Chương 16: Đó là kiếm cốt trời sinh

Mức độ nguy hiểm trong bí cảnh nhỏ không cao, Tiết Dư đã từng đến những nơi tương tự không dưới hai mươi lần, hắn thành thạo dẫn dắt sư huynh muội của mình đi vào bên trong, những nơi có linh khí càng dày sẽ càng có nhiều thứ tốt. Khi gần đến nơi, Diệp Kiều có thể cảm nhận được linh khí chạy tán loạn trong cơ thể.

"E rằng trong bí cảnh này có rất nhiều thứ tốt." Nơi này cũng không phải chỉ có bọn họ, đám người Nguyệt Thanh Tông cũng ở đó, Tiết Dư lo lắng có người nhanh chân đến trước.

Tại trung tâm bí cảnh, một mảnh đất linh thảo lớn chiếm hết tầm mắt của mọi người, lá màu xanh ngọc tỏa ra mùi thơm ngát, thấm vào ruột gan khiến cơ thể thoải mái.

"Là Thanh Tâm Thảo."

Tiết Dư trước kia từng may mắn lấy được một gốc cây, nhưng sau đó lại bị đám người của Nguyệt Thanh Tông cướp đi.

Vì thế hắn tiếc nuối trong một khoảng thời gian dài, không nghĩ tới nơi này lại có nhiều như vậy.

Hắn thực sự phấn khích.

Diệp Kiều đang điên cuồng tính toán xem nếu đem những loại thảo mộc này luyện chế thành đan dược thì có thể bán được bao nhiêu tiền.

"Nhanh lên, nếu không lát nữa sẽ có người tới." Tiết Dư rút kinh nghiệm bị cướp đoạt lần trước, vội nói: "Cố gắng giữ lấy gốc rễ, sau đó có thể đem đến Đan Phong trồng."

Bốn người tách ra hành động, Diệp Kiều và Minh Huyền đang cùng nhau hái linh thảo ở một khu vực khác, nàng vừa ngồi xổm xuống vươn tay ra định ngắt thì giây tiếp theo, một lá Phá Phong phù phóng nhanh về phía nàng, mắt thấy Diệp Kiều sắp bị đánh trúng, Minh Huyền nhanh chóng phóng Kim Cang phù qua đó chặn công kích của đối phương.

Đợi khi lá bùa nhẹ nhàng rơi xuống đất, sắc mặt Minh Huyền trở nên lạnh lùng, "Là bùa nổ."

Nếu không phải hắn phản ứng nhanh nhạy, bùa này nếu rơi trúng tiểu sư muội hiện tại mới đang ở Luyện Khí đỉnh, nàng cho dù không chết nhất định cũng sẽ bị nổ bay.

Hai tay chắp sau lưng, Tống Hàn Thanh không chút hối lỗi quơ quơ lá bùa trên tay, "Tốc độ phản ứng không tồi."

Minh Huyền thần sắc dao động, cảnh giác nhìn hắn, vươn tay đem Diệp Kiều bảo hộ sau lưng, hắn xem như hiểu rõ đám chân truyền này của Nguyệt Thanh Tông đều không phải dạng tốt lành gì.

Hai người giằng co bên này đã thành công thu hút những tán tu gần đó. Dù sao thích xem náo nhiệt vốn dĩ là bản chất của con người, nơi này ban đầu không có người, nhưng lúc này đã bị tán tu vây quanh.

Sắc mặt Minh Huyền tối sầm lại.

Tống Hàn Thanh thấy vậy không khách khí bày trận ngăn không cho phép tán tu đi vào.

Với hắn, mảnh đất thảo dược này là bọn hắn tìm được nên nó phải thuộc về Nguyệt Thanh Tông bọn hắn, những người khác một gốc cũng đừng hòng lấy được.

Tình huống này khiến Diệp Kiều thở dài: "Còn biết bảo vệ thức ăn cơ."

Khóe miệng Minh Huyền cong lên, bị câu ẩn dụ của nàng chọc cười: "Không phải sao? Nhìn xem dáng vẻ kia của hắn, giống như chó vậy."

Sư huynh muội Diệp Kiều mỗi người một câu khiến mặt mũi Tống Thanh Hàn đen lại như mực.

