Chương 163: Một người thuận buồm xuôi gió (2)

Diệp Kiều nhìn trái nhìn phải, khi xác địnhtrong hang ổ đã hết yêu thú, liền không chút do dự ôm hết trứng của bọn chúng rồi chạy đi.

Nàng đi hết hang ổ này đến hang ổ khác, toàn bộ quá trình đều chỉ lấy trứng chứ không lấy thứ gì khác.

Trộm trứng xong nàng liền ôm trong ngực rồi giống như không có việc gì mà rời đi.

Đi rồi?!!

Má nó.

"Trộm trứng của yêu thú Nguyên Anh Kỳ?

Nàng muốn làm gì?"

"Sao nàng lại thích tìm đường chết như vậy."

"Nàng làm như này cũng không phải một ngày hai ngày, ngươi nhớ lấy, Diệp Kiều của ngươi, càn rỡ không có điểm dừng."

Nếu nói về người tự tin nhất, thì Diệp Kiều đứng thứ hai không ai đứng thứ nhất.

Bí cảnh xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, hai Nguyên Anh Kỳ cảm nhận được đầu tiên, Thánh nữ Ma tộc nhíu mày: "Yêu thú triều?"

"Phiền phức." Nàng rủa thầm một tiếng, "Trong sân còn thiếu ba đứa chưa bắt được."

"Đặc biệt là đứa tên Diệp Kiều của Trường Minh Tông kia." Thánh nữ Ma tộc híp mắt, bất quá loại tình huống này, Diệp Kiều hẳn là đã sớm bóp nát thẻ thân phận chạy đi rồi.

Nàng không tin con nhóc đó còn dám ở lại.

Trừ phi nàng không muốn sống nữa.

Bị nhốt bên trong kết giới Tống Hàn Thanh giật giật cánh tay, không biết vì sao, lại cảm thấy Ma tộc này dường như đối với Diệp Kiều có một loại hận ý đến nghiến răng nghiến lợi, hắn nhịn không được hỏi: "Ngươi biết Diệp Kiều sao?"

Chẳng lẽ uy danh Diệp Kiều đã truyền xa đến tận Ma tộc rồi sao?

Cũng không đến mức đó đâu nhỉ.

Nàng lập tức lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Ta là Thánh nữ Ma tộc.”

Đối với thân truyền Trường Minh Tông lúc trước dám giả mạo nàng, thì nàng bị chọc giận đến điên rồi, chủ yếu nàng đến bí cảnh lần này là vì muốn tìm đối phương tính sổ.

Tống Hàn Thanh: "..." Xin lỗi!! Quấy rầy rồi.

Cho nên mới nói Diệp Kiều này thật sự có độc.

Đi đến đâu cũng đắc tội được, hiện giờ bốn phương tám hướng đều là kẻ thù của nàng.

Ngay cả Ma tộc cũng có luôn.

Bên kia Thẩm Tử Vi tránh thoát được một trận đuổi gϊếŧ, sợ tới mức chân run cầm cập, Nguyên Anh Kỳ với Kim Đan Kỳ chênh lệch hoàn toàn, chính là loại nghiền áp tu vi, nếu không phải hắn có pháp khí giúp che giấu hơi thở, thì căn bản cũng không trốn được đến bây giờ.

Hơn nữa trận này thú triều đến kịp thời, Thẩm Tử Vi không rõ vì sao yêu thú lại náo động, nhưng hơi thở của một đám yêu thú sẽ giúp nhiều loại hơi thở của người, điều này đã giúp hắn kéo dài thời gian.

Thẩm Tử Vi sắc mặt tái nhợt, run bần bật trốn trong bụi cây, đã có chút sợ hãi cùng hoảng hốt, lúc nghe được động tĩnh liền cho rằng Ma tộc đến đây gϊếŧ hắn.

Các tu sĩ xem đến thở dài: "Vẫn là còn non quá."

"Rốt cuộc cũng chưa tiếp xúc nhiều với bên ngoài."

"Cho nên mới nói tố chất tâm lý nên học Diệp Kiều, nàng trộm hết một đống trứng của yêu thú Nguyên Anh Kỳ cũng rất bình tĩnh, xem như không có việc gì mà đi kìa."

Nói không chừng còn có thể mặt không đổi sắc mà nói chuyện trên trời dưới đất với người khác nữa.

Thẩm Tử Vi cũng không biết bên ngoài đang đánh giá mình, hắn thật sự bị dọa đến vỡ mật, Đại hội thi đấu dù có nháo như thể nào cũng sẽ không đả thương đến tính mạng, nhưng Ma tu thì khác, một chiêu đều muốn lấy luôn mạng nhỏ của hắn, cả người hẳn bây giờ đều là vết thương, có nơi còn bị thương đến máu chảy đầm đìa thấy cả xương cốt.

Thiếu niên ngừng thở, nghe được tiếng bước chân, hắn toát mồ hôi lạnh, tim đập lên đến tận cổ, cơ hồ cho rằng hắn sẽ chết ở chỗ này.

Kết quả đợi nửa ngày, cũng không thấy đối phương tới gần.

Thẩm Tử Vi mở mắt ra, lại thấy được bóng người quen thuộc, giọng nói khô khốc của hắn có chút sai lệch, giống như nuốt phải cát sỏi, rất đau, "Diệp, Diệp Kiều?!"

"Ngươi còn sống?"

Diệp Kiều mắt trợn trắng: "Không lẽ ta phải chết à."

Tại sao ai thấy nàng còn sống cũng bất ngờ hết vậy?

Nàng tìm Thẩm Tử Vi tốn rất nhiều công sức, người này thật sự có thể ẩn nấp, Diệp Kiều đi dạo một vòng, cuối cùng phải nhờ vào thần thức của Tiểu Tê mới tìm được hắn đang trốn trong bụi cỏ.

