Chương 103: Vai ác đều ra tay cuối cùng

"Trông như thế nào vậy?" Minh Huyền lại gần hỏi.

Tiết Dư: "...Mặt thì trắng như quỷ, đầu thì to, bóng dáng cũng rất lớn."

Chu Hành Vân tỏ vẻ nghi hoặc: "Ngươi đang miêu tả con người đúng không?"

"Tại sao nàng không ra tay?" Tư Diệu Ngôn căng thẳng, "Bộ không thấy hai tiểu đệ của nàng cũng chưa ra tay sao?"

Sở Hành Chi tỏ ra lý giải được mọi chuyện: "Nghe nói trong tiểu thuyết thì vai ác nào cũng ra tay vào phút chót hết á."

"Cho nên hiện tại nàng muốn đợi chúng ta tiêu hao sức lực rồi mới động thủ sao?"

Tiểu sư muội Vấn Kiếm Tông mím môi, một kiếm chém bay một tên Ma tộc, rồi lạnh lùng nói: "Thật là một nữ nhân thâm độc."

Hiện tại Đại sư huynh của bọn họ còn chưa rõ sống chết, chỉ sợ đã rơi vào tay của nữ nhân kia rồi đi?

Nhóm thân truyền một bên đánh còn một bên vẫn không quên nhiều chuyện với nhau.

Tuy Diệp Kiều không biết bọn họ đã tưởng tượng nàng thành quái vật khủng khϊếp như nào, nhưng nhìn thấy biểu cảm của bọn họ, thiếu chút nữa nàng đã bật cười.

Tống Hàn Thanh cũng giống như vậy.

Hắn búng búng lá bùa trên đầu ngón tay, giây tiếp theo liền nhìn qua mấy sư đệ nhà mình đang thẳng lưng, tinh thần căng chặt. Hắn cười tủm tỉm: "Nè nè nè, Diệp Thanh Hàn, bộ ngươi không cảm thấy nhìn bộ dáng của bọn họ thất thố kinh hoảng như vậy rất vui sao?"

Tống Hàn Thanh lần đầu cảm nhận được sự l thích thú khi hãm hại người khác a.

Đột nhiên lại hiểu được vì sao lúc trước ở bên trong bí cảnh Diệp Kiều lại thích đuổi theo mọi người rồi.

Diệp Thanh Hàn mờ mịt: "...Không."

Hắn không hiểu Tống Hàn Thanh vì sao lại biến thành cái dạng này rồi.

Kim Đan Kỳ ở Ma tộc rất nhiều, mà toàn bộ nhóm thân truyền bên kia cũng là Kim Đan Kỳ, nên nếu so về tu vi, thì nhóm Ma tộc kia sẽ kém hơn một bước so với nhóm cừu non chính đạo a.

Còn nếu so về số lượng Kim Đan Kỳ, thì bọn họ vốn dĩ không đủ, nhưng ai mà biết được đột nhiên nửa đường thì Ma tộc lại bị tên thành chủ phản bội đâu.

Vì thế cục diện hiện tại đang tạm thời nghiêng về một bên, sau khi Ma tộc tan rã, nhóm thân truyền liền thở ra một hơi, cũng không dám đem linh khí tiêu hao hết, mà đặt tầm mắt lên ba người Diệp Kiều.

Kia chính là Nguyên Anh Kỳ đó!!

Hai người còn lại cũng không phải đèn cạn dầu a, Kim Đan Hậu Kỳ nữa chứ.

Lúc này ngoại trừ Chu Hành Vân, thì tất cả mọi người đều nhận định trùm cuối là Diệp Kiều.

Đến nỗi Kim Đan Hậu Kỳ như Diệp Thanh Hàn với Tống Hàn Thanh? Cũng chỉ là nam sủng của trùm cuối mà thôi!

Đám Ma tộc Kim Đan Kỳ kia không đáng để họ để mắt tới, nhưng khi nhìn thấy Diệp Kiều đứng lên, đến gần bọn họ một bước, Tô Trạc lại theo phản xạ mà lui về phía sau, cùng lúc đó lại dựng nên trận pháp, phòng hờ đối phương đến gần.

Cảm giác áp bách thật nặng nề, khiến cho tất cả mọi người đều thở không nổi.

Đây là Nguyên Anh Kỳ sao? Không tức giận nhưng vẫn tự phát ra khí thế bức người.

Nhưng bọn họ lại không nghĩ tới hiện tại nhóm tông chủ rõ ràng chân tướng đang ở bên kia ngọc giản mà ôm bụng cười lớn a.

Vì thế dưới bộ dạng tim muốn dâng tới cổ họng của nhóm thân truyền, người thì bày trận, người thì cầm chặt lá bùa, chuẩn bị đối mặt với giông bão, Diệp Kiều liền nở nụ cười.

Nàng không cười còn tốt, nhưng khi cười lên lại làm cho mọi người càng thêm luống cuống.

"Nàng cười a a a."

"Biếи ŧɦái quá đi."

"...Đây là nụ cười của vai ác trong tiểu thuyết sao?"

"Nàng tới rồi kìa, chuẩn bị ra tay rồi, nhớ cẩn thận đó."

Nhìn đến động tác thong thả của Diệp Kiều, mọi người nín thở tập trung tinh thần, chuẩn bị đem át chủ bài của mỗi người ra để đối phó với nàng.

Nhưng cuối cùng chỉ thấy vai ác kia chậm rãi tháo mặt nạ.

Lộ ra gương mặt thiếu đánh của Diệp Kiều, nàng còn ngập tràn tinh thần mà vui vẻ vẫy tay với bọn họ:

"Hey hey hey, các huynh đệ à đều là người một nhà nha ~"

"Đã lâu không gặp, có nhớ ta không?”