Chương 171: Nhìn Tây Bắc, bắn Thiên Lang (2)

Đợi đến khi nàng không chịu nổi nữa thì đến lượt Tống Hàn Thanh, hai người ăn ý thay phiên nhau vẽ, khi thức hải chịu đựng không nổi thì nuốt Bổ Thần Đan của Bích Thủy Tông.

Đợi sau khi vẽ xong cỡ một sấp dày, thì yêu thú ở bên ngoài cũng đã bị tiêu diệt gần hết.

"Đi đi đi." Diệp Kiều vẫn luôn vẽ không ngừng nghỉ, lúc này tay đã có chút tê liệt, nàng nhảy dựng lên: "Đi ra ngoài."

Tống Hàn Thanh theo sát đứng lên, một giây hắn cũng không muốn tiếp tục ở nơi quỷ quái vừa lạnh vừa dơ này.

*********

Trong bí cảnh dây leo mọc khắp nơi.

Ma tộc xách theo đạo, chỉ cần hai đạo đơn giản chém xuống thì Phòng Ngự cùng Công Kích Trận liền vỡ, sau khi trận pháp liên tiếp bị phá, sắc mặt Tô Trạc trắng bệch, "Lại đây."

Sở Hành Chi tiện tay bẻ một nhánh cây, ném cho nhóm Kiếm tu: "Dùng tạm đi."

Hiện tại không còn vũ khí nào khác.

Đan tu với Khí tu đã chạy trước, còn lại một số thân truyền có năng lực phản kháng thì đứng ra chặn đường nhằm kéo dài thời gian.

Đây là trận pháp cuối cùng của Minh Huyền, hắn vẫn còn muốn chống đỡ một chút, hậu quả chính là bị phản phệ phun ra một ngụm máu.

"Minh Huyền vẫn rất lợi hại."

"Đó là đương nhiên, nếu không thì hắn đã không phải là người cuối cùng bày trận rồi."

"Kiềm chân được mười lăm phút, nhưng thời gian vẫn ít quá, hi vọng nhóm Đan tu với Khí tu chạy được." Ở Tu Chân Giới, Đan tu với Khí tu số lượng rất ít, thân truyền thì càng hiếm hơn nữa, nên bọn họ không hi vọng bất kì người nào xảy ra chuyện.

Mộc Trọng Hi với Chu Hành Vân, Diệp Thanh Hàn với Tần Hoài, hai thân truyền ngăn cản một Nguyên Anh, toàn bộ Phù tu phải ở lại, Vân Thước bị bắt đi gia nhập cuộc chiến, nàng bày trận cũng không chậm nên vẫn có tác dụng phụ giúp, đây là việc mà những người xem bên ngoài mừng nhất.

Minh Huyền đầu ngón tay kết ấn, được Chu Hành Vân xách bay khắp nơi, một đám ở cùng nhau như vậy có chút khó giải quyết.

Ma tộc thiếu niên híp mắt, "Ai cứu các ngươi đi ra ngoài?" Dứt lời thì hung hăng chém một đao về phía Sở Hành Chi, hô hấp Sở Hành Chi chợt ngừng lại, thiếu chút nữa đã bị cắt yết hầu, Mộc Trọng Hi ở gần thấy vậy liền nhanh tay kéo hắn ra.

Về phương diện tốc độ thì Trường Minh Tông không thể chê vào đâu được, phản ứng nhanh nhất.

Trưởng lão Vấn Kiếm Tông xem mà toát hết mồ hôi lạnh, đột nhiên đứng lên, tay có chút run, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa hắn đã mất đệ tử rồi.

"Lần sau phải huấn luyện bọn nhóc chạy bộ."

Nhóm Phù tu trước khi đi vào bí cảnh đã có chuẩn bị trước, mỗi người đều vẽ không ít Ngự Hỏa Phù, nhưng lúc này nó đều nằm ở trong túi trữ vật, đối mặt với đám dây leo che trời lấp đất như hiện tại, chỉ cần phản ứng chậm một chút thì đã bị nó trói chặt, gắt gao xiết lấy, cách thức này không giống như muốn bắt bọn họ mà muốn treo cổ bọn họ cho chết luôn thì đúng hơn.

"Miểu Miểu." Tư Diệu Ngôn sắc mặt đột.nhiên thay đổi.

Nhánh cây trong tay Mộc Trọng Hi tựa như kiếm, kiếm khí bén nhọn cắt xuống, chiêu này không phải của Trường Minh Tông mà là của truyền thừa hắn nhận được không lâu trước đây, lấy vật hóa hình, chuyển khí thành kiếm, kiếm khí chém xuống thì dây leo cũng đứt gãy theo.

Nhưng mà.

Căn bản, cứu không nổi.

Mộc Trọng Hi thở phì phò, nhìn thấy Đan tu cùng Khí tu phản ứng chậm chạp lần lượt bị bắt, ngay cả Phù tu cũng không tránh được, đang bày trận thì bị dây leo nhân cơ hội quấn chân, treo ngược giữa không trung.