Vân Thước khẽ cau mày: "Các người sao có thể nói chuyện như vậy?"

Những tán tu này sao lại lỗ mãng như vậy? Đáy lòng nàng có phần tức giận.

Minh Huyền nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, giọng điệu cổ quái: "Chúng ta nói chuyện với ngươi sao, ngươi vội xen vào làm gì?"

Diệp Kiều vui vẻ, nhị sư huynh đúng là độc miệng, nhưng nếu đối tượng không phải là mình, nghe hắn mỉa mai người khác thật sự rất sảng khoái.

Vân Thước từ nhỏ đã được người người sủng ái, vào tông môn cũng rất thuận lợi, chưa từng bị sỉ nhục như vậy, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, mím môi, hai mắt đỏ hoe.

Minh Huyền ngây người: "...Khóc?"

Như vậy đã khóc sao?

Hắn nhớ rõ ngày nào cũng đè đầu tiểu sư muội, gọi cô là củ khoai tây địa lôi, Diệp Kiều chỉ im lặng rồi cho hắn một đấm.

Tô Trạc đau lòng vội vàng lau nước mắt cho nàng, đồng thời không quên cảnh cáo hai người trước mặt: "Chúng ta là đệ tử chân truyền của Nguyệt Thanh Tông, đây là tiểu sư muội của chúng ta."

Hắn muốn nhắc nhở bốn người này nên thức thời một chút.

"Oa - chân truyền á?" Mộc Trọng Hi nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy tới, vừa đến nơi nghe được lời Tô Trạc, hắn nhướng mày, vui mừng nói: "Lợi hại vậy sao?"

Tiết Dư nhướng mắt, nhìn thấy một nhóm tán tu đang quan sát bên ngoài kết giới.

Thậm chí còn đang bàn tán.

"Nguyệt Thanh Tông? Khó trách bọn họ dám kiêu ngạo như vậy."

"Thảm rồi, chân truyền của Nguyệt Thanh Tông không dễ chọc."

"Bọn họ không biết tiểu sư muội đó là mạng của Nguyệt Thanh Tông sao? Bọn họ nghĩ thế nào mà lại chọc Vân Thước khóc?"

"Tiểu sư muội người ta yểu điệu đáng yêu vậy mà, tán tu kia miệng sao lại dơ như vậy."

Đệ tử chân truyền của mỗi tông môn hầu như đều có tiếng tăm, chỉ cần thiên phú đủ cao, phần lớn tu sĩ trong giới tu chân đều sẽ tò mò về họ.

Tư chất của Vân Thước là ngàn dặm mới tìm được một, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi tán tu bình thường biết đến nàng.

Chỉ là Tiết Dư cảm thấy hơi bất mãn, làm như có mỗi Vân Thước là người? Tiểu sư muội của bọn họ vừa rồi bị Tống Hàn Thanh đánh lén, sao không thấy ai lên tiếng bênh vực.

Hắn áp xuống ngờ vực của mình, bất động thanh sắc nhẹ giọng nói: "Hóa ra là các vị đạo hữu của Nguyệt Thanh Tông."

Tiết Dư lên tiếng chuyển đề tài, "Nhưng khi nãy ngươi vừa lên liền đánh lén tiểu sư muội của chúng ta, e rằng không thích hợp."

"Nếu không phải nhị sư huynh phản ứng nhanh lẹ, tiểu sư muội của chúng ta chắc chắn sẽ bị thương."

Nghe hắn nói như vậy, Tống Hàn Thanh thần sắc càng thêm khinh thường, một đệ tử của môn phái nhỏ, bị thương thì có thể làm gì được?

Hắn lạnh giọng: "Bị thương thì bị thương thôi, đừng nói đến việc có thành công hay không, cho dù đánh trúng thật, các ngươi còn muốn ta xin lỗi sao?"

"Chỉ bằng các ngươi, một cái tông môn nhỏ cũng có cái gan đó?"

Chung quanh tán tu cũng gật đầu tán thành.

"Sắp xong rồi. Nguyệt Thanh Tông không cùng các ngươi so đo, như thế nào được một tấc lại muốn tiến một thước."

