Chương 174: Giải cứu thế giới (1)

Hai Khí tu kết hợp dùng pháp khí trói lại hai tên Ma tộc, vì sợ nửa đường xuất hiện biến cố, nên nhóm Đan tu liền luân phiên cho hai Ma tộc ăn linh đan, "Khi nào các trưởng lão mới đến vậy?"

"Chắc là sáng mai."

"Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Sở Hành Chi lợi dụng thời cơ báo thù, thế là hung hăng đạp hai tên Ma tộc một cái, "Sao Nguyên Anh Kỳ lại trà trộn vào đây được?"

Theo lí thuyết nếu Nguyên Anh Kỳ đi vào bí cảnh, cũng sẽ bị áp chế xuống Kim Đan Kỳ, nên căn bản sẽ không xuất hiện chuyện như này.

Vân Thước không dám nói lời nào, bàn tay nắm chặt Căn Nguyên Châu, tìm nơi không người, yên lặng hấp thu năng lượng bên trong, viên châu này có thể mạnh mẽ áp chế tu vi tiến vào bí cảnh thì linh khí của nó cũng dồi dào lắm.

Chỉ trong một thoáng khi linh khí tiến vào bên trong cơ thể, nàng liền có thể cảm giác được cảnh giới của mình dần biến chuyển. Tiết Dư lắc đầu, "Không rõ nữa."

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn phải chờ sau khi rời khỏi đây, nghe các trưởng lão giải thích nghi hoặc.

Ngày hôm sau, rốt cuộc bí cảnh cũng mở ra.

Tất cả mọi người cả đêm đều không dám ngủ, canh chừng hai tên Ma tộc kia. Lúc nhìn thấy bí cảnh mở ra, ngay lập tức một đám gấp không chờ nổi liền chạy nhanh ra ngoài, chỉ có Diệp Kiều là không thèm để tâm, ngủ say như chết, do đó nàng là người vui vẻ thoải mái đi ở phía sau cùng.

Kết quả vừa ra tới, liền ăn ngay một quả táo bị ném qua.

Diệp Kiều nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, thuận tiện gặm một cái, hỏi: "Làm gì vậy?"

Nàng đã làm gì sai mà khiến cả khán phòng hận nàng như vậy?

"A! Ngại quá, lộn người rồi." Tiểu cô nương ném quả táo nhìn thấy nàng, liền khẩn trương: "Ta định chọi Vân Thước."

Diệp Kiều: "..." Nàng lại cắn thêm một miếng, ngọt ghê.

Đối phương lập tức hú một tiếng: "A a a, Diệp Lãng Lãng ăn táo của ta kìa."

Diệp Kiều gặm quả táo dường như không có việc gì mà rời đi, còn nhóm trưởng lão phải ở lại thu thập cục diện rối rắm của đám tiểu quỷ này, ví dụ như chuyện Vân Thước đang cất giấu Căn Nguyên Châu.

Nhìn thấy tất cả mọi người đều bình an đi ra, các tu sĩ không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra, ai có thể nghĩ đến vào thời khắc mấu chốt nhóm hài tử này còn có thể phối hợp với nhau tốt như vậy.

"Một đám nhóc ranh không biết trời cao đất dày." Tần Phạn Phạn cười mắng một tiếng. Không cần nói, trận thi đấu này ngay cả hắn ngồi xem cũng có chút kích động.

"Bình thường mà." Triệu trưởng lão bật cười: "Thiếu niên khí phách, đấu đá lung tung, đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy."

Sau khi Diệp Kiều đi ra, thấy tất cả trưởng lão tập trung ở đây thì nhướng mày: "Cho ta hỏi một chút, thành tích vẫn được giữ nguyên chứ?"

Từ lúc trận đấu kết thúc thì Trường Minh Tông hạng nhất, Vấn Kiếm Tông hạng nhì, nếu thành tích được giữ lại, thì dù cho kết quả trong trận thi đấu đoàn đội tiếp theo như thế nào đi nữa thì Trường Minh Tông cũng đứng nhất rồi.

"Giữ." Trưởng lão Vấn Kiếm Tông gật đầu, xem như bồi thường cho việc cứu người của Diệp Kiều.

Vốn dĩ bí cảnh đang dang dở nửa đường, theo lí thuyết là phải thi lại một trận, nhưng ai biểu Diệp Kiều ở thời điểm mấu chốt lại xoay chuyển càn khôn, nên hạng nhất lần này dành cho Trường Minh Tông cũng hợp tình hợp lí.

Tống Hàn Thanh sau khi ra khỏi bí cảnh liền bắt đầu mạnh mẽ lên án Vân Thước, hắn lạnh giọng hỏi: "Ngươi tốt xấu gì cũng là cực phẩm linh căn, mà ngay cả năng lực tự bảo vệ bản thân cũng không có sao?"

Nếu không nhờ thân truyền khác phản ứng nhanh, thì đã giúp cho hai tên Ma tộc kia chạy thoát rồi.

"Ta không có cố ý." Hai mắt Vân Thước đỏ hoe: "Ngươi vẫn luôn xem thường ta, từ trước tới nay ngươi chưa bao giờ bảo vệ ta."

Thay nàng ta thu thập không biết bao nhiêu lần cục diện rối rắm Tống Hàn Thanh: "?"

Có ngon thì nói lại lần nữa đi.

Minh Huyền lười biếng cùng Diệp Kiều dựa vào nhau, giọng nói không chút để ý: "Không phải nàng ta đang nói chuyện vô nghĩa quá sao?"

