Chương 8

Sở Từ ngẩn người, nàng thấy trong mắt thiếu niên bùng cháy lên từng đốm sáng như đom đóm.

Giây phút này, nàng thật may mắn, may mắn vì đã kiên trì lựa chọn của mình. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của thiếu niên, nở nụ cười rạng rỡ và nói:

"Chào anh, tôi tên là Sở Từ. Cảm ơn anh đã cứu mạng tôi. Từ nay về sau, chúng ta là người một nhà. Tôi sẽ đi lượm lặt để nuôi anh!"

Khóe miệng Quý Hiên khẽ cong, lộ ra nụ cười đầu tiên sau bao ngày tồn tại trên cõi đời.

Nụ cười ấy thật đẹp, như phá vỡ xiềng xích trói buộc trên người hắn. Cả người thiếu niên trở nên tươi sáng rạng rỡ, không còn vẻ u uất ủ rũ như trước.

Niềm vui hân hoan của Sở Từ vẫn tiếp tục cho đến khi họ đến khu an toàn.

Nhìn vào khu lều trại trước mắt, Sở Từ cảm thấy rách nát. Trên con đường chật hẹp, bẩn thỉu, người ta nằm la liệt khắp nơi. Tình trạng của họ cũng không tốt, có người da thối rữa, ruồi bọ bám đầy, thoạt nhìn còn tệ hơn cả Quý Hiên.

Nhà cửa thực sự đơn sơ, được dựng lên từ đủ thứ vật liệu. Có căn lều được dựng bằng những cành cây gỗ đơn giản, có lều trại được che đậy bằng bạt dầu thô sơ.

Nhà của Sở Từ tốt hơn một chút. Mái nhà của họ được làm bằng tấm nhựa trong suốt, thứ này là do nguyên thân lượm lặt được.

Lúc ấy, nguyên thân đã phải vất vả rất nhiều mới mang nó về nhà. Sau khi trang trí xong, mới phát hiện ra rằng ban ngày vào mùa hè, căn nhà này hoàn toàn không thể chịu được vì quá nóng.

Đương nhiên, vào mùa đông, nó có thể tốt hơn nhiều so với những người khác.

Có một điều khiến Sở Từ thực sự vui mừng, đó là căn phòng nhỏ còn có khóa. Trên đường đi, nàng đã thấy rất nhiều nhà chỉ đơn giản dùng dây thừng buộc cửa lại.

May mắn thay, chìa khóa không ở trên người nàng. Mỗi lần đi lượm lặt, vì sợ đánh mất chìa khóa, nàng đều đợi lúc không có ai để giấu chìa khóa vào khe cửa.

Sở Từ đẩy cửa vào trong, qua khe cửa có thể nhìn thấy một đường kẻ màu vàng đất trên mặt đất. Nàng thò tay ra nắm lấy, chìa khóa được buộc vào dây thừng ở một chỗ khác.

Mở cửa ra, đằng sau là một căn phòng vuông lớn khoảng hai mươi mét vuông.

Đừng hiểu lầm, đây không phải là phòng khách. Diện tích tổng thể căn phòng của nguyên thân chỉ lớn như vậy.

Cuối cùng bên trong là chiếc giường đơn do chính tay mình dựng lên. Trên mặt đất bày bừa một số đồ lượm lặt được, như bát cơm bằng kim loại gồ ghề, chậu rửa mặt bằng nhựa đã phai màu. Hai thứ này là báu vật của nguyên thân, số lượng không nhiều, nhưng là những đồ vật bền bỉ và ít bị hư hỏng.