"A, a, Tống Hàn Thanh đẹp trai quá đi. "

"Đây là lần đầu tiên thấy chân truyền đến loại tiểu bí cảnh như này, lời rồi."

Diệp Kiều vừa vặn nghe thấy, được rồi.

Đều là một đám tán tu chết mê chết mệt Nguyệt Thanh Tông.

Tống Hàn Thanh nói xong khinh thường cười lạnh một tiếng, sau đó bước vào mảnh đất rồi bỏ linh thảo vào túi không gian, Tô Trạc thấy vậy liền nhanh chóng gia nhập, bắt đầu cẩn thận nhổ Thanh Tâm Thảo.

Mộc Trọng Hi thấy một màn trước mắt, tức nghiến răng nghiến lợi, vừa định xông vào lý luận với bọn kia một trận thì bị Diệp Kiều tóm lấy.

"Tứ sư huynh." Nàng thanh âm nhàn nhạt, không biết đang suy nghĩ cái gì, đôi mắt to hơi cong thành hình trăng lưỡi liềm, bộ dáng vô cùng vô tội: "Ngươi có thể đánh bại Tống Hàn Thanh sao?"

Câu hỏi này tương đương với việc hỏi một người đàn ông xem hắn có được hay không.

Mộc Trọng Hi lập tức nói: "Ta có thể đánh ba tên Tống Hàn Thanh."

Phù tu sức chiến đấu yếu ớt, một khi áp sát chỉ có bị đánh, lời này của Mộc Trọng Hi không ngoa chút nào.

Diệp Kiều mắt sáng rực: "Vậy ngươi có thể đánh chết hắn không?"

Mộc Trọng Hi sửng sốt: "Cái này, cái này không tốt lắm?"

Trường Minh Tông luôn được biết đến là người tốt bụng, thích giúp đỡ người nghèo, nổi tiếng ngốc bạch ngọt, các trưởng lão trong tông môn tuy nóng nảy nhưng chính trực hơn những người khác.

Trong nhận thức của Mộc Trọng Hi, hành vi đánh đuổi người khác để độc chiếm cho riêng mình là đi ngược lại với chính đạo.

Diệp Kiều đẩy hắn vào trong: "Có gì mà không tốt?"

Thanh âm Diệp Kiều thành khẩn: "Ta từng đọc sách là để cùng những tên ngốc bình tĩnh nói chuyện."

"Còn hiện tại học kiếm là để những kẻ ngốc bình tĩnh nói chuyện với ta."

"Ngươi chưa nghe qua câu: Một ngày nào đó với thanh kiếm trong tay, ngươi có thể gϊếŧ hết tất cả những con chó hay nói đạo lý trên thế giới."

Mục đích của việc luyện kiếm không phải là dùng để nói đạo lý.

Lý trí Mộc Trọng Hi cảm thấy lời này của nàng không đúng, nhưng nội tâm lại bị thuyết phục một cách kỳ lạ, thậm chí còn cảm thấy: Có lý a.

Kiếm tu bọn họ mạnh như vậy, sao phải nói đạo lý làm cái gì?

"Trông cậy vào ngươi, Tứ sư huynh." Diệp Kiều đẩy hắn qua, "Ta biết, Tứ sư huynh nhất định có thể làm được đúng không?"

Tiểu sư muội dùng ánh mắt tràn đầy mong đợi cùng tín nhiệm nhìn hắn, khiến tia do dự cuối cùng của Mộc Trọng Hi biến mất hoàn toàn.

"Được."

Mộc Trọng Hi gật đầu, không chút do dự đưa tay rút kiếm, nháy mắt linh khí bạo phát, bóng kiếm màu trắng hiện lên, khoảnh khắc đó vô luận là huyền kiếm của tán tu bên ngoài kết giới hay là huyền kiếm bên hông Diệp Kiều tất cả đồng thời run rẩy.

Đó là kiếm cốt trời sinh.

Toàn bộ giới tu chân, thiên tài kiếm đạo chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Khoảnh khắc kiếm khí đẩy ra, Diệp Kiều phải thừa nhận vị sư huynh thường ngày không đàng hoàng này cực kì soái.