Tâm pháp của Trường Minh Tông trước kia luôn bị mọi người xem thường, tốc độ nhanh thì có tác dụng gì, nhưng trong trường hợp hiện tại, tâm pháp của bọn họ tuyệt đối có thể giúp chạy trốn, do đó không có ai trong bốn người bị dây leo bắt được.

Nhưng bị hai Nguyên Anh ép bức đến loại tình trạng này, ai cũng không dễ chịu.

Minh Huyền hô hấp có chút dồn dập, loại chuyện đạt đến cực hạn này, làm cho tốc độ bày trận của hắn cũng tiến bộ lên vượt bậc, nhưng vẫn không kịp.

Quá chậm.

Kiên trì không đến mười lăm phút nữa.

"Mẹ nó." Sở Hành Chi bị một đao quỳ rạp trên mặt đất, phun ra ngụm máu: "Rốt cuộc Nguyên Anh Kỳ vào đây bằng cách nào chứ?"

Một chiêu của Nguyên Anh Kỳ, không chết thì cũng bay mất nửa cái mạng.

Hơn nữa, đây là Đại hội thi đấu của năm tông, mẹ nó, Nguyên Anh Kỳ tiến vào được thì có bệnh rồi.

Đầu ngón tay Vân Thước vô thức nắm chặt Căn Nguyên Châu mà mình trộm được, bên trông ẩn chứa linh khí cuồn cuộn, hấp thu xong có thể đột phá lên Nguyên Anh Kỳ cũng không phải là điều không thể.

Nhưng nàng không nghĩ tới bởi vì hành động vô ý của mình lại tạo nên cục diện như hiện tại.

Thánh nữ Ma tộc có chút tâm phiền ý loạn, Diệp Kiều bị nàng đánh rớt xuống vực, lúc này chắc đã chết rồi, mà nếu như không chết thì cũng ra không được, còn đàn cừu non chính đạo này nàng cũng đã xem nhẹ.

Ba Kiếm tu Kim Đan Hậu Kỳ, cùng một đám Phù tu, đều khó giải quyết.

Tuy nhiên nàng vẫn còn may mắn khi trước đó đã lấy đi túi trữ vật của bọn chúng.

Nếu không thân truyền của năm tông liên thủ, đánh hai Nguyên Anh Kỳ cũng không phải không có khả năng.

Tránh cho đêm dài lắm mộng, đầu ngón tay Thánh nữ Ma tộc liền giật giật dây leo quấn quanh, tạo thành một cái lưới thật lớn, bao phủ tất cả ở bên trong, "Không cần người sống nữa, chừa lại Vân Thước kia là được, còn mấy đứa khác thì gϊếŧ hết đi, sau đó trở về báo cáo."

"Rõ."

Trong nháy mắt khi dây leo lấp kín xung quanh, sắc trời liền tối sầm, Mộc Trọng Hi liền muốn dùng lửa để đốt cháy, Trường Minh Tông bọn họ có ba hỏa linh căn, nhưng lửa này quá yếu, nên muốn dùng nó để mở đường là chuyện ngủ đi rồi mơ.

"Không được rồi." Tiết Dư cũng thử qua, nhưng căn bản vô dụng, nếu không thoát được, thì ở bên nhau là lựa chọn tốt nhất.

Kiếm pháp của Chu Hành Vân cùng Diệp Thanh Hàn cực kì bá đạo, một kiếm như gió, một kiếm như đao, không hẹn mà cùng che ở phía trước đem Đan tu với Khí tu bảo vệ phía sau.

Miểu Miểu cảm động muốn chết: "Hu hu hu, nếu ta có thể sống sót đi ra ngoài, nhất định sẽ cho các ngươi đan dược."

Liễu Uẩn điên cuồng gật đầu, "Ta sẽ không bao giờ nói Kiếm tu các ngươi nghèo nữa."

Sở Hành Chi nhếch khóe miệng: "Mấy lời này ngươi không cần nói ra đâu."

Năm tông liên thủ là trường hợp vô cùng hiếm thấy.

Toàn bộ tu sĩ bên ngoài đều khống chế không được mà đứng lên, không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào lưu ảnh thạch, khẩn trương đến mức hô hấp đều ngừng lại.

"Với tình cảnh này thì việc bị treo cổ cũng không bao lâu nữa."

Dây leo đang không ngừng co rút lại, từng chút thu hẹp, đây rõ ràng là tính toán vây toàn bộ bọn họ chết ở bên trong, Kiếm tu không có kiếm, Phù tu cũng không còn bùa, linh khí cũng sắp cạn kiệt, đối mặt với tình cảnh này, ai cũng dần bất lực.

Thẩm Tử Vi là người duy nhất có túi trữ vật, nhưng bên trong đã rỗng tuếch, pháp khí phòng ngự cũng dùng hết, chỉ còn lại mấy cái pháp khí công kích, cũng đã đưa hết cho nhóm Kiếm tu dùng.

