Chương 162: Một người thuận buồm xuôi gió (1)

Diệp Kiều vì an toàn đã lấy một lá Ẩn Nấp đưa cho Đoạn Hoành Đao, nàng vẫy tay với hắn, dẫn hắn đến nơi nằm ngủ lúc trước của mình.

Nơi đó được bày bố trận pháp ẩn nấp, nếu không am hiểu về trận pháp thì sẽ không phát hiện ra.

“Ngươi ngủ ở chỗ này nên tránh được một kiếp đó hả?” Đoạn Hoành Đao đi vào trận pháp, khoé miệng co giật, cho nên mới nói điểm tốt của sống buông thả chính là rời xa nhân gian ồn ào náo loạn sao?

Diệp Kiều gật đầu, hỏi hắn: “Trong số chúng ta còn ai chưa bị bắt vậy?”

Có thể cứu người nào thì tốt người đó, còn mấy người bị bắt thì đợi nghĩ cách đi.

“Thẩm Tử Vi.” Đoạn Hoành Đao nói: “Nhị sư huynh cùng ta tách nhau ra chạy, tên ma tộc kia vừa rồi đuổi theo theo không bỏ, hiện tại ta đã thoát ra được, không chừng hắn đã quay lại đuổi theo nhị sư huynh rồi.”

Diệp Kiều dường như đang suy nghĩ gì đó.

Nếu như vậy thì xem ra cũng không tính là toàn quân bị diệt.

Đanh lúc Diệp Kiều tự hỏi nên làm cái gì bây giờ, thì Đoạn Hoành Đao đang ngồi xếp bằng cũng bắt đầu tỉnh táo tinh thần, hắn không còn uể oải ỉu xìu như trước nữa, mà tràn đầy nhiệt tình nói: “Ngươi xem hiện tại chỉ còn lại hai chúng ta sống sót, hay là chúng ta cùng nhau đi cứu vớt bọn họ đi.”

“Nghe ta nói.” Diệp Kiều không nghĩ tới người này vẫn còn trong giai đoạn náo loạn tuổi dậy thì, nàng nói, “Nếu ngươi nhìn thấy hai tên Nguyên Anh kia, thì trực tiếp xách kiếm đối mặt với bọn họ, sau đó hô to một tiếng ‘ta là đại ca của các ngươi’ nói như vậy….”

Đoạn Hoành Đao kích động cực kì: “Như vậy thì chúng ta có thể chiến thắng!”

Diệp Kiều: “Như vậy thì chúng ta sẽ chết có tôn nghiêm một chút.”

Đoạn Hoành Đao: “?”

Tu sĩ ở bên ngoài có chút không nhịn được: “Tuy rằng tình huống đang rất nghiêm túc, nhưng hai người này gặp nhau thì ta lại muốn cười.”

“Cái tổ hợp hài người này xác thật có vài vần tấu hề.”

“Có thân truyền đã từ bỏ, có thân truyền vẫn còn niềm tin mãnh liệt như cũ.”

“Diệp Kiều thật sự có thể tám chuyện sao, nàng cô đơn như vậy sao?” Bây giờ là khi nào rồi.

Đoạn Hoành Đao gãi đầu, “Ta nghiêm túc đó, các trưởng lão đến bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì, không chừng muốn đi vào bí cảnh đã gặp chút khó khăn, hiện giờ chỉ còn hai chúng ta, nếu không nghĩ ra biện pháp, ta lo lắng bọn họ sẽ bị trực tiếp mang về ma tộc.”

Đến lúc đó muốn cứu người càng khó khăn hơn.

Diệp Kiều lắc đầu phủ định: “Bọn họ hiện tại sẽ không đi.”

“Ngươi ngay trước mặt hắn biến mất không thấy, bọn họ sẽ muốn tìm ta được người tác quái kia.”

Dùng tâm lý của bọn họ suy đoán một chút, thiếu mất ba thân truyền sẽ không thích hợp một chút nào.

Huống chi Nguyên Anh Kỳ là cảnh giới gì? Để một Trúc Cơ làm trò đem thân truyền cứu đi, bọn họ ít nhiều gì cũng sẽ ở lại một ngày, muốn bắt Diệp Kiều cho bằng được.

Diệp Kiều không cần phải làm là bám dính lấy bọn họ, không cho bọn họ rời khỏi bí cảnh, chờ đợi các trưởng lão phái người đến đây.

Nàng vừa rồi nhìn thấy kết giới giam giữ nhóm thân truyền, nghe dược Tống Hàn Thanh chính miệng nói qua, bên trong không phá được, phải từ bên ngoài.

Diệp Kiều đơn giản giảng thuật lại ý nghĩ: “Muốn cứu người thì bước đầu tiên chính là phá bỏ kết giới.”

“Có thể.” Đoạn Hoành Đao đối với cái này có nghiên cứu qua, “Đến lúc đó ngươi bám theo ma tồ, ta đi cứu bọn họ, nhưng kết giới dùng linh lực phá bỏ rất dễ gây ra động tĩnh, ta sợ sẽ không kịp.”

Diệp Kiều trầm tư một lúc, theo lý thuyết mà nói chỉ cần đủ sức lực sẽ phá bỏ được kết giới, vậy nàng có thể áp dụng một chút khoa họ kĩ thuật hiện đại vào đây được không?

Nàng lấy ra giấy vẽ từ túi trữ vật, cầm bút lông sói trực tiếp vẽ bản thiết kế.

Rất nhanh đã xuất hiện hình dạng của máy khoan điện trên giấy.