Một giây trước khi Mộc Trọng Hi rút kiếm, Tống Hàn Thanh đã cảm nhận được nguy hiểm nên vội lùi lại một bước, thậm chí linh thảo trong tay còn chưa kịp lấy .

Nhưng vẫn còn chậm một bước, Kim Cang Phù trên người hắn đã vỡ tan tành.

Mọi người im lặng.

Tô Trạc không thể tin được: "Nát?"

Lá bùa kia là Tống sư huynh luyện chế một năm, nghe nói nó có thể chịu được một chưởng toàn lực của Kim Đan kỳ, vậy mà lại dễ dàng vỡ nát như vậy?

Chỉ là một đạo kiếm khí, làm sao có thể làm được? !

Tống Hàn Thanh nghiến răng.

Nếu không có Kim Cang Phù này, có thể tưởng tượng ra được nếu trúng phải một chưởng này, dù không bị đánh bay cũng sẽ bị thương.

Nhóm tán tu chết tiệt này từ đâu ra?

Tống Hàn Thanh không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, cố nén lửa giận nhìn chằm chằm, hận không thể nuốt sống những người khiến hắn mất mặt này.

"Nhanh tới đây, nhị sư huynh, tam sư huynh." Diệp Kiều không quản mấy người của Nguyệt Thanh Tông nữa, vui vẻ vẫy tay với hai vị sư huynh đang không có phản ứng gì.

Minh Huyền nhìn thấy sư muội của mình cùng Mộc Trọng Hi đã nhanh chóng thu hoạch linh thảo ở đây, rốt cuộc hắn cảm thấy hơi cắn rứt lương tâm, "Chúng ta không chừa lại cho những người khác hả?" "

"Tại sao phải để lại cho họ?" Diệp Kiều hận không thể rèn sắt thành thép, nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao Trường Minh Tông nhiều năm thi đấu như vậy đều thua, tâm thánh mẫu, lương thiện ngu ngốc không thua mới lạ!!

"Đừng nghe Triệu trưởng lão và Đoạn trưởng lão nói nhảm." Nàng điên cuồng tẩy não bọn họ, làm công tác tư tưởng: "Các ngươi đi con đường của chính mình là có ý gì? Lại còn bị người khác bàn tán?"

Nàng nhoẻn miệng cười: "Chúng ta phải đi con đường của người khác, để người khác không còn đường mà đi."

Nguyệt Thanh Tông không biết xấu hổ, Trường Minh Tông bọn họ cũng có thể nha!

"Tục ngữ nói, người cần mặt mũi, cây cần vỏ, không biết xấu hổ vô địch thiên hạ. Chỉ cần chúng ta là đủ mặt dày, không ai có thể đánh bại chúng ta."

"Nhanh lên, Nhị sư huynh, Tam sư huynh, nếu không sẽ bị bọn họ cướp đi đấy."

Sau khi Diệp Kiều bị tẩy não, Tiết Dư cùng Minh Huyền dường như bừng tỉnh.

Đúng.

Dựa vào cái gì bắt bọn họ phải nhường nhịn?

Nhường nhịn có lợi cho họ không? Không có, chỉ thấy lúc nào cũng bị bắt nạt.

Sau khi được Diệp Kiều tận tình thông não, tập thể mấy người Trường Minh Tông cuối cùng cũng buông bỏ không day dứt nữa, công khai bá chiếm mảnh đất linh thảo, khiến Tô Trạc tức giận đến run người: "Các ngươi sao có thể không biết xấu hổ như vậy?!"

"Chúng ta cướp được bằng thực lực, các ngươi dựa vào cái gì mắng chúng ta không biết xấu hổ?" Tiết Dư quay đầu lại, ngữ khí ôn hòa đáp lại, còn phá lệ hợp tình hợp lý.

Tiết Dư phát hiện mặc dù loại hành vi này thực sự có chút thiếu phẩm chất, nhưng rất sảng khoái nha.

Trước kia hắn mỗi ngày đều bị ràng buộc bởi các quy tắc khác nhau, mỗi lần ra ngoài rèn luyện, hắn đều sống như một con chó.

Hiện tại mỗi ngày đi theo sư muội nhân lúc cháy nhà đi hôi của, quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều.