Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Đem Kịch Bản Của Long Ngạo Thiên Sửa Hỏng Rồi

Chương 7: Muội Sợ Cái Gì?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Màn đêm buông xuống, Hứa Sơ Lâu lại nằm mơ.

Ở trong mộng, sau khi nàng bị hủy bỏ pháp lực, nàng cực cực khổ khổ cầu xin mọi người mang nàng vào Nguyên Không bí cảnh, chỉ vì tìm một loại linh thảo có thể giúp mình hồi phục kinh mạch.

Bí cảnh vô cùng nguy hiểm, đặc biệt là đối với người đã bị phế đi công pháp như nàng. Nàng dựa vào một ít linh lực còn sót lại điều khiển pháp bảo hộ thân, lại tìm thấy một vài vị tu sĩ, nàng hứa hẹn sau khi xong việc sẽ đem pháp bảo trên người còn sót lại tặng cho họ mới nhận được sự che chở của họ.

Trừ cái này ra, trong tiểu thuyết còn ám chỉ nàng lợi dụng sắc đẹp của mình để làm lợi thế khi giao dịch.

Hứa Sơ Lâu đã là được ăn cả ngã về không.

Nàng gần như là cửu tử nhất sinh mới được đến được cây linh thảo kia.

Đúng vào lúc này, Lục Bắc Thần và đoàn người ở sư môn chắn trước mặt nàng, thì ra là Bạch Nhu Sương đã bị thương, cần đến cây linh thảo này để cứu mạng.

Trong miệng bọn họ thốt ra đều là tánh mạng ngươi không có vấn đề lớn, nàng lại cần gấp để cứu mạng, tốt xấu gì cũng là sư tỷ sư muội, người sao có thể vô tình như thế? Cùng lắm thì xong việc chúng ta lại tìm giúp ngươi một gốc inh thảo khác là được.

Hứa Sơ Lâu tự nhiên không chịu, bọn họ thấy lừa gạt không được liền dứt khoát động thủ cướp đi.

Nàng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Lục Bắc Thần cùng mọi người trong sư môn đem linh thảo cho sư muội dùng, lại trơ mắt nhìn thương thế của Bạch Nhu Sương khỏi nhanh chóng, tu vi cũng tăng lên nhờ linh thảo.

Lại thấy sau khi Bạch Nhu Sương tỉnh lại dịu dàng mà cảm ơn các vị sư huynh cùng Lục Bắc Thần, lại chỉ duy nhất không thấy nàng - người bị bắt dâng ra linh thảo.

Không có người cho nàng một ánh mắt, Hứa Sơ Lâu thấy bọn họ tương thân tương ái, nàng cắn răng, móng tay cắm sâu vào da thịt, sức lực cực lớn khiến cho có máu tươi theo ngón tay chảy xuống.

Vậy nên khi tỉnh lại, nàng có thể cảm nhận được hận ý ngập tràn của Hứa Sơ Lâu trong mộng.

Lúc này đã là sáng sớm, Hứa Sơ Lâu chớp chớp mắt, cảm thụ ánh mặt trời hơi mang ấm áp chiếu vào trên người mình.

Vừa vặn có người nhẹ nhàng gõ vang cửa phòng: “Sư tỷ, tỷ thức dậy rồi sao?”

Hứa Sơ Lâu nghe ra đây là thanh âm của Bạch Nhu Sương mà nàng vừa mơ thấy, ở giữa cảnh trong mơ và cảnh hiện thực cực kì nguy hiểm, nếu đổi lại là người có tâm cảnh không ổn định chắc chắn sẽ bị rối loạn đạo tâm, đem sự thù hận đổ lên Bạch Nhu Sương của hiện thực.

Hứa Sơ Lâu hơi hơi định thần: “Vào đi.”

Bạch Nhu Sương vẫn cứ ăn mặc một thân váy áo màu trắng mềm mỏng lại xinh đẹp, sau khi vào cửa hơi có chút ngại ngùng mà hành lễ: “Sư tỷ.”

“Ngồi đi,” Hứa Sơ Lâu pha trà, đều rót cho nàng và mình mỗi người một ly, “Tới tìm ta có chuyện gì?”

“Sư tỷ, muội muốn hỏi một chút về Nguyên Không bí cảnh,” Bạch Nhu Sương nhéo nhéo trong tay chung trà, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, “Không biết bí cảnh là như thế nào?”

“Bên trong bí cảnh là một thế giới khác, hoàn toàn không giống nhân gian,” Hứa Sơ Lâu cười xem nàng, “Như thế nào? Muốn đi xem?”

Bạch Nhu Sương bị nhìn thấu tâm tư, sắc mặt ửng đỏ: “Không biết muội có đủ tư cách đi theo không?”

Hứa Sơ Lâu không đáp: “Trước tiên hãy cùng ta luyện kiếm một trong chốc lát.”

———

Hai người trên đỉnh núi đối chiêu, Hứa Sơ Lâu nhìn ra được Bạch Nhu Sương lần này đối luyện nghiêm túc hơn so với lần trước.

“Mấy trọng cảnh giới của tu giả lúc muội nhập môn hẳn là cũng đã hiểu biết qua,” Hứa Sơ Lâu hô dừng, “Muội hiện tại là Luyện Khí kỳ tầng thứ ba, chỉ cần có thể thành công Trúc Cơ, là có thể thừa ra vài chục năm tuổi thọ, chân chính bước vào con đường tu tiên.”

“Muội biết,” Bạch Nhu Sương gật gật đầu, do dự một lát, lại nhịn không được hỏi, “Sư tỷ, Tu chân giới đã từng có người không thể bước vào Trúc Cơ kỳ không?”

Hứa Sơ Lâu cũng không tính toán lừa nàng, gật đầu nói: “Có.”

Bạch Nhu Sương cắn cắn môi: “Vậy…… Những người đó cuối cùng thế nào?”



“Cùng phàm nhân có cùng tuổi thọ, bạc đầu giống như phàm nhân, cũng già đi, tử vong.”

Bạch Nhu Sương bất chợt rùng mình, so với phàm nhân, những người đã từng có thể mở ra cánh cửa trường sinh rồi cuối cùng rồi lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa hẳn sẽ càng khó có thể chấp nhận số mệnh như vậy.

Ví như chính nàng, Bạch Nhu Sương nắm tay, từ ngày đầu tiên tiến vào tu chân giới, nàng đã âm thầm thề rằng tuyệt đối sẽ không trở về làm phàm nhân. Nhất thời nàng tâm tư xoay chuyển, lại nghe Hứa Sơ Lâu tiếp tục nói: “Thẳng đến mấy trăm năm trước, có tu giả phát hiện có thể dùng thiên tài địa bảo để cưỡng ép đem tu vi tăng lên đến Trúc Cơ kỳ.”

Bạch Nhu Sương ánh mắt hơi lóe, nàng đã nghe nói qua biện pháp này, đây cũng là con đường mà nàng sắp đi—— Lục Bắc Thần là đại đệ tử của Lăng Tiêu Môn, sư phụ hắn và cha mẹ đã phi thăng của hắn đều là tu giả cực lợi hại, trong tay hắn nhất định có tài nguyên có thể giúp nàng Trúc Cơ.

“Nhưng là, tu vi mà dùng đan dược tạo ra tới, tương đương với nghịch thiên sửa mệnh,” Hứa Sơ Lâu nhìn nàng, tiếp tục nói, “Từ đây trên con đường tu chân, tất nhiên sẽ khó đi.”

Dùng đan dược để lên tới Trúc Cơ kỳ, về sau nếu tưởng tiếp tục tăng lên tu vi, liền không thể rời đi sự trợ giúp của linh dược.

Bạch Nhu Sương hơi hơi chấn động.

Tu chân một đường, thật ra là không có gì lối tắt có thể đi.

Hứa Sơ Lâu phía trước liền nói qua nói như vậy.

Chính là, mặc dù đường khó đi, thì cũng tốt hơn so với làm phàm nhân không phải sao?

“Tỷ sẽ xem thường người như vậy sao?” Bạch Nhu Sương đột nhiên hỏi.

Hứa Sơ Lâu hơi giật mình: “Cái gì?”

“Muội biết, Tu chân giới kỳ thật có rất nhiều người khinh thường những tu sĩ dùng đan dược để lên đến Trúc Cơ, nhưng là lựa chọn dùng đan dược để tăng lên tu vi thì là sai sao?” Bạch Nhu Sương có vẻ như là chấp nhất mà muốn một đáp án.

Hứa Sơ Lâu chậm rãi lắc lắc đầu: “Theo đuổi trường sinh là nhân chi thường tình. Có hi vọng trường sinh, ai nguyện nhận mệnh?”

Đúng vậy, Bạch Nhu Sương trong lòng có chút cảm khái, ai nguyện nhận mệnh? Rồi lại nghe Hứa Sơ Lâu nói: “Nhưng là muội thì không giống vật.”

Bạch Nhu Sương trong lòng căng thẳng: “Tỷ nói cái gì?”

Hứa Sơ Lâu nghiêm túc mà nhìn về phía nàng: “Muội rốt cuộc đang sợ cái gì? Sợ khổ sao?”

“Muội……”

“Nếu muội cảm thấy tu luyện quá khổ, ta hiện tại liền có thể cho muội đan dược để lên đến Trúc Cơ,” Hứa Sơ Lâu nhàn nhạt nói, “Từ đây muội sẽ so với phàm nhân nhiều ra vài chục năm tuổi thọ, ta sẽ lại cho muội một ít linh thạch, muội có thể đi đổi thành bạc ở phàm giới làm người rảnh rỗi, có một đời phú quý; cũng có thể tiếp tục lưu tại Tu Tiên giới và không ngừng tìm kiếm thiên tài địa bảo để kéo dài mạng sống.”

Bạch Nhu Sương theo bản năng lắc đầu: “Không phải! Muội không sợ khổ!”

“Vậy muội là đang sợ cái gì?” Hứa Sơ Lâu hỏi, “Sư phụ sẽ không mang một người hoàn toàn không có hy vọng lên Trúc Cơ trở về, muội nên tin tưởng ánh mắt của sư phụ.”

Chính mình rốt cuộc đang sợ cái gì? Bạch Nhu Sương cả người chấn động, trong đầu có lúc rõ ràng, lại vẫn có chút mờ mịt: “Muội…… muội không biết…… muội sợ già rồi, xấu, khó coi……”

Dung mạo của người tu chân sẽ dừng lại ở một khắc khi bước vào Trúc Cơ kỳ, Bạch Nhu Sương khó tránh khỏi lo lắng, nếu chính mình chậm chạp khoing thể Trúc Cơ, chờ đến khi nhan sắc phai tàn, liền tính muốn đan dược, Lục Bắc Thần cũng sớm đã không muốn cho nàng.

Hứa Sơ Lâu vỗ vỗ nàng vai: “Muội mới không đến hai mươi tuổi, có cũng đủ thời gian đi liều một lần để lên Trúc Cơ, tội gì như vậy lo trước lo sau, lo được lo mất?”

Bạch Nhu Sương ở cảnh trong mơ vẫn luôn dựa vào Lục Bắc Thần và sư môn để tìm kiếm thiên tài địa bảo giúp nàng tăng lên tu vi, nhưng nàng rõ ràng thiên phú cực tốt, nếu dựa vào chính mình nghiêm túc tu hành mà nói, tất sẽ thành công.

Quả thật trong tiểu thuyết Lục Bắc Thần đối với nàng cực kỳ hào phóng, có thể nói là tiêu tiền như nước, dù cho có ái muội với những nữ nhân khác thì vẫn đối với Bạch Nhu Sương mười phần ngưỡng mộ, linh thảo, đan dược cho nàng cũng chưa bao giờ dừng lại.

Nhưng Hứa Sơ Lâu không muốn nhìn thấy nàng ấy giống như trong thoại bản vậy, lãng phí thiên phú của mình, cuối cùng chị có thể dựa vào người khác để tồn tại, dựa vào sự trợ giúp của linh dược mà đi xong con đường này.

Bạch Nhu Sương nghe xong, im lặng thật lâu.

Trước mắt nàng có hai con đường, Bạch Nhu Sương tự nhận là lựa chọn dùng đan dược để lên đến trúc cơ cũng không sai, nàng chỉ là giống với vô số người phòng khác, dễ dàng bị con đường thoạt nhìn có vẻ dễ dàng hơn mê hoặc mà thôi.



Nhưng là…… Nàng phải thừa nhận Hứa Sơ Lâu nói đúng, chính mình không đến hai mươi tuổi, vì cái gì không dám đi liều một lần?

Bạch Nhu Sương suy nghĩ trong lòng lại đột nhiên sinh ra hai phân hào khí, đang ở trái lo phải nghĩ, lại nghe Hứa Sơ Lâu đã xoay đề tài: “Nguyên Không bí cảnh, muội nếu muốn đi, ta mang theo muội.”

Bạch Nhu Sương giật mình, không nghĩ tới nàng sẽ đồng ý dễ dàng như vậy: “Tu vi của muội có lẽ chỉ biết kéo chân sau (làm chậm trễ) sư tỷ.”

“Bằng không thì còn cần sư tỷ làm cái gì,” Hứa Sơ Lâu hướng nàng chớp chớp mắt, “Mấy cái sư huynh của muội đều do ta mang qua. Nguyên Không bí cảnh có rất nhiều đồ vật thường thấy Tu chân giới, liền tính không vì pháp bảo cùng linh thực, đi học hỏi kinh nghiệm cũng đối với muội có chỗ lợi.”

