Chương 12: Đều là do nàng vẽ

Sau khi đem đan dược chia cho các sư huynh, Diệp Kiều không bán số đan dược còn lại mà giữ lại cho người nhà mình dùng.

Chỉ là không biết tại sao, nụ cười của Tiết Dư cứng đờ khi nghe nàng còn giữ đống đan dược kia.

Hắn nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Sư muội có lòng như vậy đương nhiên là tốt."

Nhưng thật sự không cần thiết a!

Diệp Kiều không biết nội tâm hắn khóc thét, còn tưởng rằng tam sư huynh là đang cảm động không nói nên lời, nàng cười híp mắt: "Không sao đâu, vì các sư huynh, ta sẽ tiếp tục nỗ lực để trở nên cường đại hơn."

Tiết Dư nghĩ trong lòng: Không!! Ngươi đã rất mạnh rồi, không cần nỗ lực nữa.

Diệp Kiều không chú ý đến nụ cười còn khó coi hơn là khóc của sư huynh nhà mình, ngâm nga một bài rồi quay lại viện, sau đó dùng bút lông vẽ một lá bùa.

Không uổng công nàng đọc mười mấy quyển phù thư .

Diệp Kiều xé bỏ tấm Tụ Linh Phù cũ, một lần nữa vẽ lại, dưới ảnh hưởng của linh khí nồng đậm ở chủ phong cùng Tụ Linh Phù, nàng đã chạm đến ngưỡng cửa Trúc Cơ, chỉ cần thêm chút thời gian, nàng đạt Trúc Cơ cũng không phải khó lắm.

——————

Các trưởng lão nội môn của Trường Minh Tông đang mở cuộc họp, Đoạn Dự trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nha đầu Diệp Kiều kia đang mắc kẹt ở luyện khí đỉnh, ta nghĩ không bằng để nàng vài ngày nữa cùng chuẩn bị đi bí cảnh rèn luyện."

"Vân Trung Thành có một cái bí cảnh mở ra, bốn tông môn khác hẳn là cũng phái đệ tử chân truyền đi rèn luyện, đây cũng là cơ hội tốt để rèn luyện."

Mặc dù bọn họ đối với đại hội tông môn không có nhiều hy vọng, nhưng các đệ tử năm nay, ngoại trừ Diệp Kiều, thiên phú đều rất không tồi, nên đi rèn luyện một chuyến.

Triệu trưởng lão nhíu mày, nghĩ tới mấy ngày nay Diệp Kiều nấu một đống thứ không biết là cái gì, yên lặng gật đầu: "Ta đồng ý."

Làm con nhãi ranh này nhanh nhanh đi giùm.

Nếu không, hắn sợ rằng ngày hôm sau trên diễn đàn của giới tu chân sẽ đưa tin xuyên tạc: trưởng lão Trường Minh Tông không có nhân tính đánh đập đệ tử chân truyền.

Tần Phạn Phạn nói: "Nếu các ngươi không phản đối, vậy để mấy đứa nhỏ này đi thôi."

Hắn nghĩ nếu đám nhãi ranh này không đi ra ngoài rèn luyện, bọn chúng sẽ sớm đem Trường Minh Tông hủy đi.

Lúc này mới có bao lâu mà đến cả Tàng Thư Các cũng dám đốt?

Tần Phạn Phạn có loại dự cảm không thể giải thích được, hắn luôn cảm thấy từ khi thu nhận tiểu đồ đệ này, đại hội tông môn năm sau nhất định sẽ cực kỳ náo nhiệt.

Ngọc quản sự hô to: "Tông chủ anh minh!"

Cuối cùng cũng đuổi được đám nhãi ranh kia đi.

Nếu không phải không được phép đốt lửa, hắn còn muốn ra ngoài đốt pháo ăn mừng.

——————

"Tiểu sư muội."

Tiết Dư gõ cửa, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy linh khí trong viện của sư muội so với mấy ngày trước còn nồng đậm hơn.

