp Kiều đang là trung tâm của đề tài, tu sĩ bên ngoài đều dựng lỗ tai để nghe ngóng, sao hắn có thể không biết xấu hổ mà đi nói bởi vì mình muốn đoạt một gốc linh thảo của con nhóc này nên mới bức nàng quỳ xuống, vậy thì còn mặt mũi gì nữa.

Tống Hàn Thanh cũng cảm thấy kì quái.

Lúc trước hắn luôn cho rằng Diệp Kiều phụ lòng công ơn nuôi dưỡng của sư phụ, giữa vị trí nội môn của Nguyệt Thanh Tông và thân truyền của Trường Minh Tông thì nàng muốn làm thân truyền hơn nên mới lựa chọn rời tông xuống núi.

Vân Ngân không dám trả lời.

Diệp Kiều nhún vai, thấy hắn không lên tiếng, liền thay hắn nói: "Có thể là do lúc đó ta tốn công tốn sức mang linh thảo về, Vân tông chủ thấy vậy liền muốn lấy nó tặng cho tiểu đồ đệ thân yêu của mình, mà ta lại không chịu đưa, nên mới ép ta quỳ xuống thôi."

"Diệp Kiều." Vân Ngân lạnh lùng lên tiếng: "Loại chuyện như này đợi trở về lại nói."

Càng kể thêm thì hắn càng không ổn.

Tông chủ Vấn Kiếm Tông nhíu mày, ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Vân Ngân, không nghĩ tới giữa Diệp Kiều cùng với Nguyệt Thanh Tông còn có loại ẩn tình như này.

"Được rồi. Căn Nguyên Châu đâu? Vân Thước." Sợ Diệp Kiều lại nói thêm gì đó, Vân Ngân chỉ có thể vội vàng lảng tránh sang chuyện khác, nhìn về phía Vân Thước, trầm giọng nói: "Lấy ra mau."

Vân Thước mím môi, quỳ trên mặt đất, muốn kéo dài thời gian, nhưng mấy trưởng lão khác làm gì cho nàng cơ hội này, uy áp lại tiếp tục đè nặng lên người nàng, vang lên tiếng xương cốt đứt gãy, sắc mặt nàng dần trở nên trắng bệch.

Muốn mở miệng, lại nói không thành lời. Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của tông chủ Vấn Kiếm Tông, trong nháy mắt nàng liền hiểu ra đây là đang uy hϊếp mình, Vân Thước đành run rẩy đem viên châu trả lại.

Nhưng uy áp vẫn không thu hồi, đối phương nhàn nhạt nói: "Tiếp tục quỳ, nội quy của Nguyệt Thanh Tông, bán đứng đồng đội trừng phạt như thế nào?"

"Tống Hàn Thanh." Hắn gọi tên đệ tử ba tốt của Nguyệt Thanh Tông, "Ngươi nói đi."

Tống Hàn Thanh thu hồi ánh mắt, "Nhẹ thì phạt giam trong cấm địa, nặng thì trục xuất ra khỏi tông môn.”

Trục xuất tông môn thì chắc chắn là không rồi, Đại hội thi đấu đang diễn ra thì bây giờ biết đi đâu tìm thân truyền mới?

"Ta sẽ cho các vị một công đạo." Vân Ngân bị nhiều ánh mắt trách móc của mấy trưởng lão nhìn chằm chằm, trong lòng cũng không chịu nổi.

Hắn đối với Vân Thước thất vọng cực kì, không hiểu vì sao tiểu đệ tử thiên phú trác tuyệt ban đầu lại biến thành cái dạng này.

Đến bây giờ hắn mới nhịn không được mà suy nghĩ, nếu Diệp Kiều còn ở tông môn thì có lẽ người hôm nay leo lên lưng cọp không xuống được sẽ là người khác chứ không phải hắn.

"Linh căn thật sự quan trọng vậy sao?" Diệp Kiều hoàn toàn nghe hiểu, tóm lại thì nữ chủ là nguyên nhân giúp cho hai Nguyên Anh có cơ hội đi vào bí cảnh.

Vậy mà lại không bị đuổi khỏi tông môn.

Tần Phạn Phạn biết đám nhóc này đều bức xúc, ai cũng căm giận cực kì, hắn đành cười khổ một tiếng: "Hiện tại không còn cực phẩm linh căn nào khác, nếu như vứt bỏ nàng ta thì chẳng phải sẽ tiện nghi cho mấy tông khác sao?"

"Cực phẩm linh căn, chúng ta không có khả năng nói không cần liền không cần."

"Ồh." Diệp Kiều đã hiểu, nàng bắt đầu suy một ra ba: "Nói cách khác, ở Tu Chân Giới, linh căn càng cao thì muốn làm gì cũng được, mà ta là thiên linh căn, vậy nên cho dù ta đánh chết nàng cũng không có vấn đề gì đúng không?"

Dù sao linh căn càng cao thì càng trâu bò mà.

Tần Phạn Phạn: "..."

Có lí.

Lí cái méo á.