Bạch Nhu Sương nhéo nhéo trong tay chuôi kiếm: “Sư tỷ, tỷ vì cái gì……” Tỷ rõ ràng nhìn ra được tới ta cùng Lục Bắc Thần có vấn đề, vì cái gì còn đối tốt với ta như vậy?

Vấn đề này nàng cuối cùng cũng không hỏi ra ngoài: “Muội sẽ không đi phàm giới du ngoạn, trong khoảng thời gian này muội muốn nghiêm túc tu luyện.”

Hứa Sơ Lâu nghe vậy liền gật đầu: “Được, khi tu luyện gặp được vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới hỏi ta.”

“Cảm ơn sư tỷ,” Bạch Nhu Sương nghĩ nghĩ, “Đúng rồi, bữa tối hôm nay sẽ do muội làm, khẩu vị của các sư huynh ta đều rõ ràng, chỉ là còn không biết sư tỷ thích món ăn gì, hôm nay muội sẽ dựa theo khẩu vị của tỷ để làm.”

Hứa Sơ Lâu vui vẻ: “Thật tốt quá!!”

Bạch Nhu Sương bật cười.

Hứa Sơ Lâu cũng không khách khí với sư muội, hoàn toàn không cần tự hỏi liền bắt đầu gọi món ăn: “Ta muốn thịt viên tứ hỉ, thịt anh đào, cá phiến nước gừng, xương sườn phấn chưng, thăn bò xào hành, sò khô hoa quế, tôm phù dung. Không cần tất cả đều có, chọn cái muội làm được là được.”

Tất cả đều là món ăn thường thấy ở phàm giới, Hứa Sơ Lâu tự nhiên sẽ không lấy món ăn ngự thiện trân quý để làm khó xử nàng, Bạch Nhu Sương gật gật đầu: “Muội đều làm được.”

Hứa Sơ Lâu rất là kính nể: “Muội thật lợi hại.”

Bạch Nhu Sương tức khắc có chút tiểu đắc ý: “Về sau sư tỷ muốn ăn cái gì, chỉ cần báo một tiếng là được.”

Hứa Sơ Lâu vui mừng ra mặt, bắt đầu mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp, giây lát sau lại ưu sầu, sư muội ngoan ngoãn lại còn biết nấu cơm, nếu là bị Lục Bắc Thần kia bắt cóc thì thật là đáng tiếc.

Nàng hơi hơi nheo mắt, chỉ hy vọng Lục Bắc Thần không nên giống như trong thoại bản, hoa tâm lạm tình, tình duyên vô số mới được.

———

Đến bữa tối, chúng đệ tử tề tụ, vừa thấy thức ăn trên bàn mọi người liền biết: “Tất cả đều là đồ ăn mà Đại sư tỷ thích.”

Ngũ đệ tử Giang Nhan kêu rên: “Ta liền biết mà, Đại sư tỷ trở về, địa vị của sư huynh chúng ta khó giữ được trong lòng tiểu sư muội"

Hứa Sơ Lâu đắc ý mà cắn một ngụm phấn chưng xương sườn, tặng cho Bạch Nhu Sương một cái ngón cái.

Bạch Nhu Sương không đáp lại bởi nàng đang cúi đầu lùa cơm.

Trên bàn mọi người đều đối với việc Bạch Nhu Sương ăn thêm hai chén cơm rơi vào im lặng.

Hứa Sơ Lâu tán thưởng: “Ăn uống thâtj tốt.”

Lục đệ tử Quý Từ chần chờ: “Tiểu sư muội trước kia ăn nhiều như vậy nha.”

Bạch Nhu Sương bớt thời giờ giải thích một câu: “Hôm nay sư tỷ chỉ điểm muội luyện kiếm nên rất đói bụng.”

Quý Từ lập tức thoải mái: “Ở cùng Đại sư tỷ, biến thành thùng cơm chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.”

Hứa Sơ Lâu trừng hắn một cái: “Chẳng lẽ ngươi cũng là thùng cơm?”

“Đương nhiên đúng vậy,” Quý Từ bẻ ngón tay đếm, “Chúng ta Minh Nguyệt Phong có bảy cái thùng cơm, thêm sư tôn chính là tám.”

Hứa Sơ Lâu không phục, ý đồ mượn sức sư đệ khác để cùng phản bác, lại thấy mọi người đang dùng pháp thuật để đoạt nước gừng cá phiến, có người bị bắn đầy nước sốt lên mặt, tình trạng chật vật cực kì không ai khác chính là Quý Từ.
« Chương TrướcChương Tiếp »