Nghe thấy động tĩnh, Diệp Kiều điên cuồng hấp thu linh khí trong cơ thể, nàng có linh cảm mình sắp đạt Trúc Cơ, có lẽ sẽ là mấy ngày này, nghe thấy tiếng gõ cửa, thiếu nữ khẽ mở mắt. "Tam sư huynh?"

Tiết Dư liếc nàng một cái nói: "Thu dọn một chút, ngày mai đi bí cảnh, ba người chúng ta mang ngươi đi rèn luyện."

Diệp Kiều không phản ứng lại, "Cái gì?"

Tiết Dư: "Có một bí cảnh nhỏ mở ra ở phía dưới thành Vân Trung, bởi vì bí cảnh không lớn, khẳng định sẽ không có đại năng, rất thích hợp cho ngươi rèn luyện."

Tiết Dư đối với tiểu bí cảnh thật ra không có hứng thú, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên tiểu sư muội ra ngoài rèm luyện, cho nên hắn liền đi cùng nàng.

Diệp Kiều vỗ đầu nhớ lại.

Trong tiểu thuyết có nhắc đến tiểu bí cảnh ở Vân Trung thành.

Bên trong còn có không ít bảo bối đâu.

"Bí cảnh dưới chân thành Vân Trung trong những năm trước đều là bị Vấn Kiếm Tông cùng Nguyệt Thanh Tông phân chia."

Tiết Dư khẽ khịt mũi, "Bất quá chân truyền của Nguyệt Thanh Tông mắt tên nào cũng cao hơn đỉnh, hẳn là coi thường tiểu bí cảnh."

Diệp Kiều thầm nghĩ.

Không.

Bọn họ xem trọng.

Bởi vì nữ chủ sẽ đi.

Nữ chủ ở nơi đó sẽ lấy được rất nhiều linh thảo.

Thậm chí rất nhiều linh thảo thượng cổ sắp tuyệt chủng cũng có, có thể lấy được thiên tài địa bảo hay không còn phải dựa vào thực lực của bọn họ, nhưng mà, ngũ đại môn phái ngoại trừ Nguyệt Thanh Tông, không còn ai đi tới tiểu bí cảnh này, có một ít tán tu nhưng họ không dám đắc tội với chân truyền của đại tông môn. Cuối cùng, tất cả những linh thực đó tự nhiên rơi vào túi của Vân Thước.

Nhưng không biết có phải do hiệu ứng bươm bướm mà chính mình gây ra hay không, Thường Minh Tông lại muốn bọn họ đi đến tiểu bí cảnh đó để tu luyện.

Ánh mắt Diệp Kiều sáng lên: "Chúng ta kêu mấy sư huynh khác cùng đi đi."

Vân Thước có sư huynh, nàng cũng có, đều là đệ tử chân truyền, ai cao quý hơn ai chứ.

Nàng liền như vậy vui vẻ quyết định.

Sáng sớm hôm sau, bốn người chỉ thu thập đơn giản đồ đạc, liền chuẩn bị xuống núi.

Minh Huyền dựa vào tiên hạc, vẫy tay với nàng, "Tiểu sư muội, ở đây."

Hắn còn thuận tay ném cho Diệp Kiều một bộ quần áo, Diệp Kiều sờ vào chất liệu, vừa lạnh vừa thoải mái, nàng bối rối: "Đây là trang phục của đệ tử chân truyền Trường Minh Tông sao?"

Nàng thấy ba người họ đều mặc màu đỏ.

Đứng ngay ngắn trông như ba chú gà tây xinh đẹp.

Mộc Trọng Hi chống cằm, ừ một tiếng nói: "Là băng tơ tằm ngàn năm, tông môn chúng ta tuy rằng có chút nghèo, nhưng đối với chân truyền vẫn là rất hào phóng, loại y phục này nước lửa bất xâm."

Diệp Kiều không mặc, nàng thấy y phục của đệ tử chân truyền Trường Minh Tông quá sặc sỡ, cả bộ đều là màu đỏ.

