Chương 99: Hỏi Quân Vân Tuyết đắc tội với ai?

Quân phủ phía đông Hoàng thành.

Quân Hùng Thiên ngồi ở đại đường, trong tay hắn cầm mấy phong thư, tay run run không ngừng. Ở trước mặt hắn, vài vị quản sự Quân gia quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh đầy đầu cũng đang run run. Quân Hùng Thiên là tức, bọn họ là sợ.

"Sao lại thế này?" Thượng Quan Dĩ Dung đi nhanh từ ngoài cửa vào. Bà ta quét mắt chúng quản sự, nhìn đến sắc mặt mỗi người bọn họ trắng bệch, dáng vẻ đi đến tuyệt cảnh, đáy lòng Thượng Quan Dĩ Dung lộp bộp một cái, cảm giác không ổn.

Đi đến trước mặt Quân Hùng Thiên, Thượng Quan Dĩ Dung dồn dập truy vấn: "Lão gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Tự nàng xem." Quân Hùng Thiên đưa thư tín cho Thượng Quan Dĩ Dung, trong ánh mắt hắn là hung ác nham hiểm dữ tợn.

Thượng Quan Dĩ Dung không rõ nguyên do, bà ta lấy qua mấy phong thư vừa xem, xem qua mỗi một phong thư, sắc mặt Thượng Quan Dĩ Dung cũng cực kỳ khó coi. Tay bà ta cũng bắt đầu run run, trừng lớn mắt không thể tin tưởng. Ngón tay nắm chặt, vò toàn bộ giấy viết thư thành một cục: "Chuyện này không có khả năng!"

Thượng Quan Dĩ Dung hô to: "Chuyện này không có khả năng! Quân gia ta kinh thương bên ngoài, thế lực từ biên giới Chiêm Thành, kéo dài qua toàn bộ Thiên Túng Quốc! Sao có thể ngắn ngủn trong vòng ba ngày, đã bị thâu tóm hai phần ba? Vân gia không có khả năng làm được!"

"Không có khả năng? Trên tin tức chính là viết như vậy, nàng hỏi bọn hắn, đám phế vật vô dụng này, tin tức thông báo còn chậm hơn ta nghĩ!" Quân Hùng Thiên nói xong, gắt gao trừng mắt một chúng quản sự trước mặt.

Hắn tức giận phẩy tay áo một cái, toàn bộ đồ vật trên bàn rơi trên mặt đất, nện ở trên người các quản sự.

Khi biết được tin tức thì đã quá muộn!

Quân Hùng Thiên thu được tin, thế lực Quân gia của hắn đều đã bị thâu tóm. Hắn cho dù là muốn ra tay ngăn cơn sóng dữ, cũng không còn kịp rồi. Chuyện tới hiện giờ, bản thân Quân Hùng Thiên cũng không tin, đồng dạng là hai đại thế gia, Vân gia đột nhiên lấy đâu ra khẩu vị, thế nhưng có thể thâu tóm thế lực của hắn?

Đó chính là hai phần ba!

Nếu nói toàn bộ thế lực khuếch trương bao trùm toàn bộ Thiên Túng Quốc, như vậy hiện tại, thế lực dưới trướng Quân gia của hắn, chỉ còn lại có chung quanh Hoàng thành. Đến tận bước này, toàn bộ bên ngoài đều biến thành địa bàn Vân gia, Quân Hùng Thiên làm sao có thể tiếp thu?

Nếu lúc này Vân gia lại làm khó dễ bọn họ, chỉ sợ năm nay Quân gia sẽ bị đá ra khỏi Thiên Túng Quốc, ném tên tuổi thế gia trăm năm! Nghĩ đến đây, Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung liếc nhau, đều thấy được nỗi sợ hãi kinh hoàng lẫn nhau.

Lúc này, quản gia đột nhiên tiến vào: "Lão gia, chủ mẫu. Vân Trọng Cẩm thiếu chủ Vân gia tiến đến bái phỏng, muốn gặp hắn hay không?"

Thượng Quan Dĩ Dung: "Giỏi cho một tên Vân Trọng Cẩm! Hắn còn dám tới Quân gia, hắn là tới khoe khoang sao? A a a! Ta muốn gϊếŧ hắn!"

"Câm miệng!" Quân Hùng Thiên tức giận quát lớn: "Gϊếŧ Vân Trọng Cẩm, sau đó hoàn toàn quyết liệt cùng Vân gia? Chúng ta hiện tại quan trọng nhất chính là biết Vân gia làm sao làm được! Bọn họ muốn làm gì?"

Nắm chặt nắm tay, Quân Hùng Thiên cắn hàm răng đến vang lên kẽo kẹt: "Vân gia! Dám nuốt vào hai phần ba thế lực Quân gia ta, Quân Hùng Thiên ta thề nhất định phải cho bọn họ trả giá đại giới!"

Ngữ khí oán hận tới cực điểm, trong ánh mắt lập loè sát ý đến điên cuồng.

Nhìn về phía quản gia, Quân Hùng Thiên mở miệng: "Để hắn tiến vào, còn có đám phế vật các ngươi, cút hết đi! Còn không mau suy nghĩ biện pháp cứu vớt tổn thất. Nếu lại có hao tổn nữa, ta làm thịt các ngươi!"

"Dạ dạ dạ!"

Khi Vân Trọng Cẩm tiến vào, vừa lúc nhìn đến một đám quản sự chạy trối chết. Bọn họ nhìn thấy hắn, ánh mắt giống như thấy quỷ.

Khóe miệng hơi câu, một đôi mắt sáng cơ trí nhìn về phía Quân Hùng Thiên. Vân Trọng Cẩm cất bước đi vào, cười nhạt ôn nhã nói: "Quân gia chủ, từ biệt từ lúc tiệc mừng thọ đã hồi lâu không gặp."

"Hừ! Vân Trọng Cẩm ngươi ít tới giả mù sa mưa." Thượng Quan Dĩ Dung vặn vẹo gương mặt trang dung tinh xảo đến đáng sợ, bà ta gắt gao trừng mắt Vân Trọng Cẩm.

Quân Hùng Thiên cũng không tốt đến đâu. Nếu không phải thế lực Quân gia đột nhiên bị thâu tóm hết hai phần ba, thời gian gần ba ngày, tốc độ mau quỷ dị này, làm hắn kiêng kị sợ hãi, Quân Hùng Thiên nắm tay vang lên kẽo kẹt, hiện tại hắn nhất định phải tay không xé Vân Trọng Cẩm cho hả giận!

Quân Hùng Thiên: "Vân Trọng Cẩm ngươi tới làm gì?"

"Đương nhiên là tới nói cho Quân gia chủ ngài một tiếng. Vân gia ta đa tạ các người chắp tay nhường lại hơn phân nửa lãnh thổ quốc gia Thiên Túng Quốc. Tài phú Vân gia ta kiếm được một năm nay, chính là hơn năm rồi mấy lần, cái này nhưng ít nhiều nhờ các người."

"Ngươi!" Quân Hùng Thiên trợn trắng mắt, muốn hộc máu mấy lần.

Khıêυ khí©h!

Vân Trọng Cẩm đây là khıêυ khí©h trần trụi, trắng trợn táo bạo!

Thượng Quan Dĩ Dung tiến lên một bước, gắt gao trừng mắt Vân Trọng Cẩm. Bà ta nói: "Vân Trọng Cẩm ngươi chớ có càn rỡ, Vân gia ngươi nuốt trọn đồ của Quân gia ta, sớm hay muộn sẽ nhổ ra toàn bộ! Hơn nữa ta khuyên Vân gia ngươi, chọc Quân gia ta, nhất định dâng trả trăm ngàn lần!"

