Chương 11

Sở Từ vội vàng nói:

"Đã tốt rồi, mấy lọ dinh dưỡng dịch này có thể giải quyết cơn nguy khốn tạm thời cho chúng ta. Chỉ cần nhịn đói một chút là được. Chờ lấy đồ về, tôi sẽ đưa anh về nhà trước, sau đó đi ra ngoài lượm lặt, tối là có thể mang thức ăn về nhà."

Quý Hiên thầm thở dài trong lòng. Đồ ăn đâu có dễ kiếm như vậy. Nếu dễ kiếm, mỗi năm khu lều trại cũng không có nhiều người chết đói như vậy. Xem ra hắn phải suy nghĩ cẩn thận, xem có việc gì phù hợp để kiếm tiền. Hắn cũng muốn góp phần sức lực cho gia đình này.

Vị trí của dong binh đoàn thực sự dễ tìm. Nói như thế nào thì nó cũng được coi như là một căn cứ cá sấu khổng lồ. Quý Hiên không để Sở Từ đẩy hắn đi vào. Hiện tại hắn đã bị xóa tên khỏi dong binh đoàn, lính gác cửa không cho qua.

Họ đợi ở cửa dong binh đoàn khoảng mười lăm phút. Một đội lính đánh thuê được huấn luyện tốt từ xa đi tới. Khi đi ngang qua họ, Quý Hiên đột nhiên cất tiếng gọi tên một người:

"Phó Bách Văn!"

Một bóng người bỗng nhiên dừng lại. Khi nhìn rõ Quý Hiên đang ngồi trên xe lăn, hắn ta kích động hô lên:

"Lão đại!"

Những người khác liếc mắt nhìn hai người, không nói gì nhiều. Chỉ duỗi tay vỗ vai thiếu niên tên Bách Văn, rồi đi trước.

Bách Văn nhìn Quý Hiên đang ngồi trên xe lăn, hai mắt không khỏi rưng rưng. Lão đại gầy gò tiều tụy, hắn đã có chút nhận không ra. Từ khi gien bị hỏng, hắn không gặp ai nữa. Hắn đi tìm vài lần nhưng đều vô ích. Không ngờ lần này lão đại lại chủ động đến tìm hắn.

Chỉ là hắn không phải bị đưa đến trại thương binh an trí sao? Nhìn người con gái bên cạnh lão đại, Bách Văn thầm suy đoán. Chắc là Hiên ca đã tìm được người nhà? Bách Văn không khỏi có chút ghen tị. Đây là điều mà những lính đánh thuê mồ côi như họ không dám mơ ước. Khó trách lão đại hiện tại còn có thể đi ra ngoài.

Lấy lại tinh thần, Bách Văn phấn chấn nói:

"Lão đại, anh đến đây tìm tôi, có chuyện gì cần tôi hỗ trợ không? Anh cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được, tuyệt đối sẽ không chối từ!"

Quý Hiên lấy ra một chìa khóa từ trong túi và đưa cho Bách Văn:

"Tôi có một số đồ để lại ở quầy trữ đồ của binh đoàn. Hiện tại tôi không thể vào được. Cậu giúp tôi lấy một ít."

Bách Văn gật đầu, biết Quý Hiên không muốn ở cửa binh đoàn lâu, liền cầm chìa khóa chạy vào. Chỉ chốc lát sau, hắn đã ôm một cái bọc nhỏ trở về.

Hắn ngồi xổm xuống, đặt túi lên ngực Quý Hiên:

"Lão đại, đây là đồ anh cần."

Quý Hiên nhìn đồng hồ, bắt đầu đuổi người:

"Tốt rồi, mau quay về đi. Một lát nữa đội trưởng của các cậu sẽ điểm danh."