Trình độ vẽ của Diệp Kiều từ trước đến giờ luôn rất tốt, sau khi vẽ xong nàng liền thổi thổi tờ giấy một chút: “Có thể luyện được cái này không?”

Đoạn Hoành Đao đối với mấy đồ vật hình thù kì lạ của nàng đã thấy qua nhiều lần, nên chẳng hiếm lạ gì, hắn gật đầu: “Có thể.”

Đối với khí tu mà nói chỉ cần một khái niệm mơ hồ, là bọn họ có thể làm ra tới, huống chỉ Diệp Kiều vẽ tỉ mỉ như vậy, dùng cái gì để chế tạo đều ghi lại rõ ràng.

“Đến lúc đó ngươi dùng cái này thử xem, có mở kết giới ra được hay không.”

Phân công xong, Đoạn Hoành Đao ngay tại chỗ dẫn khí rèn máy khoan điện, ý niệm nhất định phải cứu vớt thân truyền làm hắn như tiêm máu gà, chỉ mất mười lăm phút đã luyện xong.

Máy khoan điện ở phía trên còn có khắc ấn ký giảm thanh, đem tĩnh mạch hệ lôi để lên là có thể phát điện, tuy rằng không phải pháp khí, nhưng nhìn qua vẫn rất cao cấp.

Diệp Kiều vỗ vỗ vai hắn: “Vất vả rồi.”

Nàng lấy Đoạt Măng ra, tùy tiện lau đi phong ấn của nó: “Kế tiếp, chia làm hai đường.”

“Đã có một lá Ẩn Nấp Phù, chờ đến lúc hỗn loạn thì ngươi đi lên phá kết giới, còn lại cứ giao cho ta.”

Đoạn Hoành Đao mím môi, thật lòng nói một câu, “Cảm ơn, Diệp Kiều.”

Tu sĩ ở bên ngoài kích động hú hét lên một tiếng, “Ngươi chỉ cần làm việc của ngươi, còn lại giao cho Diệp Kiều. Nếu sau này ta vào bí cảnh mà gặp được người dẫn đội như nàng, ta sẽ khóc mà ôm đùi nàng cho coi.”

“Hạng nhất, Diệp Kiều, mang mang~”

**********

Sau khi tách nhau ra, Diệp Kiều mở bản đồ ra, trên đó ghi rõ hàng ổ của yêu thú trên cơ bản đều là Kim Đan Kỳ, hơn nữa chính là cái loại kết bè kết phái sống ở một khu vực cố định.

Vị trí của yêu thú Nguyên Anh Kỳ trở lên được đánh dấu đặc biệt, nhưng loại yêu thú cấp bậc cao này cũng không có thân truyền nào dám đi trêu chọc, một giây tông người chết queo cũng không phải nói giỡn.

Nàng đem Đoạn Măng trèo trên thân Xích Điểu, rồi dán thêm một lá Ma Hoá Phù, đây là do nàng lấy được sau khi lục lọi túi của Tống Hàn Thanh.

Nguyệt Thanh Tông thích nhất là vẽ mấy loại bùa chú như này, đặc biệt là loại người nham hiểm như Tống Hàn Thanh, nhưng cũng không thể không công nhận mấy loại bùa này vào thời điểm quan trọng mang lại vông dụng cũng rất tốt.

Xích Điểu lao đi như điên, có nói đem yêu thú hấp dẫn rời đi, Diệp Kiều nắm chặt thời gian, lén lút đi thăm hang ổ của yêu thú, mà mục tiêu của nàng chính là yêu thú Nguyên Anh Kỳ.

Muốn cứu người thì trước tiên phải quậy đυ.c nước, nhưng phạm vi yêu thú triều quá lớn gây nên động tĩnh không hề nhỏ, nếu không tính toán kỹ lưỡng thì mạng nhỏ của nàng cũng toang, Diệp Kiều ôn lấy KFC, sử dụng Đạp Thanh Phong nhanh chóng bay đến hang ổ của yêu thú.

Hành vi lớn mật này đã gây nên động tĩnh không hề nhỏ ở bên ngoài.

“Nàng muốn làm gì? Để cây gậy kia dẫn yêu thú đi hết, định tái hiện lại trận đấu đầu tiên sao? Nhưng đây là hai Nguyên Anh Kỳ, không có khả năng sẽ sợ loại yêu thú triều ít ỏi này.”

“Lỡ đâu bị yêu thú Nguyên Anh Kỳ nhận thấy được, thì coi như nàng tạm biệt thế giới này luôn, nơi này sẽ không có Chu Hành Vân đến cứu nàng.”

“Không phải chứ, nàng quay trở lại rốt cuộc muốn làm cái gì? Lúc nào rồi, chạy nhanh đi trời ơi! Có thể thoát được một người thì mừng một người, chẳng lẽ lại uổng công nhóm thân truyền kéo dài thời gian cho nàng chạy trốn nãy giờ hay sao?”

Diệp Kiều muốn làm gì đây?

Nàng đợi một hồi lâu, đến lúc nghe được âm thanh yêu thú đã rời khỏi hang ổ, thì bầu trời đã tối sầm, toàn bộ bí cảnh rung chuyển không nhỏ, trường hợp này rất giống trận đấu đầu tiên.

Nhưng Diệp Kiều dẫn yêu thú đi là có mục đích.

Lúc này đây nàng đem Đoạt Măng treo trên thân yêu thú, yêu thú phát điên chạy lung tung, náo động không thua gì một thú triều quy mô lớn.