"A, cái này không phải Quân Ngũ gia nói sao? Vân gia muốn uy hϊếp ta? Hiện tại sợ là không có bản lĩnh này đi." Vân Trọng Cẩm cười nhạt thong dong, quân tử ôn nhã như gió, đứng chung một chỗ với hắn, làm người ta cảm thấy thoải mái.

Nhưng Thượng Quan Dĩ Dung cùng Quân Hùng Thiên thì không cảm giác được thoải mái, bọn họ hận đến ngứa răng.

Vân Trọng Cẩm nhìn bọn họ còn nói thêm: "Ta tới, vẫn là vì nói cho các người. Công lao thâu tóm Quân gia, không phải Vân Trọng Cẩm ta."

"Đó là ai?"

"Đi hỏi Quân Vân Tuyết một chút, hỏi nàng ta đã đắc tội với ai đi." Vân Trọng Cẩm ném xuống một câu khiến người suy nghĩ sâu xa này xong thì xoay người phất tay áo, tiêu sái ưu nhã rời khỏi Quân phủ. Lưu lại Thượng Quan Dĩ Dung cùng Quân Hùng Thiên trừng mắt lẫn nhau, nửa ngày vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Hồi lâu sau, Thượng Quan Dĩ Dung mới khô cằn nói: "Là Tuyết Nhi đắc tội với người ta?"

"Cho dù là thái thượng hoàng, cũng làm không được trong vòng ba ngày thâu tóm hai phần ba thế lực Quân gia ta. Đó sẽ là người nào?" Quân Hùng Thiên cứng đờ thân thể, ngồi thẳng tắp ở trên ghế. Giờ phút này ở trong đầu bọn họ, phác họa ra một vị đại nhân vật đáng sợ khác thường!

Trong vòng ba ngày, hô mưa gọi gió, nuốt thế lực Quân gia hắn! Có bản lĩnh này, chỉ sợ bước tiếp theo diệt Quân gia hắn cũng là dễ như trở bàn tay.

Hai người Quân Hùng Thiên đồng thời cảm thấy thấp thỏm lo âu. Bọn họ vội vàng nhích người, lập tức đi Thiên Túng Viện gặp Quân Vân Tuyết.

* * *

Quân Cửu thong thả ung dung ngồi ở trên giường nệm, trong tay kẹp giấy viết thư, linh lực toát ra từ lòng bàn tay. Chớp mắt công phu giấy viết thư thiêu đốt thành tro, không lưu nửa điểm dấu vết.

Tiểu Ngũ ngồi ở bên cạnh nàng, meo meo nói: "Chủ nhân, thế lực Quân gia đã thâu tóm hai phần ba, dư lại một phần ba khi nào thì chúng ta gϊếŧ hắn?"

"Không nóng vội, chút thế lực dư lại này, chỉ đủ bọn họ hấp hối giãy giụa, không làm ra bọt sóng gì. Ta chờ mong nhất, là sau khi bọn họ tìm tới Quân Vân Tuyết, biết hết thảy là ta làm, sẽ là phản ứng gì?"

Quân Cửu câu môi, cười cực kỳ ác liệt phúc hắc.

Chỉ sợ Quân Hùng Thiên cùng Thượng Quan Dĩ Dung đến chết cũng không thể tiếp thu được, Quân gia đi từng bước đến con đường huỷ diệt, toàn bộ bởi vì một người là Quân Cửu nàng. Thâu tóm thế lực Quân gia đối với Quân Cửu mà nói rất đơn giản, nàng không cần phải tham dự đi vào, chỉ cần để Vân Trọng Cẩm mang theo đan dược của nàng nhất nhất bái phỏng.

Như Thiết Chủy tiên sinh, chính là như vậy mà mời đến Thiên Túng Viện, chuyên môn thuyết thư một hồi cho nàng, bóp chết đồn đãi vớ vẩn.

Tiểu Ngũ: "Chọc người không nên chọc, làm chuyện không nên làm. Bọn họ chú định trả giá đại giới!"