Loại thiên tài địa bảo như Thanh Tâm Thảo này, ai có thể đoạt được thì sẽ thuộc về người đó. Tống Hàn Thanh vốn tưởng rằng linh thảo này chắc chắn thuộc về bọn họ, không ngờ lại gặp phải đám tán tu không có mắt này.
Sắc mặt hắn âm trầm, nhất thời không biết là đang nghĩ gì, bỗng khóe miệng Tống Hàn Thanh cong lên nở một nụ cười hả hê khi thấy người gặp họa.
"Đến rồi."
Cái gì đến?
Não Diệp Kiều chưa kịp phản ứng.
Không chỉ có Tống Hàn Thanh mà những người khác ở đây cũng bắt đầu nhận ra, Mộc Trọng Hi sờ cằm nói: "Yêu thú."
——yêu thú?
Trong lúc dọn dẹp Tàng Thư Các, Diệp Kiều thỉnh thoảng đọc qua một số sách liên quan đến kiến thức cơ bản của giới tu chân, trong đó có nhắc đến yêu thú thường xuất hiện ở những khu vực dân cư thưa thớt và trong bí cảnh, đặc biệt là nơi có nhiều linh thảo.
Một mảnh dược điền lớn như vậy xuất hiện yêu thú là điều hết sức bình thường.
"Số lượng có vẻ như rất nhiều." Giọng của Tiết Dư nhẹ nhàng: "Ước chừng có hơn một trăm con."
Thần thức của đan tu vốn dĩ là mạnh hơn những tu sĩ khác, hắn có thể dễ dàng cảm nhận được rất nhiều yêu thú đang tiến tới khu dược điền này.
Có lẽ bọn chúng đã nhận ra mảnh đất thảo dược đang bị các tu sĩ chiếm giữ, con yêu thú đầu đàn gầm lên một tiếng đe dọa rồi phóng như điên về phía này.
Bằng mắt thường có thể thấy được, con yêu thú này cao đến hai mét, bên ngoài là lớp da màu vàng, trông hơi giống châu chấu ở thời hiện đại, nó kích động vỗ đôi cánh mỏng, giây sau liền lao về phía Vân Thước.
"Ah—" thiếu nữ hét lên một tiếng chói tai, trong lúc hoảng loạn vô thức dựa vào người có thực lực mạnh nhất.
Không sai, người mà nàng nhắm tới là Mộc Trọng Hi.
Trong bí cảnh, kiếm tu là người có năng lực chiến đấu mạnh nhất, đặc biệt là kiếm tu ở Kim Đan kỳ.
Vân Thước hốt hoảng trốn sau lưng Mộc Trọng Hi, đối mặt với ánh mắt có chút kinh ngạc của thiếu niên, nàng đỏ mặt không lên tiếng.
Mộc Trọng Hi ném trường kiếm trong tay lên không trung, kiếm khí như cầu vồng đâm xuyên qua đầu con châu chấu, "phập" một tiếng, âm thanh đao kiếm đâm vào da thịt vang lên, một chiêu mất mạng, yêu thú ngã thẳng xuống mặt đất.
Vân Thước nhẹ nhàng thở ra, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Mộc Trọng Hi liếc nàng một cái, hắn không thích người của Nguyệt Thanh Tông, lười nhác nói :"Không cần cảm ơn, ta vốn dĩ không có ý định cứu ngươi."
"Sức ngươi như trâu vậy." Thiếu niên lẩm bẩm: "Sư muội của ta bị ngươi đẩy ra sau rồi. "
Vân Thước: "..."
Nàng từ nhỏ đã luôn được ưu ái vì diện mạo xinh đẹp, vậy mà lần đầu tiên có nam nhân đối với mình không nể mặt như vậy, nàng không nhịn được nói: "Xin, xin lỗi."
"Ta không cố ý."
Mộc Trọng Hi sững sờ vài giây, Vân Thước đang định nói tiếp, hắn đã vội vàng kéo Diệp Kiều lui về phía sau.
Quá dọa người rồi.
Bây giờ tất cả các nữ tu đều đáng sợ như vậy sao?
Một lời không hợp liền khóc, Mộc Trọng Hi không hiểu, nhưng hắn rất là khϊếp sợ.
Thấy vậy, nước mắt Vân Thước sắp trực trào chợt dừng lại.
Nàng là virus sao? Sẽ truyền nhiễm hay gì?