"Có thể chống đỡ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu." Thẩm Tử Vi liều mạng giữ bình tĩnh, "Không biết các trưởng lão khi nào mới đến đây."

Lúc này trong lòng mỗi người đều ít nhiều xuất hiện sự tuyệt vọng.

Vân Thước nhìn đám dây leo đang không ngừng co rút lại, da đầu tê dại, trong nháy mắt nàng muốn lấy ra Căn Nguyên Châu, nhưng cuối cùng cũng áp xuống loại xúc động này, chờ thật sự không còn biện pháp nào nữa, thì lấy ra cũng không muộn.

Vận khí của nàng từ trước đến nay luôn rất tốt, mỗi lần gặp được nguy hiểm đều có thể may mắn thoát được, nên Vân Thước cảm thấy lần này chắc cũng không ngoại lệ.

Giữa bí cảnh xanh um tươi tốt, lại xuất hiện một đám dây leo hết sức sức dữ tợn cùng quỷ dị, Diệp Kiều cùng Tống Hàn Thanh cách thật xa liền nhìn thấy.

"Ở bên kia." Tống Hàn Thanh chỉ về phương hướng cách đó không xa , "Bọn họ chắc là đều ở đó."

Tống Hàn Thanh lớn như vậy rồi nhưng đây lần đầu hắn cưỡi một con phi hành thủ cổ quái như này, mới đầu còn thấy không thích hợp, nhưng so với hắn rất ngượng ngùng , thì Diệp Kiều liền có vẻ rất thành thạo.

Thậm chí trên đường cho dù bị bay đến nhảy nhót lung tung, nàng cũng kiên cường thuần phục đối phương.

Diệp Kiều lôi kéo con chim màu đỏ, làm nó yên ổn một chút, không ngừng thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên."

Toàn bộ bí cảnh lâm vào trạng thái tĩnh mịch, đám dây leo màu xanh lục đang vây kín mọi người bên trong, từ xa nhìn thấy liền biết không thể trực tiếp phá hỏng nó, nên căn bản là vào không được.

Diệp Kiều vỗ KFC, kêu nó bay qua bên đó, dùng một ngụm lửa đốt cháy một lỗ nhỏ: "Đến ngươi biểu diễn rồi đó."

Tác dụng của KFC không phải tới lúc phát huy rồi sao? Một ngụm lửa của Phượng Hoàng, làm cho dây leo nhanh chóng cháy lan ra tạo thành một cái lỗ thủng, tuy không lớn nhưng có thể vừa đủ cho hai người một chim bay vào, lại còn không bị chú ý đến.

Mắt thấy phần dây leo đã bị cháy thành một lỗ thủng nhỏ, Diệp Kiều ngay lập tức chỉ huy chim đỏ bay xuống: "Nhanh lên nhanh lên, đi cứu người!!"

Mọi người đang hết sức chú tâm nên cũng không ai chú ý tới, trên không đã mở ra một lỗ hổng, chim đỏ tức giận lắc lắc thân mình, cuối cùng không tình nguyện lao xuống.

Ngồi ở trên thân chim, bay giữa không trung, Diệp Kiều đã nhìn rõ được cục diện gay gắt đang diễn ra ở bên dưới, đầu ngón tay nàng lại bắt đầu dùng linh lực, kéo căng dây cung.

Ba mũi tên hướng đến đám dây leo đang không ngừng được kéo căng, mắt thấy lập tức phải bắt được tốc độ chậm nhất, nàng liền nhắm ngay phương hướng của dây leo, kêu KFC phun lửa lên mũi tên, sau đó nín thở ngưng thần, ba mũi tên mang theo ngọn lửa Phượng Hoàng thẳng tắp bắn ra.

Xé gió lao đến, khí thế như chẻ tre.

Nháy mắt thiêu đám dây leo thành tro.

Mũi tên nhanh đến mức làm cho mọi người kinh ngạc.

"Trời má." Một tiếng này phát ra từ người xem bên ngoài.

Không khí ở hàng ghế trưởng lão đều trầm mặc không nói một lời, một người so với một người càng an tĩnh hơn, đối mặt với loại biến cố xảy ra bất thình lình này, đột nhiên đứng lên, "Đó là cái gì?"

Trưởng lão Bích Thủy Tông cảm thấy quen mắt, hắn nắm chặt tay, "Hình như là linh cung của Miểu Miểu."

Miểu Miểu?

"Nhưng Miểu Miểu không phải đang ở chỗ này sao?"

Năm tông đều ở đây.

Vậy ba mũi tên xuất hiện giữa không trung kia là từ đâu tới?

"Các vị." Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc, thì một giọng nói quen thuộc đã vang lên, "Hey hey hey, thấy sao hả, chiêu nhìn về Tây Bắc, bắn sao Thiên Lang của ta, soái không nàoooo?”