Mặc ra ngoài quá bắt mắt.

"Các ngươi thay thường phục đi."

Nàng trịnh trọng nói: "Càng ít lộ liễu càng tốt."

Mộc Trọng Hi khó hiểu: "Tại sao? Y phục chân truyền của chúng ta không đẹp sao?"

Diệp Qiao lắc đầu, "Không phải." —— chủ yếu là vì thời điểm hố người khác, mặc y phục chân truyền, vừa liếc mắt một cái, liền biết thuộc tông nào, cái này sao được?

Nàng phát hiện đệ tử chân truyền của Trường Minh Tông đều có chút ngốc bạch ngọt.

Cuối cùng, dưới sự yêu cầu liên hồi của Diệp Kiều, Minh Huyền thay y phục màu trắng, Tiết Dư mặc một bộ quần áo xanh lam.

Cứ như vậy, Diệp Kiều để Thanh Long bên trái và Bạch Hổ bên phải, ở giữa là 250 (đồ ngốc), ngồi trên tiên hạc, vô cùng cao hứng lên đường.

250 (đồ ngốc) Mộc Trọng Hi vô cùng phấn khích, "Xông lên."

Bởi vì một tiểu bí cảnh sắp mở ra, số lượng người ở thành Vân Trung trong mấy ngày qua đã tăng lên không ít, khắp nơi có thể nhìn thấy những tán tu và đệ tử của môn phái nhỏ, bốn người họ đều mặc thường phục, cùng với đủ loại trang phục tông môn khác nhau thì có vẻ kín đáo.

Nhóm bốn người vui vẻ thư giãn, bắt đầu dạo quanh khu chợ ở thành Vân Trung.

Minh Huyền nhìn đông nhìn tây, "Nghe nói gần đây trên thị trường có lưu hành một loại bùa."

"Bùa gì?"

"Tụ Linh Phù, nghe nói nằm cũng có thể tu luyện."

Minh Huyền tâm ngứa khó nhịn: "Chúng ta mua thử xem sao?"

Diệp Kiều sững sờ, kéo Minh Huyền đang nóng lòng muốn thử lại, "Đừng, cái kia toàn là lừa người."

"Làm sao ngươi biết? Mua thử đi, dù sao cũng không đắt."

"..." Người nghèo Diệp Kiều lại lần nữa trúng đạn.

Vì sao nàng biết? Bởi vì đó do nàng vẽ!!

Những thứ này nàng có cả đống, lúc đầu chỉ là muốn bán một ít kiếm tiền, nhưng sau đó những tu sĩ kia phát hiện ra cái đó có tác dụng thần kỳ, chuyện đã xảy ra không thể vãn hồi, phải biết rằng đệ tử của năm đại tông môn bị nghiêm cấm hành vi đầu cơ trục lợi từ bùa chú đan dược.

Diệp Kiều sợ nếu bị người khác nhận ra, nàng sẽ bị bỏ tù, vì vậy nàng chỉ có thể ngừng bán bùa ở chợ đen.

Kết quả những người bán rong xung quanh tìm thấy cơ hội kinh doanh, một đám bắt đầu làm giả, giá thậm chí còn cao hơn gấp mười lần so với giá nàng bán lúc trước.

Diệp Kiều ngăn Minh Huyền lại, tránh hắn sau này oán hận nàng, "Chúng ta trước hết tìm một khách điếm mà ở, lát nữa các môn phái khác cũng sẽ đến, đến lượt chúng ta có thể sẽ không còn phòng."

Minh Huyền chỉ có thể tiếc nuối thu hồi bước chân: "Vậy cũng được."

Chờ lúc quay về mua cũng được.

Khi bốn người họ đến khách điếm, tầng dưới đã chật kín người, tựa hồ đang xem cái gì đó, Mộc Trọng Hi chính là thích xem náo nhiệt liền kéo Diệp Kiều xông vào đám đông.