"Sư muội." Tô Trạc nhìn ra vừa rồi đối mặt yêu thú thiếu nữ vô cùng kinh hãi, khẽ thở dài một tiếng, "Đừng sợ, muội không cần đi tìm kiếm tu kia để bảo vệ muội."
"Tống sư huynh rất lợi hại, hơn nữa ta vẽ mấy lá Kim Cang Phù, những yêu thú kia căn bản sẽ không thể tới gần muội được."
Vân Thước nghe hắn lải nhải, không những không cảm thấy an ủi mà còn cho rằng Tô Trạc đang vòng vo, chế giễu mình quá nhút nhát nên mới vừa nhìn thấy yêu thú đã sợ hãi như vậy.
Bản thân nàng tự ti, nghĩ mình thấp kém vì đến từ phàm trần, lần đầu tiên đối mặt với Diệp Kiều, nàng đã cảm thấy vận mệnh bất công.
Cùng đến từ phàm trần, nhưng Diệp Kiều lại may mắn được tông chủ của Nguyệt Thanh Tông thu nhận, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.
Bên tai bị Tô Trạc càm ràm, Vân Thước cắn chặt môi, đỏ mặt, tâm trạng cực kỳ khó chịu, đột nhiên cao giọng nói: "Câm miệng!"
Thanh âm mềm mại đột nhiên gay gắt, Tô Trạc sửng sốt, thần sắc có chút mê mang: "...Tiểu, tiểu sư muội?"
"Muội sao vậy?"
Vân Thước ý thức được tâm tình mình không thích hợp, vội vàng kéo lý trí lại, gượng cười nói: "Không, không có gì."
"Thật xin lỗi, ta vừa nãy tâm tình không tốt."
Diệp Kiều ở bên kia thấy bộ dạng né như né tà của tứ sư huynh, đáy lòng nàng còn khá cao hứng, ít nhất hắn cũng không yêu nữ chủ như trong tiểu thuyết, đây cũng là chuyện tốt.
"Tứ sư huynh." Nàng chọc vào cánh tay hắn, "Nhìn Vân Thước khóc, ngươi có cảm giác gì không?"
Trong tiểu thuyết đã nhiều lần nhắc đến tất cả nam phụ đều có cảm xúc trước dáng vẻ rơi lệ xinh đẹp lại nhu nhược động lòng người của nữ chủ, khiến người khác có ảo tưởng muốn khi dễ nàng.
Mộc Trọng Hi nghiêm túc gật đầu: "Ta cảm thấy được."
Diệp Kiều tim đập lỡ một nhịp, "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Hắn đưa ra kết luận với vẻ mặt thâm trầm: "Nàng ta muốn lừa tiền của ta."
Hắn chưa kịp nói gì thì nước mắt nàng ta đã tuôn ào ào, ngoại trừ lừa tiền, Mộc Trọng Hi không nghĩ ra được lý do nào khác.
Diệp Kiều: "...?"
Nàng nghiêm túc nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, tiểu thuyết Mary Sue vạn người mê, các nữ chính đều là mỹ nhân dịu dàng ngốc nghếch, dù không làm bất cứ điều gì thì vẫn có những người cam tâm tình nguyện vì nàng mà sẵn sàng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.
Trong nguyên tác, Mộc Trọng Hi sau này cũng sẽ vung kiếm đánh nhau với đám người theo đuổi nữ chủ, hắn vì ghen tuông tranh giành tình cảm mà tạo ra một hồi Tu La tràng.
Tuy nhiên, hiện tại giữa hai người không những không có phản ứng hóa học nào, thậm chí Mộc Trọng Hi từ tận đáy lòng còn cảm thấy nữ nhân này đang cố lừa tiền của hắn.
Diệp Kiều vỗ nhẹ bả vai hắn, thành khẩn nói: "Tứ sư huynh, xin tiếp tục duy trì cái suy nghĩ này của ngươi."
Chỉ cần mạch não của hắn không đủ bình thường thì sau này dàn hậu cung của nữ chủ sẽ không thể bắt được hắn.
Trong khi hai người nói chuyện, hàng trăm con yêu thú đã lặng lẽ bao vây. Chúng là những yêu thú cấp thấp chưa phát triển linh trí, gϊếŧ đám này thật ra rất nhanh, chỉ là số lượng thực nhiều.
Nếu tu vi của những con yêu thú này cao hơn, một màn yêu thú lao đến ngay trước mắt này sẽ có thể làm vô số tu sĩ sợ vỡ mật.
Ngay khi Mộc Trọng Hi đang định ra tay diệt trừ đám yêu thú này, hắn liền bị Tiết Dư ngăn lại.
"Ngươi còn nhớ rõ lần này tông chủ muốn để cho ai xuống núi rèn luyện không?"
Ý định ban đầu của Tần Phạn Phạn vốn là muốn đuổi cái đám đệ tử thích gây họa này đi, nhưng đồng thời cũng muốn để Diệp Kiều ra ngoài trải nghiệm cuộc sống, rèn luyện tính can đảm.
Mộc Trọng Hi có chút lo lắng cầm rồi buông vỏ kiếm, "Nhưng đây là lần đầu tiên sư muội xuống núi..."
Theo hắn nghĩ để tiểu cô nương gϊếŧ một hai con yêu thú, rèn luyện dũng khí là đủ rồi, chứ không phải là để nàng một mình đối mặt với hàng trăm con yêu thú.
Tiết Dư không di chuyển, khẽ mỉm cười, "Có sợ không?"
Những lời này là nói với Diệp Kiều.
Nàng nói: "Vẫn ổn."
Nhìn những con châu chấu khổng lồ đang dần tập trung xung quanh, nói thật, mặc dù nàng không sợ nhưng thứ này trông thực kinh tởm.
Suy xét đến chuyện Diệp Kiều cho đến nay chỉ biết một số kiếm thức cơ bản, sợ nàng có thể gặp phải nguy hiểm nào đó, Mộc Trọng Hi lo lắng tính toán giúp nàng giảm bớt số lượng yêu thú trước.
Làm như vậy không chỉ có thể rèn luyện lòng can đảm của Diệp Kiều mà còn hạn chế phát sinh tình huống nguy hiểm.
"Tiểu sư muội, để ta dạy cho ngươi một chiêu." Mộc Trọng Hi thanh âm trong trẻo, chớp chớp mắt nhìn nàng, "Ngươi xem."
"Đây là Thanh Phong Quyết thức thứ nhất."
Khi giọng nói rơi xuống, thanh kiếm Triều Tịch trong tay được hắn rút ra khỏi vỏ, bóng kiếm trắng như tuyết xẹt qua trước mắt, dưới tốc độ mà mắt thường khó có thể bắt kịp, vô số kiếm khí trong nháy mắt biến thành lưỡi dao sắc bén.
Bên tai chỉ có tiếng gió xào xạc, giây tiếp theo, đầu của những con yêu thú hung dữ đều bị chặt đứt, lăn xuống đất tạo nên một trận khói bụi mù mịt.
Diệp Kiều đứng phía sau nhìn thấy cảnh này, đôi mắt nàng hơi mở to, cố gắng bắt lấy động tác xuất kiếm của Mộc Trọng Hi, thầm ghi nhớ một chiêu này, chuẩn bị cho sau này có thể dùng để làm màu.
"Đây là kiếm pháp gì vậy?" Tô Trạc đứng bên cạnh xem đến ngây người. Tốc độ thật nhanh, kiếm ý lại mạnh mẽ như vậy.
Hắn không phải là người duy nhất ngạc nhiên, Tống Hàn Thanh cũng cau mày.
"Nếu như ta không lầm..." Hắn nhìn chằm chằm một màn này, "Kia có chút giống kiếm ý của Trường Minh Tông."
Một trong ngũ đại tông môn, Trường Minh Tông?
Tô Trạc vẻ mặt kinh ngạc, "Làm sao có thể? Tống sư huynh ngươi nhìn lầm rồi đi."
Nhóm tán tu kia làm sao có thể là người của Trường Minh Tông.
Vân Thước cũng cảm thấy có chút khó tin, nàng không rõ bản thân đang có tâm tư gì, nhưng theo bản năng muốn phủ nhận khả năng này, "Đúng vậy, nàng không phải đã nói rồi sao, bọn họ là một tông môn nhỏ, làm sao có thể là đệ tử Thường Minh Tông?"
Tống Hàn sắc mặt có chút lạnh lùng: "Ta hy vọng là ta nhìn lầm. Nhưng kia đích xác là kiếm ý của Trường Minh Tông."
Kiếm khí như gió như đao, nhanh đến mức khó nắm bắt được.
Nếu chỉ là một đám tán tu, cho dù đánh không lại cũng có thể đấu bằng tài nguyên, nhưng ai có thể ngờ được đám thổ phỉ này lại là đệ tử chân truyền của Trường Minh Tông?