Thẩm Tử Vi cũng ý thức được lời nói của mình mang theo nghĩa khác, sắc mặt hắn trắng bệch, yếu ớt bổ sung: "Không nghĩ tới ngươi vẫn chưa bị loại."

Vì ngay từ đầu nàng là người bị cả bốn tông theo dõi.

"Đi thôi." Diệp Kiều đem đan dược ném cho hắn, "Chúng ta đi cứu người."

Thẩm Tử Vi nhận lấy, trầm mặc thấp giọng nói câu cảm ơn.

Tuy rằng cũng cùng Tần Hoài mắng Diệp Kiều không biết bao nhiêu lần, nhưng kết quả vẫn là nàng đáng tin cậy nhất.

Đoạt Măng không biết bây giờ đã nằm trong bụng con yêu thú nào rồi.

Cũng may nàng cùng Đoạt Măng lập khế ước bản mệnh, nên cũng dễ tìm được vị trí của nó, nàng dán lên một lá Gia Tốc Phù, sau đó kết hợp với Đạp Thanh Phong, chặn đường Xích Điểu.

Nó bay rất nhanh, phía sau còn có yêu thú đuổi theo, Diệp Kiều không dám lại gần, mà từ túi trữ vật lấy ra linh cung nàng nhặt được của Miểu Miểu.

Nàng muốn kéo dây, dự định bắn đứt sợi dây đang treo Đoạt Măng trên người Xích Điểu rớt xuống.

Kết quả kéo dây không được.

Thẩm Tử Vi nhìn thấy hành động của nàng, tuy rằng không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn nhẹ nhàng giải thích nói: "Pháp khí của tu sĩ chỉ có người sở hữu mới biết dùng." Làm một Khí tu đủ tư cách, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đây là linh cung của Bích Thủy Tông.

"Người khác muốn kéo thì không được đâu."

"Thay vì tốn thời gian như vậy, hay là..”

Diệp Kiều rót linh khí vào, lúc hắn vừa nói xong, thì nàng ngẩng đầu, ngón tay kéo căng dây cung, một mũi tên xuyên qua tầng mây bắn trúng yêu thú đang bay trên trời.

Nàng nhanh tay lẹ mắt lanh lẹ bắt lấy Đoạt Măng rơi xuống, một đám yêu thú nổi điên trong nháy mắt liền ùa qua, nàng túm chặt lấy Thẩm Tử Vi kéo vào lĩnh vực.

Đầu Thẩm Tử Vi bây giờ đã có chút ngờ nghệch.

Hắn cảm thấy từ khi gặp được Diệp Kiều, sự tình phát triển mỗi một bước đều có chút ngoài dự đoán.

Làm cho Thẩm Tử Vi trong lúc nhất thời không biết nên khϊếp sợ như thế nào.

Đây là nơi nào nữa vậy?

Vì sao Diệp Kiều có thể sử dụng linh cung của người khác.

Còn có, nàng lại muốn làm cái gì?

"Đây là lĩnh vực." Diệp Kiều khoa tay múa chân làm một vài động tác, "Một chút tiểu xiếc mà thôi."

Tiểu xiếc??!!

Tiểu xiếc có thể kéo người vào nơi quỷ quái này sao?

Diệp Kiều chỉ có thể sờ sờ chóp mũi, hỏi: "Trong túi của ngươi còn pháp khí không??

Đến lúc đó chúng ta có thể lấy ra ném vào hai tên Nguyên Anh kia để trấn an bọn họ."

"Không có. Túi của ta bị lấy mất rồi." Nhắc tới chuyện này Thẩm Tử Vi liền có chút ủ rũ cụp đuôi, vừa rồi trong khi chạy trốn hắn đã muốn bóp nát thẻ thân phận, nhưng lại bị tên kia chém rớt, trong lúc đó túi trữ vật cũng mất luôn.

Nếu không phải Thẩm Tử Vi có Hộ Tâm Kính che chở, thì giây tiếp theo người bị phanh thây khả năng chính là hắn.

Diệp Kiều nghe xong, chỉ là chậc chậc hai tiếng.

Nàng cho rằng bản thân đã đủ thảm, bận trước bận sau, không nghĩ tới còn có người thảm hơn cả nàng.

"Không sao hết, ta có." Diệp Kiều ở trước mặt hắn quơ quơ, chỉ thấy mười mấy túi trữ vật của nhóm thân truyền đều ở trong tay nàng, khóe môi nhếch lên, suy tính: "Chờ đến lúc cứu bọn họ ra, thì mấy túi này đều là của ta."

Cái này là nàng nên có được.

Má nó.

Thẩm Tử Vi mí mắt đều run rẩy.

Hắn duy trì biểu tình ngây ngốc, nhặt lên túi trữ vật mở ra xem.

"Đây là của Tam sự đệ, đây là của Đại sư huynh."

"Đây là Nguyệt Thanh Tông, đây là Bích Thủy Tông, cái này là của Diệp Thanh Hàn sao?"

Hắn càng nói tâm tình càng phức tạp, "Diệp Kiều, ngươi nói thật nói cho ta biết đi, lúc ngươi bị chúng ta truy bắt đã làm gì hả?"

Rõ ràng ban đầu là cùng nhau nhắm vào Diệp Kiều.

Vì sao hiện tại túi trữ vật của năm tông đều bị nàng cướp sạch vậy? Vì sao??!!!

Tu sĩ nhìn cảnh hai người gặp nhau, cũng trầm mặc: "Này đại khái có thể gọi là Diệp Kiều một người thuận gió đúng không?"