Cái tên mắt cao hơn đầu Tống Hàn Thanh này mà để ý đến ai chứ?

Ngay cả một con chó đi ngang qua hắn cũng phải xui xẻo nhận lấy ánh mắt khinh thường nữa mà.

Tống Hàn Thanh tức giận đến mức nói thẳng: "Mắc gì ta phải coi trọng ngươi? Dựa vào trình độ một lá bùa vẽ mất nửa năm của ngươi sao?"

"Cũng là thân truyền, nhưng sao ngươi không nghĩ xem mình kém nàng chỗ nào?" Hắn chỉ sang Diệp Kiều.

Diệp Kiều xua tay, đừng, đừng gây thù chuốc oán như vậy.

Kéo nàng vào làm gì?

Vân Thước lần đầu biết được cái gì gọi là phong thuỷ luân chuyển, lúc trước người được chú ý là nàng, nhưng hiện tại bị so sánh với Diệp Kiều cũng là nàng.

Sau khi ra khỏi bí cảnh, một đám thân truyền chụm đầu vào nhau mở hội nghị.

Khiến các trưởng lão bị sự ồn ào này làm cho nhức đầu, liền vỗ tay, ý bảo bọn họ an tĩnh: "Vân Thước ở lại, còn mấy đứa kia muốn đi hay ở thì tùy."

Ồh quao.

Vân Thước ở lại?

Đây thật là náo nhiệt.

Ai cũng muốn hóng chuyện nên không người nào chịu rời đi. Vân Thước bị nhiều người đồng loạt nhìn chằm chằm như vậy khiến nàng có cảm giác như ngồi trên đống lửa, khủng hoảng cực kì, nàng khẽ véo lòng bàn tay, miễn cưỡng bình tĩnh lại.

"Căn Nguyên Châu đâu?" Trưởng lão Vấn Kiếm Tông nhìn chằm chằm nàng, giọng nói đột nhiên trầm xuống: "Lấy ra nhanh."

Vân Thước không muốn trả lại, nàng cầu xin nói: "Trưởng lão, lấy cũng lấy rồi, còn bắt ta đưa lại làm gì."

Nàng không có khởi động kết giới, chỉ có thể chứng minh vật này vốn nên thuộc về nàng.

Những người khác muốn lấy lại cũng không được.

Diệp Kiều nghe được ba chữ Căn Nguyên Châu, thì nghiêng đầu tự hỏi một chút, trong nguyên tác có nhắc tới sao? Chắc là cũng có, nhưng hình như trong ấn tượng của nàng không có sự xuất hiện của Ma tộc, nên cũng không có làm lớn chuyện như hiện tại.

Sau khi nữ chính lấy được, liền trực tiếp đột phá lên Nguyên Anh Kỳ.

Loại tốc độ phá kén như này, làm ai nghe xong cũng phải tấm tắc khen một câu tuyệt thế thiên tài.

Vân Thước ra vẻ trấn định: "Trước đó Trường Minh Tông gây chuyện làm sụp đổ bí cảnh, còn bây giờ ta chỉ lấy đi Căn Nguyên Châu, cũng có gây nên tổn thất gì đâu."

Thấy nàng vẫn còn giảo biện, Trưởng lão Vấn Kiếm Tông liền lạnh lùng nói: "Đó là sụp đổ, trăm năm sau nó sẽ tự tìm vật dẫn phù hợp để xuất hiện lần nữa, còn ngươi lấy đi Căn Nguyên Châu thì bí cảnh về sau sẽ không còn sự áp chế tu vi, chỉ cần một Nguyên Anh tùy tiện vào đó rồi tàn sát, thì những tán tu xui xẻo ở trong bí cảnh sẽ ra sao? Xuất hiện thương vong thì ngươi chịu trách nhiệm nổi không?"

Trường Minh Tông vô tội lại một lần nữa bị gọi tên thì liền cúi đầu đếm kiến dưới đất.

Nghe không hiểu, nghe không hiểu.

Trưởng lão Bích Thủy Tông khụ một tiếng, ý chỉ: "Nghĩ đi nghĩ lại thì sao lần nào xảy ra chuyện, cũng có mặt của Trường Minh Tông các ngươi hết vậy?"

"Còn có, Diệp Kiều."

"Tự mình mang theo khế ước giả có lĩnh vực đi vào bí cảnh, trái với quy tắc."

"Nêu tên phê bình. Lần sau không được như vậy nữa nghe chưa."

Tự dẫn theo khế ước giả có lĩnh vực đi vào trong thi đấu, thế nhưng các trưởng lão lại nhẹ nhàng bỏ qua vậy sao?

"Không công bằng." Tô Trạc nhíu mày: "Nàng tự mình mang theo khế ước giả đi vào bí cảnh. Thì số điểm yêu thú gϊếŧ được phải bị trừ sạch mới đúng."

"Vừa rồi ta đã phê bình nàng." Trưởng lão Vấn Kiếm Tông lạnh lùng liếc nhìn Vân Thước một cái, "À đúng rồi, Nguyệt Thanh Tông lần này 0 điểm."

Vân Thước phạm sai, Nguyệt Thanh Tông bị trừ điểm.

"Trường Minh Tông bị trừ hết điểm là không có khả năng." Trưởng lão buồn cười hỏi lại: "Không có Diệp Kiều, ngươi thật sự cảm thấy có thể dựa vào nỗ lực của bản thân để thoát ra sao?"