Chương 5

Khi Sở Từ đến Thương tàn an trí viện, đại gia gác cửa nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của tiểu cô nương, cũng không còn vẻ hoạt bát như trước đây. Hây dà, chỉ mới đi vào có bao lâu đâu mà. đại gia còn tưởng rằng bệnh nhân ở bên trong có tâm trạng không tốt, nên đã mắng chửi và đuổi nàng đi. Không thể không khuyên nhủ:

“Tiểu cô nương, cũng đừng buồn nữa, ca ca của cô tuy rằng còn có điểm tích phân, nhưng cũng không còn nhiều. Ngày lành của hắn cũng không còn xa nữa. Cô hãy thông cảm cho anh ấy.”

Sở Từ khựng lại, chẳng lẽ bệnh tình của Quý Hiên có dấu hiệu chuyển biến xấu?

Hơn nữa, bọn họ đều nói đến chuyện tích phân, vậy hai chữ này có phải có quan hệ gì không?

Sở Từ suy nghĩ vẩn vơ, chủ động chạy đến, cùng đại gia đi vào phòng, cẩn thận hỏi thăm. Sau đó, mới biết được nguyên nhân.

Hóa ra, Quý Hiên và những người lính thương binh khác ở đây đều là những người xuất ngũ, họ sinh sống tại Thương tàn an trí viện nhưng không phải miễn phí. Mọi chi tiêu của họ ở đây đều được quy đổi bằng tích phân. Tích phân này chính là số điểm cống hiến mà họ tích lũy khi còn là lính đánh thuê. Khi tích phân hết, "Ngày lành" của họ cũng sẽ đến hồi kết.

Lúc đó, họ có hai lựa chọn: một là trực tiếp bị đuổi ra ngoài, hai là lựa chọn mà hầu hết những người bệnh tật đều sẽ làm: họ sẽ giữ lại một ít tích phân cuối cùng để mua một viên thuốc màu đỏ, dùng để kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình.

Nghe đến đây, Sở Từ vô cùng xúc động. Phải biết rằng, sống sót là bản năng của con người.

Lý do họ chọn cách này chỉ đơn giản vì nếu rời khỏi Thương tàn an trí viện, họ sẽ không thể sống nổi.

Tại vùng đất hoang tàn này, người bình thường muốn kiếm miếng cơm cũng đã vô cùng khó khăn, huống chi là những người ốm đau bệnh tật?

Sở Từ nhớ đến thiếu niên nằm trên giường, ánh mắt từng rực rỡ giờ đây đã tắt lịm, chỉ còn lại một mảng tử khí u ám. Tương lai của anh ta hoàn toàn không có một tia hy vọng nào.

Sở Từ nắm chặt tay, siết chặt rồi lại buông lỏng, cuối cùng quyết định chạy đến phòng 302.

Nàng muốn làm những gì mình có thể trước khi hối hận.

Nàng sợ rằng nếu nhìn thấy thế giới tàn khốc này thêm nữa, bản thân cũng sẽ trở nên hèn nhát, buông xuôi tất cả.

Ít nhất, lúc này, nàng muốn mang đến cho anh ta một tia hy vọng cho tương lai.

Quý Hiên có chút kinh ngạc nhìn tiểu cô nương đột ngột xông vào, khuôn mặt tái nhợt của nàng còn ửng hồng.

Sau đó, Quý Hiên nghe nàng nói:

“Tôi sẽ đưa anh đi, được không?”