Tuy nhiên, Diệp Kiều nói cũng đúng một phần, ở Tu Chân Giới xác thật linh căn càng cao thì muốn làm gì cũng được, chuyện thiên linh căn của Diệp Kiều bây giờ chỉ còn chờ lôi kiếp Kim Đan Kỳ rơi xuống thì không chừng trong lòng đám trưởng lão kia cũng đã tự hiểu.

Vân Thước bị cưỡng chế mang đi, mấy thân truyền khác thấy không còn gì xem nữa thì bắt đầu túm năm tụm ba, ý muốn xem lại tình huống xảy ra trong bí cảnh.

"Tiểu sư muội." Minh Huyền nhéo mặt nàng, kinh ngạc: "Sao ngươi lại chơi cùng Tống Hàn Thanh."

Xác thực Diệp Kiều cùng ai cũng có thể phối hợp, chỉ là cùng Nguyệt Thanh Tông...ờm...cái tổ hợp này nhìn sao cũng thấy kì kì dị dị.

Nàng hất tay hắn ra, "Vừa lúc gặp phải mà thôi." Thuận đường Diệp Kiều đối với hành động của Minh Huyền bắt đầu một phen chỉ chỉ trỏ trỏ: "Còn có, đừng nhéo mặt hạng nhất, quý lắm đó."

Mộc Trọng Hi hừ cười, "Ò ò ò, lại nói nhảm nữa rồi hả?"

Tiết Dư: "Hạng nhất không phải là Vấn Kiếm Tông hay sao?"

Bọn họ nhớ rõ ngay từ đầu Vấn Kiếm Tông đã đứng nhất, sau đó chính là một đám tổ chức vượt ngục tập thể, nên theo lí thuyết mà nói thì hạng nhất là Vấn Kiếm Tông mới đúng chứ.

"Đúng vậy." Sở Hành Chi nghe thấy Trường Minh Tông nghị luận, liền xem như không có việc gì mà xen vào: "Hạng nhất không phải nên là chúng ta sao?"

Lúc ấy hắn còn xem qua mà.

Diệp Kiều thấy thế liền lấy ra ngọc giản, cho bọn hắn xem, phía trên còn có điểm xếp hạng:

"Nhìn thấy không? Đây đều là trẫm vì các ngươi mà giành lấy giang sơn."

Xếp hạng nhất thình lình hiện lên ba chữ Trường Minh Tông.

"Trời ơi, bệ hạ anh minh." Hai mắt Mộc Trọng Hi lóe lên ánh sáng.

Minh Huyền liếc mắt nhìn hắn: "Cha ngươi mà biết sẽ đánh gãy chân ngươi cho coi."

Hắn đường đường là hoàng tử, nhưng một tiếng kêu người khác là bệ hạ, lại còn rất thuận miệng.

"Không có gì." Mộc Trọng Hi vẫy tay, "Hắn ở thế gian, không biết chuyện ở Tu Chân Giới đâu."

Nghe Diệp Kiều nói như vậy, nguyên bản nhóm thân truyền còn đang định giải tán bỗng theo bản năng nhìn thoáng qua bảng xếp hạng.

Hạng nhất đúng thật là Trường Minh Tông.

"Sao ngươi lại lấy được hạng nhất?" Diệp Thanh Hàn ánh mắt hơi thay đổi, nhạt nhẽo nói, "Còn có, lúc bọn Thẩm Tử Vi cứu người, thì ngươi đi đâu?"

Lúc ấy nhóm thân truyền đều ở một chỗ, chỉ có nàng biến mất.

"Ta đương nhiên là đi….." Diệp Kiều hơi dừng lại, sau đó ra vẻ thâm trầm: "Cứu vớt thế giới."

Nhóm thân truyền đã bắt đầu trợn trắng mắt.

Bớt bớt đi má.

"Thật đó." Diệp Kiều đối với thái độ của bọn họ liền bất mãn, chậm rãi nói: "Nếu không thì các ngươi cho rằng tại sao được thả ra ngoài?"

Lúc đó nàng thật sự rất vội. Bận đến mức tối mặt tối mũi, lo trước lo sau.

Minh Huyền thấy thế liền đè đầu nàng xuống, "Lưu ảnh thạch đâu? Ai có thì lấy ra cùng nhau xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Lúc đó bộ dáng nàng phong trần mệt mỏi ngồi trên thân chim, rõ ràng là ở nơi bọn họ không biết, đã làm chuyện gì rồi.

"Ta có." Chúc Ưu lấy ra, một nhóm thân truyền tề tụ chỉ để mở họp thôi sao? Đương nhiên không phải, mối quan hệ giữa bọn họ không tốt đến vậy đâu.

Chủ yếu là muốn xem lại tình huống bên trong bí cảnh, Đoạn Hoành Đao, Thẩm Tử Vi, Diệp Kiều, tổ hợp ba người trốn thoát thành công, rốt cuộc đã làm cái quỷ gì.

"Cùng nhau xem đi?" Chúc Ưu hỏi ý kiến mọi người ở đây một chút.

Nhóm thân truyền đều đồng ý gật đầu. Diệp Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Nhìn xem.”
« Chương TrướcChương Tiếp »